Bi hài chuyện vợ chồng bị con “bắt quả tang”
Để “trục xuất” đứa con khỏi giường ngủ vợ chồng, các phụ huynh đã áp dụng nhiều mưu kế nhưng vẫn không “qua mặt” được bé.
“Hà My thành người lớn rồi đấy, đủ tiêu chuẩn có một phòng riêng thật oách rồi”, Hồng Phúc vừa mào đầu như thế thì cô con gái bốn tuổi đã gạt phắt: “Không! Con còn bé lắm. Con ngủ với bố mẹ”.
“Bố lớn hơn con, cho bố ngủ riêng chứ!”
Thấy mẹ vẫn không bỏ ý định bắt mình ngủ riêng, bé Hà My mếu máo: “Tại sao mẹ lại đuổi con? Mẹ không yêu con nữa chứ gì?”. “Không phải đuổi, mà chỉ riêng giường thôi. Con xem, cái giường chỉ đủ chỗ cho hai người nằm. Trước con còn bé thì ngủ chung với bố mẹ, giờ con lớn rồi ra ngủ riêng cho thải mái”. Nghe vậy, Hà My hớn hở kết luận: “Vậy thì cho bố ra ngủ riêng mẹ ạ, bố còn lớn gấp mấy con ý chứ, nằm với mình chật lắm”. Nghe con lý sự, Hồng Phúc (Ba Đình, Hà Nội) đành bó tay, chưa nghĩ ra lý do gì mới để thuyết phục cô bé.
Còn Huyền Thanh (Phủ Lý, Hà Nam) sau khi nịnh nọt con trai 5 tuổi ra ngủ riêng mà chẳng ăn thua, đã kiên quyết hạ lệnh: “Không nói nhiều, từ tối nay con sẽ sang phòng của mình”. Để cậu bé đỡ sốc, Thanh hứa những tối đầu tiên sẽ sang với con, đến khi nó ngủ mới về phòng mình. Nằm bên con, cô hết tỉ tê tâm sự đến kể chuyện cổ tích, mỏi cả mồm mà cậu quý tử mắt vẫn chong chong. Đôi khi thấy nó thiu thiu, Thanh nhẹ gỡ tay con định “chuồn” thì lập tức thằng bé mở choàng mắt, giữ rịt lấy mẹ. Rồi nó lại tỉnh như sáo, cố gắng thức vì sợ mẹ đi mất. Rốt cục, Thanh lại ngủ trước cả con. Hai mẹ con ôm nhau tít mít đến tận sáng hôm sau. Những đêm tiếp theo, chuyện cũng xảy ra y như vậy, rốt cục chính bố mới là người phải ngủ riêng. Sau một tuần, mẹ con Thanh lại dắt nhau trở về phòng cũ, lại ba người nằm ngang trên một cái giường.
Video đang HOT
Cố tình ngủ riêng, bị con “bắt quả tang”
Suốt mấy năm “làm chuyện ấy” theo kiểu du kích trên cái giường có cậu con trai ngủ cùng, vợ chồng Thiết may mắn chưa bị con bắt quả tang giữa lúc đang “lâm chiến” lần nào, vì họ “hành sự” rất nhẹ nhàng và cu cậu ngủ rất say. Nhưng nay thằng bé đã vào lớp một, sợ “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, lỡ một lần nào đó con vô tình nhìn thấy thì nguy hiểm, nên vợ chồng Thiết quyết định ép con sang phòng bên kia hành lang để ngủ.
Được tự do rồi, vợ chồng thoải mái “yêu” đương cho bõ những lúc phải lén lén lút lút. Đợi quá 12 giờ đêm, thấy phòng con yên tĩnh, đoán nó đã ngủ, vợ chồng bắt đầu vào cuộc. Đang cao trào, chợt nghe tiếng động, Thiết quay lại và hoảng hồn nhận thấy con trai đang thảng thốt đứng ở cửa ra vào. “Chắc nó khó ngủ nên lại mò sang, trong khi vợ chồng mình chủ quan không khóa cửa”, Thiết lắc đầu. Thế là suốt bao năm ngủ chung không sao, đến khi con ngủ riêng thì lại nảy sinh sự cố chứng kiến cảnh tình dục của bố mẹ.
Một số gia đình cho con ngủ riêng giường nhưng không tách phòng, như gia đình chị Thu ở quận Hoàn Kiếm, Hà Nội, bởi nhà quá bé, chỉ có một phòng và bếp. Dù đã quây ri đô cho từng giường để bảo vệ sự riêng tư nhưng vợ chồng Thu không bao giờ dám “làm chuyện ấy” sớm, thường là chờ rất lâu cho đến khi kiểm tra giường con gái thấy nó đã ngủ say. Thế mà “tai nạn” vẫn xảy ra. Căn phòng quá bé nên nhiều khi vô tình thức giấc, cô bé con nhận ra những âm thanh không lớn nhưng khác lạ từ giường bố mẹ. Và trong một lần không rõ vì tò mò hay lo lắng, cô bé đã trở dậy, đến tận giường bố mẹ vén ri đo ra xem có chuyện gì…
Theo tiến sĩ Nguyễn Công Khanh, chuyên gia tâm lý trường mầm non Hoàng Gia (Hà Nội), việc cho trẻ ngủ riêng là điều bắt buộc, tuy nhiên không nên ép trẻ hay tiến hành chuyện đó một cách đột ngột vì sẽ gây tổn thương cho trẻ.
Theo ALo
Thằng bé "ăn cắp"
Thằng bé lấy trộm tiền trong ví bố mẹ. Không phải lần đầu mà đây là lần thứ ba...
Lần đầu tiên, khi phát hiện mất tiền trong ví, vợ chồng chị không thể tin cậu trai học lớp 4 của mình là "thủ phạm". Khi thằng bé gật đầu thừa nhận, chị như lên cơn đau tim, nhìn con với vẻ bàng hoàng sửng sốt. Người bố kéo con vào giường, mỗi roi đánh xuống kèm những tiếng bực tức: "Thằng ăn cắp!", "Đánh cho mày chừa cái thói ăn cắp!".
Nhưng thằng bé chưa chừa! Không lâu sau, sự việc lại tiếp diễn. Lý do thằng bé lấy tiền chỉ được hỏi qua loa là để mua đồ chơi cho bạn và mua đồ ăn vặt gì đó. Lại đánh! Không chỉ vậy, ông bà hai bên nội ngoại cũng được báo tin "có đứa cháu ăn cắp". Cả gia đình nhìn thằng bé với vẻ buồn bã, e dè.
Trong mắt tất cả mọi người, đứa bé 9 tuổi - vốn rất ngoan, học giỏi, được cưng chiều - giờ được mặc định với tội danh "ăn cắp".
Người mẹ lại phát hiện mất tiền trong ví và nhìn thấy tờ tiền đó nằm cuối đáy cặp sách của con. Chị rụng rời đến mức không còn đủ sức la toáng lên để chồng xuống "xử" như trước. Trong lúc mọi thứ như sụp đổ, chị nhận ra những trận đòn, những lời mắng chửi, đe nẹt của bố mẹ đã không giúp cháu bỏ được thói xấu như anh chị nghĩ.
Chẳng lẽ lại đánh, lại chửi, lại dọa... vài rồi ai biết cháu sẽ còn lặp lại việc lấy tiền bao nhiêu lần nữa?
Chị quyết định nói chuyện với con. Không còn sợ sệt, lo lắng mà cháu tỏ ra hằm hè, bất cần như thể sẵn sàng ăn đòn cho việc lấy tiền để đóng vào quỹ từ thiện phát động ở trường. Chị cầm tay con, nói chân thành nhất có thể: "Mẹ xin lỗi vì có những lúc con cần tiền mà mẹ không biết. Mẹ cũng sai khi con muốn xin tiền nhưng không dám nói với mẹ".
Cậu con trai ngước mắt lên nhìn mẹ. Chị nói tiếp: "Mẹ đã sai. Và mẹ rất xin lỗi khi đã gọi con là thằng ăn cắp!". Chị không ngờ tới phản ứng của con. Đứa bé òa khóc nức nở như thể được tuôn hết những dồn nén, uất ức lâu nay.
Khi con đã cởi mở hơn, chị mới nói đến cái sai của cháu. Lần này chị gọi đúng tên hành vi của con: "Con đã sai khi lấy - tiền - trong - ví của mẹ mà chưa nói với mẹ", chị tránh tuyệt đối hai từ "ăn cắp". Con chị gật đầu nhận lỗi. Từ đó, cháu không còn lặp lại sai lầm. Người mẹ đã hướng dẫn con cách chi tiêu và quản lý những khoản tiền nhỏ và khi cần tiền, cháu đều chia sẻ với mẹ.
Từ chuyện con "ăn cắp" của một đứa trẻ, có thể thấy còn nhiều lỗ hổng trong việc giáo dục con. Nhiều gia đình không cho con một đồng nào, trong khi cháu đã có những nhu cầu chi tiêu nhất định đúng với lứa tuổi. Khi con mắc lỗi, bố mẹ chỉ đánh cho chừa mà quên đi điều cần thiết hơn là tìm hiểu nguyên nhân và đưa ra hướng giải quyết khó khăn cho con. Nguy hiểm nhất là việc bị phán xét, dán mác là "thằng ăn cắp!" từ chính những người thân có thể làm đứa bé trở nên chai lì và mặc định rằng mình là kẻ ăn cắp.
Thật may, người mẹ kể trên đã nhận ra khi chưa quá muộn!
Hoài Nam
Theo dân trí
'Thằng bé' rất lỳ Tôi năm nay 32 tuổi, đã có con năm nay 6 tuổi. Chuyện sinh hoạt của vợ chồng tôi trước kia rất bình thường. Trong 2 năm nay tôi đi làm xa nhà nên không thường xuyên sinh hoạt vợ chồng nên tháng một lần mới gặp gỡ vợ. Thời gian sinh hoạt rất lâu mới xong với tôi (30-50 phút) mới xong...