Bi đát con dâu không chịu vệ sinh, dọn rửa cho mẹ chồng nằm viện
Giọt nước tràn ly khi vợ tôi dám cãi “Anh còn muốn gì nữa. Thử hỏi từ ngày về nhà này tôi được cái gì?… Tôi không làm là không làm”.
Chào mọi người, tôi có chuyện này muốn kể ra để mọi người xem tôi đúng hay sai khi đưa ra quyết định này. Vợ chồng tôi đang ở bờ vực tan vỡ vì mâu thuẫn gia đình, xuất phát từ chuyện vợ tôi không chịu vệ sinh, dọn rửa cho mẹ tôi.
Tôi lấy vợ được 5 năm nay. Vợ tôi khá xinh xắn, gia đình có điều kiện và là gái Hà Nội chính gốc. Trước đây, vợ tôi đẹp nổi tiếng, có nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy không yêu ai, chỉ đồng ý đến với tôi, một chàng trai quê nghèo, đen đúa, có thể nói là không được đẹp mã như những gã khác.
Trước đây, khi tôi tán tỉnh thì cả hai đều làm việc ở Hà Nội. Sau đó, tôi trở lại Thái Bình làm, cô ấy cũng nghỉ việc nhà nước theo tôi về. Thu nhập của tôi cũng khá, từ 12-15 triệu, mà lại sống ở quê thì không phải chi phí gì nhiều.
Còn vợ tôi sau khi cưới được bố mẹ vợ cho 500 triệu. Cô ấy mở một cửa hàng quần áo kinh doanh, mỗi tháng cũng kiếm được 5-7 triệu.
Video đang HOT
Hàng tháng, tôi đưa cho vợ 5 triệu để chi tiêu trong nhà, còn lại tôi giữ tiết kiệm. Vốn dĩ tôi làm như vậy là vì muốn sửa sang lại nhà cửa cho bố mẹ nữa. Nhà tôi nghèo, đi học rồi đi làm tôi chưa giúp đỡ được gì đã lấy vợ. Rồi tập trung vào tất cả cho vợ con nên chẳng đỡ đần gì được cho mẹ.
Thế nên, cứ tích góp được chút ít nào là tôi lại gửi cho mẹ trả nợ, sửa sang lại nhà cửa, lúc thì mua cái máy điều hòa cho bố mẹ ở ngày nóng, rồi sắm thêm cái máy giặt cho mẹ đỡ khổ ngày lạnh. Nói chung, chính vì thế nên tôi được bố mẹ quý lắm, anh em họ hàng cũng bảo bố mẹ tôi may mắn có được đứa con hiếu thảo như tôi.
Vợ tôi thì tính vốn vô tư, không so đo gì nên việc tôi cho bố mẹ tiền cô ấy chẳng phản đối, thậm chí cùng ủng hộ. Thế nhưng, chẳng hiểu sao mẹ tôi không ưa vợ tôi lắm. Có lẽ vì cô ấy nhỏ nhẹ, ít nói.
Mẹ tôi bảo, đàn bà nhỏ nhẹ quá chỉ làm khổ đàn ông, lúc nào cũng như rót mật vào tai chồng như thế thì có ngày bà mất con. Chắc mẹ thấy chúng tôi quan tâm nhau nên ganh tỵ chút thôi.
Nhà có hai anh em, anh trai tôi đã có vợ và đang sống ở Hà Nội. Lương nhà nước ba cọc ba đồng, vợ chồng thuê trọ không đủ ăn nên cũng chẳng giúp đỡ gì được bố mẹ ở quê. Thế nên bố mẹ tôi chỉ đặt hi vọng vào tôi, còn anh trai xem như hỏng.
Bảo là mẹ chồng không ưa gì con dâu nhưng chưa bao giờ mẹ và vợ tôi xích mích nhau, cũng chưa từng cãi nhau to tiếng. Mà vốn dĩ vợ tôi ăn nói nhỏ nhẹ như vậy, làm sao mà cãi nhau cho được. Về điểm này thì tôi thấy trân trọng cô ấy lắm.
Thế nhưng, mâu thuẫn gia đình thực sự xảy ra khi mẹ tôi bị tai biến nằm liệt giường. Thời gian đó, mẹ phải nằm viện hoàn toàn và không đi lại được. Tất cả đều trông cậy vào vợ tôi. Cô ấy gửi con về nhà ngoại và đóng cửa hàng để vào viện chăm mẹ tôi.
Hằng ngày, vợ tôi vẫn cơm nước, hoa quả, thay quần áo đầy đủ cho mẹ tôi nhưng về chuyện vệ sinh, cô ấy nhất quyết không làm mà thuê người ở viện với giá 300 nghìn/ngày. Số tiền này dĩ nhiên cô ấy lấy từ tiền lương của tôi để trả rồi.
Thế nhưng mẹ tôi nhất quyết không đồng ý, mẹ muốn vợ tôi tự làm để tiết kiệm tiền. Rồi cả hai mâu thuẫn nhau. Tôi cũng thấy mẹ mình đúng vì làm dâu mà không lau chùi, rửa ráy cho mẹ chồng được thì ai làm. Việc quá đỗi đơn giản như cô ấy lau cho con vậy mà không làm được.
Ở quê tôi, con dâu mà như thế sẽ bị cho là hỗn láo, lười nhác. Thấy mẹ tôi dỗi con dâu không chịu ăn, tôi có bảo cô ấy nhịn mẹ một chút nhưng vợ tôi không chịu, vậy là hai vợ chồng cãi nhau luôn.
Rồi vợ chồng tôi xung đột ngày càng nhiều trong thời gian mẹ tôi nằm viện, chỉ vì cô ấy không chịu lau rửa, đổ vệ sinh cho mẹ. Giọt nước tràn ly khi vợ tôi dám bảo “Anh còn muốn gì nữa. Thử hỏi từ ngày về nhà này tôi được cái gì? Lương anh cứ khư khư mang cho bố mẹ, còn nuôi con, ăn uống hàng ngày ai lo. Anh tưởng 1 tháng đưa cho tôi 5 triệu là hết trách nhiệm rồi muốn tôi làm gì thì làm à? Tôi đã nghỉ làm vào đây chăm mẹ anh anh còn đòi gì nữa. Anh đã mua được cái gì cho bố mẹ tôi chưa?”
Tôi vì nóng quá nên cho cô ấy hai cái tát, rồi vợ tôi vùng vằng đòi ôm con bỏ đi. Đến bây giờ, mẹ tôi đã xuất viện nhưng hai bên vẫn căng thẳng. Tôi và vợ vẫn không nói chuyện, nhìn mặt nhau.
Vợ tôi hình như đang có ý thu xếp thanh lý cửa hàng để đi. Gia đình tôi đang ở bờ vực tan vỡ. Theo mọi người tôi làm như vậy là đúng hay sai? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Phunukieuviet