Bị chồng xem thường vì phụ thuộc kinh tế
Nhiều khi tôi muốn bứt ra ngoài làm, không nhờ vả cửa hàng nhà chồng nữa, nhưng anh lại biết được, anh giận dữ, quát tháo ầm ĩ.
Năm nay tôi 30 tuổi, lấy chồng được 5 năm. Tôi là dân tỉnh lẻ sinh ra trong gia đình nghèo khó nghỉ học sớm để phụ gia đình. Năm 23 tuổi, tôi bỏ quê nhà lên thành phố vừa làm thuê, vừa học nghề làm tóc, làm móng. Lúc đó tôi quen anh và trong hai năm quen nhau chúng tôi cũng gặp khá nhiều sóng gió vì hai gia đình không môn đăng hộ đối. Anh lớn hơn tôi 10 tuổi, đẹp trai, biết lo làm ăn nhưng chỉ phải nỗi, tính tình anh hơi khó chịu.
Trải qua thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng tổ chức đám cưới. Tính tới nay tôi đã có được bé trai 4 tháng tuổi. Anh rất yêu con nhưng khi hai vợ chồng bất đồng là anh bất chấp mọi thứ, bỏ đi nhậu tới tận khuya. Tôi có gọi thì cũng không bắt máy.
Còn một điểm nữa sau khi lấy nhau tôi mới biết hai vợ chồng hầu như không hợp nhau trong nhiều thứ. Tôi có nghề nhưng hiện tại đang không làm nữa. Nhà chồng tôi kinh doanh buôn bán, có rất nhiều cơ sở. Tranh thủ vừa mới nghỉ việc, tôi phụ giúp chồng việc ở cửa hàng nhưng công việc rất mệt, áp lực. Đã vậy, chồng tôi còn luôn để ý cung cách bán hàng của tôi ra sao, giao tiếp với khách như thế nào, nếu không vừa ý là ngay lập tức anh mắng tôi. Thậm chí có lúc trước cả mặt nhiều người.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Imagine.
Nói về chuyện tiền bạc thì anh đưa cho vợ tiêu giống như phát lương hàng tháng, có khi còn ít hơn mấy người thợ làm trong cửa tiệm. Đã vậy anh còn đe tôi: “Nếu có làm thì mới đưa tiền còn không thì cắt lương”. Nhiều khi tôi buồn và uất ức, muốn bỏ ra ngoài làm tự mở cửa hàng tóc nhưng khi biết được ý định đó của vợ, chồng tôi giận dữ, quát tháo ầm ĩ. Rồi anh còn mang chuyện kể với gia đình, làm cả nhà bên chồng phản đối, mắng tôi tới tấp. Bố mẹ chồng tôi nói: “Tại sao nhà có cửa hàng mà con dâu phải ra ngoài bôn ba kiếm tiền”.
Thực sự tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi mình cứ phải dựa dẫm vào cửa hàng nhà chồng như vậy. Nhưng nếu bây giờ tôi tự ra ngoài kinh doanh thì không biết gia đình chồng sẽ thế nào? Tôi không biết có nên làm theo ý kiến cá nhân không? Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao
Phụ thuộc chồng, tôi không dám ly hôn
Chúng tôi hay cãi vã nhau và anh còn đánh tôi nữa nhưng chia tay bây giờ, tôi không biết làm gì để nuôi con.
Tôi và chồng tôi kết hôn gần được 5 năm, có một bé gái 18 tháng. Chúng tôi cũng trải qua thời gian quen nhau khá lâu mới tiến đến hôn nhân. Những tưởng sau hôn nhân, cuộc sống sẽ hạnh phúc, với tình yêu sẽ làm thay đổi mọi thói quen không tốt và cả hai sẽ học cách chấp nhận nhau nhưng hạnh phúc nào có thấy đâu. Gần 5 năm chung sống thì hơn một nửa thời gian ấy là sự đau khổ và không biết tôi đã khóc bao nhiêu lần.
Chúng tôi dường như không hợp nhau bất cứ điều gì, từ cách ăn ở, ăn mặc, cách nói chuyện, cách suy nghĩ, quan điểm sống... Do đó, chúng tôi thường hay cãi vã, thậm chí vì những chuyện rất nhỏ. Trong lúc cãi nhau, anh thường xuyên xúc phạm tôi, coi thường và lôi những chuyện từ lâu lắc ra nói, đánh tôi. Tôi cảm thấy bị tổn thương, buồn và rất chán.
Dù sống chung gần 5 năm, chúng tôi cố tìm những điểm chung nhưng dường như là không có. Càng ngày, trong tâm trí chúng tôi càng xa nhau, không nói chuyện được với nhau, không đi chơi cùng nhau (vì anh toàn đi nhậu). Anh bẩn lắm, có khi mấy ngày liền không tắm, suốt ngày hút thuốc phì phèo, cả ngày ôm máy tính, điện thoại. Công việc nhà anh chẳng hề động tới, bảo làm thì nhăn nhó, khó chịu mà nếu có làm, tôi cũng phải dọn lại. Nhiều lúc con đau, quấy khóc mà chỉ có mình tôi.
Tôi cảm thấy tủi thân, chỉ biết khóc và cảm thấy mình có chồng cũng như không. Đã vậy, anh còn hay giận dỗi. Mãi rồi cũng chán, tôi không thèm nói nữa. Nếu có nói, chúng tôi lại cãi nhau và anh làm mặt sưng suốt cả tuần. Đã rất nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện chia tay vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Cuộc sống vợ chồng như vậy tôi thấy không còn ý nghĩa gì cả (đã rất lâu rồi vợ chồng tôi không còn ngủ chung).
Lúc chưa có con, tôi nghĩ biết đâu có con rồi cuộc sống sẽ cải thiện hơn, sẽ vui hơn nhưng rồi cũng không có gì thay đổi cả. Nhưng nếu chia tay, tôi không biết phải làm gì để nuôi con. Tôi từng học trung cấp kế toán nhưng học xong thì về nhà chồng tôi buôn bán vật liệu xây dựng luôn nên tôi chưa có kinh nghiệm nhiều trong lĩnh vực kế toán. Vả lại, mẹ con tôi không biết phải ở đâu, làm gì. Tôi cũng không muốn ba mẹ ruột tôi lo lắng, phiền lòng vì kinh tế gia đình nhà tôi cũng khó khăn lắm.
Bây giờ, tôi không biết phải như thế nào? Liệu ly hôn có phải là giải pháp tốt không? Con tôi sẽ như thế nào khi thiếu đi tình cảm của người cha? Mẹ con tôi sẽ ra sao? Đã bao lần tôi tự an ủi bản thân rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi nhưng tôi lo lắm. Xin bạn nào đọc được tâm sự này hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Theo VNE