Bị con rể nhắc nhở chuyện hút thuốc, dượng đuổi con trai 18 tháng của tôi ra khỏi nhà giữa trời mưa tầm tã
Không phải người lớn nào cũng đáng kính…
Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi con rất nhỏ, vì nhiều lý do nên tôi ở với bố. Hơn 1 năm sau đó mẹ tôi lấy chồng mới.
Mẹ tôi sau đó sinh thêm được 2 em trai. Cuộc sống mới diễn ra yên ổn nên bà không muốn có liên quan gì đến tôi nữa. Mãi về sau này khi tôi sinh con và đưa bé đi mẫu giáo tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên và duy nhất mẹ tôi đưa tôi đi học rất nhiều năm về trước.
Có lẽ vì thiếu thốn tình cảm của mẹ nên tôi rất quan tâm đến các con, kể cả thời gian khó khăn nhất tôi cũng nhất quyết phải ôm con vào lòng, có rau ăn rau có cháo ăn cháo chứ không bao giờ tôi có suy nghĩ gửi con mình cho ai.
Mặc dù không được mẹ nuôi lấy nổi 1 ngày nào nhưng không hiểu sao tôi vẫn rất nặng tình cảm với mẹ. Vào hững lúc khó khăn nhất không bao giờ tôi nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ, phải đến vài năm gần đây vợ chồng tôi khấm khá hơn thì tôi mới hay liên lạc với mẹ mình.
Tất nhiên lúc nào tôi cũng hiểu, mẹ có gia đình riêng và với mẹ thì 2 đứa em trai tôi mới là những đứa con mà bà cần, còn tôi thì dù sao cũng đã trưởng thành và có gia đình riêng rồi nên bà càng có lý do chính đáng để không phải để ý gì đến tôi. Thậm chí khi tôi còn là đứa bé đỏ hỏn bà còn chẳng quan tâm nữa là bây giờ.
Sai lầm đầu tiên của tôi đó là muốn ở gần mẹ, muốn được thân thiết với mẹ như những mẹ con bình thường khác. Chính vì vậy tôi đã ngỏ ý với chồng muốn chuyển đến gần nhà mẹ ở. Lúc ấy chồng tôi đồng ý, anh biết tôi luôn là đứa trăn trở về mối quan hệ với mẹ đẻ nên cũng sẵn sàng ủng hộ quyết định của tôi.
Video đang HOT
Điều tôi đáng ra phải lường trước đấy là dù mẹ tôi đã có chồng và người đó thì không có máu mủ ruột già gì với tôi hết.
Thời gian đầu mới chuyển về sống gần mẹ thì mọi thứ đều ổn, tuy rằng tôi và dượng luôn có chút gượng gạo nhưng dù sao cũng chẳng ai ảnh hưởng đến quyền lợi của ai nên chưa bao giờ trở thành mối quan hệ căng thẳng.
Chỉ là tôi cảm thấy hơi không thoải mái khi dượng quá thoải mái trong việc quát mắng con trai lớn của tôi. Thật ra tôi nghĩ kể cả đấy là bố đẻ của tôi thì việc ông soi xét, xét nét đứa trẻ con mới 7 tuổi từng miếng ăn, từng hành động cử chỉ vẫn là điều không nên làm. Cho đến một ngày, khi ăn cơm tối cùng ông bà, con trai tôi không dám giơ đũa gắp đồ ăn mà chỉ chan canh ăn cơm không thì tôi quyết định là không để con sang nhà bà ăn cơm nữa. Bữa cơm nên là thời gian vui vẻ với đứa trẻ chứ không phải đầy sự sợ hãi dưới cái mác “dạy dỗ cho biết phép tắc”.
Thế nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ là nhà mình không hợp văn hóa ăn uống với nhà mẹ thôi chứ không hề nghĩ là ông bà có vấn đề gì với các cháu. Tôi vẫn cố gắng duy trì mối quan hệ dù chồng tôi đã ít nhiều thấy không thoải mái.
Con út của tôi hơn 1 tuổi, cái tuổi mà sức đề kháng của chúng nó rất kém và người lớn phải luôn cẩn thận khi tiếp xúc. Từ ngày sinh bé, chồng tôi bỏ hẳn thuốc lá, kể cả thuốc lá điện tử cũng không.
Dù khá là giữ con nhưng chuyện ốm đau sài đẹn của một đứa trẻ là không tránh được nhưng không có nghĩa là người lớn cứ vô tư tiếp xúc với đứa trẻ mà không có chút xíu nào cẩn thận.
Mấy lần tôi khá là không thoải mái khi dượng cứ thơm vào mặt bé, tôi có nói khéo nhưng dường như ông cố tình lờ đi. Mà cứ mỗi lần tôi bế con sang chơi là y như rằng thấy ông ngồi hút thuốc lá, thuốc lào. Có hôm 2 anh em đẩy nhau sang nhà bà chơi, lúc về người cả 2 đứa nồng nặc mùi thuốc lá.
Một lần, dù con trai tôi đang ngồi ngay cạnh, dượng vẫn thản nhiên hút thuốc rồi cố tình phả vào mặt thằng bé để trêu cháu. Lúc này thì chồng tôi không nhịn nổi mới lên tiếng nhờ ông không hút thuốc, lỡ cháu ngửi phải thì không tốt.
Tôi và chồng đều thấy đấy là chuyện rất bình thường nhưng không ngờ chỉ vì chuyện này mà ngày hôm sau, khi bé út lũn cũn sang nhà bà ngoại chơi cùng anh trai thì cả 2 đứa đều bị đuổi về vì “bố mẹ chúng mày thái độ mất dạy”.
Đúng lúc ấy trời mưa rất to, 2 đứa không về được chỉ còn biết đứng ở ngoài cửa trú mưa, thấy 2 cháu đứng ở hiên nhà mình, dượng tôi lại ra đuổi bắt đứng xuống đường. May sao lúc ấy hàng xóm người ta nhìn thấy xót quá mới che ô dắt 2 đứa về nhà tôi.
Biết chuyện tôi uất nghẹn nhưng cũng hiểu chắc là do hôm trước chồng tôi nhắc dượng chuyện hút thuốc. Lúc chồng tôi về nhà nghe thấy sự việc thì dù rất giận nhưng anh vẫn cố nhịn, chỉ bảo với tôi là chắc chuyển đi nơi khác, không sống gần nhau được nữa rồi. Tôi cũng đồng ý với anh.
Chỉ là trong lòng tôi chua xót, đứa trẻ thì nó có tội tình gì cơ chứ?
U60 tổng lương hưu 19 triệu/tháng, thấy con rể tệ bạc nên muốn đón con gái về nhưng con không chịu: Khi lòng tin trở nên mù quáng bất chấp
Tim tôi đau nhói, trước mặt mẹ vợ mà con rể còn như thế thì sau lưng tôi, nó đối xử với con gái tôi thế nào?
Tôi không biết bắt đầu từ đâu nữa, cuộc đời này vốn dĩ đã quá nhiều nỗi đau thương mà giờ đây tôi lại phải chứng kiến cảnh đứa con gái yêu quý của mình hàng ngày phải sống trong sự đau khổ và bất hạnh.
Tôi và ông xã đã về hưu, lương hưu của chồng tôi là 9 triệu, của tôi là 10 triệu, đủ để 2 vợ chồng sống một cuộc sống bình yên, thoải mái tuổi già. Chúng tôi chỉ có duy nhất một cô con gái, là báu vật mà cuộc đời này ban tặng. Nhưng con gái tôi lại lấy phải một kẻ tệ bạc. Tôi chỉ biết trách bản thân vì khi con đưa người ta về ra mắt đã không ngăn cản quyết liệt. Để giờ đây mỗi khi nghĩ tới hoàn cảnh của con mà vợ chồng tôi chỉ biết ngậm ngùi xót xa.
Tôi đã không chỉ một lần chứng kiến cảnh con rể đối xử tệ bạc với con gái tôi. Lần đầu tiên, khi tôi đến thăm nhà, tôi đã vô tình nghe thấy tiếng con rể chửi mắng con gái tôi chỉ vì một bữa cơm muộn.
Lúc đó là gần 8 giờ tối, con gái tôi vẫn phải tất bật nấu nướng mà con rể thì đứng mắng xối xả bên cạnh. Ánh mắt con bé như muốn khóc, nhưng nó cố gắng kìm nén để mẹ không phải lo lắng. Con còn nói với tôi rằng tại con nay tan làm thì đi mua sắm ít đồ nên về muộn, thành ra nấu cơm muộn, chắc hẳn chồng con đói lắm nên mới cáu gắt như thế.
Tim tôi đau nhói, trước mặt mẹ vợ mà con rể còn mắng mỏ vợ như thế thì thử hỏi sau lưng tôi, nó mạt sát con bé thế nào?
Ảnh minh họa. (Nguồn AI)
Một lần khác, tôi nhìn thấy những vết bầm tím trên cánh tay của con gái. Khi tôi hỏi, nó lại bảo rằng mình vô ý va phải cửa. Nhưng ánh mắt đau đớn ấy, tôi biết, không phải chỉ là vì một vết thương bình thường.
Và mới đây, khi tôi thấy con gái giật mình khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ chồng. Con vội vã gọi lại, giọng điệu run rẩy: "Chồng à, em đây, em vừa đi vệ sinh nên không biết anh gọi...". Con bé thú nhận với tôi rằng con từng bị chồng đánh, bị đập vỡ điện thoại vì không nghe cuộc gọi của anh ta.
Tôi không thể đứng nhìn con mình tiếp tục sống như vậy nên đã khuyên con ly hôn chồng rồi đưa cháu về sống cùng vợ chồng tôi. Chúng tôi có thể bao bọc chăm lo cho 2 mẹ con con. Nhưng con gái tôi, đứa con gái ngốc nghếch và yếu đuối đó vẫn một mực từ chối. Con còn bao biện rằng: "Con tin anh ấy sẽ thay đổi. Chỉ cần công việc của anh ấy êm xuôi là anh ấy sẽ hết nóng tính thôi".
Những lời nói ấy như mũi dao cứa vào tim tôi. Tại sao con bé lại mù quáng như vậy? Tại sao lại tin vào những lời hứa suông từ kẻ đã không một lần trân trọng mình? Tôi muốn con gái được hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương, chứ không phải sợ hãi và đau khổ. Nhưng nếu con bé không chịu bước đi thì tôi cũng chẳng thể làm gì được. Tôi nên làm gì để giúp con thoát khỏi hố sâu tăm tối này đây?
Bị cả nhà chồng chê bai hơn chồng 4 tuổi, tôi nói một câu khiến tất cả im bặt Bị nhắc nhở, mỉa mai vì thiếu quan tâm nhà chồng, tôi bất đắc dĩ phải phản bác lại tất cả. Tôi năm nay 36 tuổi, kết hôn cách đây 6 năm. Tôi và chồng hòa hợp, cả hai gắn bó với nhau và luôn tôn trọng lẫn nhau. Khi yêu nhau, tôi tận hưởng những ngày tháng ngọt ngào bên người mình...