Bi hài bị nàng bắt đền ‘cái ngàn vàng’
- Cướp mất trinh tiết của bạn gái rồi bị cô ta ăn vạ, bắt đền không phải là chuyện hiếm.
Định bụng sẽ dứt khoát chia tay, nhưng khi thấy Hạnh mếu máo: “Anh không yêu em nữa, liệu có trả lại sự trong trắng cho em được không?” thì Minh lại không đành lòng.
Hải Minh (30 tuổi, kỹ sư xây dựng) chia sẻ, anh và Hạnh yêu nhau chưa lâu, chỉ chừng nửa năm nay. Nhưng trong khoảng thời gian này, giữa hai người đã nảy sinh nhiều mâu thuẫn.
Minh phóng khoáng, cởi mở, thích giao lưu bằng hữu, trong khi đó, Hạnh lại khép kín, trầm tính, lúc nào cũng thỏ thẻ: “Em chỉ thích 2 đứa với nhau là đủ”. Thế nên hễ cứ hôm nào Minh tụ tập bạn bè, đồng nghiệp là Hạnh ở nhà kêu buồn, than chán. Minh là trai chưa vợ, tiêu pha có phần ít nghĩ, còn Hạnh thì như một bà nội trợ thực sự, chi ly từng đồng từng hào. Nhiều khi ra đường, họ tranh cãi gay gắt chỉ vì một… tô phở. Minh bảo thèm ăn bát phở gà phố cổ, nhưng Hạnh lại một mực: “Chỉ tổ bị chém, ăn gần nhà chả vừa ngon vừa rẻ hơn à?”.
Đau đầu nhất có lẽ là tính hay ghen của Hạnh. Từ ngày có bạn gái, Minh gần như tuyệt giao với phái nữ. Bạn hay đồng nghiệp khác giới chẳng ai dám bén mảng gần anh vì nếu có, chắc chỉ 1-2 ngày sau sẽ nhận được cú điện thoại của Hạnh gọi đến giả vờ hỏi vu vơ điều tra. Chính chuyện này làm Minh nhiều phen mất mặt.
Đau đầu nhất có lẽ là tính hay ghen của Hạnh. Từ ngày có bạn gái, Minh gần như tuyệt giao với phái nữ. (ảnh minh họa)
Việc không hợp về tính cách cứ khiến tình yêu của Minh ngày càng phai nhạt. Và đến thời điểm này, anh cho hay hầu như mình không còn cảm giác với Hạnh, có chăng chỉ là sự thương hại nên anh muốn chia tay để giải thoát cho cả hai.
Song sự đời đâu có đơn giản. Khi Minh bắt đầu đề cập đến chuyện đường ai nấy đi thì Hạnh mếu máo “bắt đền”: “Anh không yêu em nữa, liệu có trả lại sự trong trắng cho em được không?”. Lúc này Minh mới giật mình nhớ ra việc mình phải “chịu trách nhiệm” vì đã trót lấy đi “ cái ngàn vàng” của nàng.
Chỉ trong mấy ngày thôi mà Hạnh tiều tụy, xác xơ, mắt thâm quầng, thần thái như kẻ mất hồn. Trông bộ dạng bạn gái lúc này, Minh cảm thấy vô cùng tội lỗi. Rồi lại nghĩ đến chuyện ngày xưa – cái thời mà mình còn tha thiết yêu người ta và đòi hỏi người ta cũng phải “yêu hết mình”, rồi thì mồm cứ leo lẻo: “Em yên tâm, những gì em dành cho anh, anh rất trân trọng. Không bao giờ anh phụ lòng em đâu…”, lương tâm của một gã trai tử tế như Minh lại càng cắn rứt.
Quả thật, với một cô gái trẻ tuổi, con nhà gia giáo, nền nếp như Hạnh, việc bị người đàn ông đầu đời ruồng bỏ đúng là một cú sốc tâm lý. Minh e rằng nếu anh cứ nhẫn tâm dứt khoát chia tay thì Hạnh sẽ làm điều dại dột hoặc có những hành động tiêu cực nào đó. Lúc ấy, Minh sẽ ân hận suốt đời. Nhưng ngược lại, nếu ngày ngày cứ phải đối mặt với người mình không yêu thì anh cũng… “không thể chịu nổi, phát điên mất!”, nên tiến thoái lưỡng nan là tình trạng mà Minh đang mắc phải.
Video đang HOT
Trong hoàn cảnh éo le không kém, Lê Hải (23 tuổi, lập trình viên) cũng vướng “nợ tình” chỉ vì một phút nông nổi trong men say.
Số là gần đây, Hải quen Linh – một cô gái trẻ cùng xóm trọ. Linh mới chuyển đến nơi này sống và hiện đang là sinh viên. Do học cùng chuyên ngành nên hai người dễ dàng thân thiết, quý mến nhau. Hải thừa nhận, cậu có cảm tình với Linh song tất cả mới chỉ dừng lại ở việc “thích thích thôi chứ chưa phải tình yêu”. Thế nhưng, chỉ vì một sự cố ngoài mong đợi mà cậu đang phải làm bạn trai bất đắc dĩ của Linh.
Hải kể, cách đây 2 tuần, vì ngẫu hứng, cậu có rủ Linh cùng đi dự sinh nhật một người bạn. Hôm ấy, bị mấy chiến hữu khích bác nên cậu đã quá chén. Khi ra về, Hải liêu xiêu đến mức Linh phải là người cầm lái chở cậu. Về tới phòng trọ của Hải, men say bốc lên, không gian lại chỉ có 2 người nên chuyện gì đến cũng đến.
Nhưng sau màn “mây mưa” ngoài dự kiến ấy, Hải mới thảng thốt phát hiện ra: Mình là kẻ vừa cướp đi đời con gái của nàng. Nhìn Linh ôm chăn thút thít cùng với dấu tích dể lại trên giường, Hải không biết nên khóc hay nên cười trước “niềm vinh dự” bất ngờ này.
Bắt đền vì người yêu cướp mất trinh tiết (ảnh minh họa)
Và sau hôm đó, Linh nghiễm nhiên coi Hải là người yêu. Cô công khai tình cảm trước mặt mọi người trong xóm trọ, đòi ra vào phòng Hải để nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp… Bỗng dưng có bạn gái từ “trên trời rơi xuống” chăm bẵm, quan tâm, Hải không dám từ chối nhưng trong lòng cũng chẳng thấy thoải mái. Tuy nhiên, Linh ngày càng thể hiện “quyền lực người yêu”, cô thường xuyên gọi điện thoại kiểm tra Hải đang ở đâu, làm gì, đi với ai… Đến lúc này, Hải thực sự khó chịu và nhận ra mình không thể tiếp tục “đóng vai” người yêu Linh thêm nữa.
“Có được em rồi nên anh chán phải không? Thứ quý giá nhất em đã dành cho anh, nó không có nghĩa lý gì sao? Không lẽ anh chỉ là gã Sở Khanh?”… Linh vừa nức nở vừa hỏi như vậy khi Hải thỏ thẻ đề nghị: “Hay chúng mình tiếp tục làm bạn một thời gian nữa. Thực sự anh chưa quen với việc có người yêu”. Lời Linh nói và những giọt nước mắt não nề khiến Hải day dứt, khổ tâm lắm.
Chẳng những vậy, chuỗi ngày sau đó, có lẽ “sự tích say rượu” hôm nào đã bị phát tán, cộng thêm với vẻ sầu bi của Linh, Hải còn chịu nhiều búa rìu dư luận. Kẻ xấu miệng thì bóng gió: “Thời nào thì đàn ông cũng chỉ là lũ quất ngựa truy phong”. Người tử tế thì thẳng thắn trách móc: “Dù gì cũng là anh chị em cùng xóm trọ, chú làm thế thì quá đáng quá!”. Tâm trạng của Hải bây giờ rất khó nghĩ, cảm giác như là “há miệng mắc quai”.
“Nhưng khổ lắm, nào em có thích thú mấy cái “ngàn vàng” với “ngàn bạc” bao giờ đâu. Nói thật, với em chuyện “còn” hay “mất” chẳng quan trọng. Quan trọng là có thực lòng yêu nhau hay không thôi”, Hải giãi bày. Nhưng bây giờ, cứ bị Linh “bắt đền” như vậy, cậu cũng chẳng biết phải lấy đâu ra “vàng với bạc” mà trả lại cho cô.
Nhận xét về vấn đề này, bác sĩ – chuyên gia tâm lý Trương Gia Bảo (Tổng đài Sức khỏe Việt) chia sẻ: Ngày nay, quan niệm về “ cái ngàn vàng” đã có nhiều thay đổi tích cực. Mặc dù với người Á Đông nói chung và người Việt Nam nói riêng, nó vẫn còn nhiều ảnh hưởng nhưng không còn là giá trị làm nên con người. Hơn nữa, “tình bạn tình dục = bạn tình” chứ không phải tình yêu. Ngay cả khi tình yêu đã đạt đến hôn nhân và nó được hâm nóng một phần do tình dục thì vẫn có thể khẳng định: Tình dục không phải là yếu tố quyết định duy trì được tình yêu hay tạo nên một tình yêu chân thành.
Tuy nhiên, không ít nam giới vẫn giữ khái niệm “mình phải chịu trách nhiệm” khi trót đi quá giới hạn. Không thể phủ nhận, đó là lương tâm trách nhiệm một người đàn ông chân chính, nhưng khi tình yêu phai nhạt, nó lại vô tình khiến họ mất thế chủ động, tạo tâm lý gượng ép, càng giết chết mọi xúc cảm, làm họ rơi vào trạng thái mâu thuẫn “bỏ thì thương vương thì tội”.
Song chia tay ngay tức thì chưa phải là lựa chọn sáng suốt. Suy cho cùng, người chịu nhiều thiệt thòi vẫn là phụ nữ, họ dễ có xu hướng tìm đến hành động tiêu cực. Bởi vậy, trong hoàn cảnh này, đàn ông nên cho đối phương thêm thời gian để hai người có cơ hội hiểu nhau hơn. Biết đâu, bạn sẽ tìm lại được những phút giây thăng hoa của tình yêu.
Còn khi đã cố gắng hết sức mà cảm xúc vẫn chai lỳ thì việc chia tay cũng phải bình tĩnh, khéo léo để không làm đối phương tổn thương. Đồng thời, hãy phân tích cho cô ấy nhận ra tương lai “u tối” của một tình yêu không xuất phát từ hai phía.
Còn với các cô gái, việc “bắt đền cái ngàn vàng” chỉ khiến bạn tự đánh mất bản thân cũng như tình yêu, làm mất đi giá trị cũng như nhân phẩm đẹp của người con gái. Bạn nên nhìn nhận vấn đề theo hướng tích cực. Hãy coi sự đổ vỡ ngày hôm nay là cơ hội để ngày mai bạn tìm thấy tình yêu đích thực. Và quan trọng hơn cả, một người đàn ông biết yêu chân thành sẽ không vì một chữ “trinh” mà đánh mất bạn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Câu "thần chú" của anh Tôi quen anh trên mạng, chủ yếu để nói chuyện cho vui. Lần đầu chat với anh, chẳng có gì đặc biệt. Chiều chủ nhật buồn, để kết thúc buổi nói chuyện nhạt nhẽo, tôi bảo "Thôi em phải out đây, có việc". Anh bảo "Ừ, giờ anh cũng xuống phụ mẹ nấu cơm". Tôi chuyển sang chế độ invisible, thầm nghĩ "Cái...