Bị chồng xa lánh vì em khó có con
Hàng ngày đi làm về nhà, không ai nói với ai một câu nào khiến không khí luôn căng thẳng và em thấy vô cùng mệt mỏi. Dù em có cố gắng thế nào anh vẫn không chịu mở lời để tâm sự với em.
Ảnh minh họa
Em năm nay sắp tròn 30 tuổi. Em đã lập gia đình và đang làm trên Hà Nội. Cuộc sống của vợ chồng em những năm đầu khi mới kết hôn cũng rất bình thường, êm ả. Nhưng thời gian gần đây, giữa hai vợ chồng em thường xuyên “chiến tranh lạnh” và em không biết tâm sự cùng ai.
Em không biết mình có thể duy trì mối quan hệ vợ chồng được nữa không vì cuộc sống hàng ngày của chúng em thực sự tẻ nhạt. Đã có lúc em nghĩ đến việc ly hôn để giải thoát cho nhau, nhưng lại không đủ can đảm và không biết là làm như thế liệu có phải là đúng hay không?
Chúng em kết hôn đến giờ cũng được gần 4 năm và hiện vẫn chưa có con. Thời gian đầu hai đứa cũng thấy bình thường, vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, công việc lại chưa ổn định, tuổi thì còn trẻ, nên chưa việc gì phải vội. Nhưng sau một vài năm, dù mọi chuyện sinh hoạt đều bình thường mà vẫn chưa thấy có tin mừng, vợ chồng em bắt đầu lo lắng.
Em đã đi khám và kết luận của bác sĩ là em bị chứng bệnh dẫn đến việc khó thụ thai. Chồng em cũng đã đi kiểm tra, tuy kết quả của anh không đáng ngại nhưng bác sĩ vẫn chỉ định nên đi xét nghiệm máu. Sau lần đi khám đó, em cũng đã uống rất nhiều thuốc mà không khả quan. Chúng em mới chỉ đi kiểm tra một lần duy nhất đó trong suốt 4 năm qua.
Chồng em là người ít nói và cũng rất tiết kiệm. Hàng ngày anh ấy chỉ biết đi làm và tiết kiệm tiền để dành chứ không tin vào việc thăm khám y khoa theo chỉ dẫn của bác sĩ hay mua thuốc, mua thực phẩm bồi bổ. Em đã chi phí khá nhiều tiền thuốc thang mà không có kết quả gì nên chồng em càng không tin và tỏ ra chán nản, dần dần chẳng còn quan tâm đến em nữa.
Vốn đã ít nói, càng ngày anh ấy càng trở nên khó hiểu, sống khép kín, dù là ở trong nhà mình, bên cạnh vợ mình. Hằng ngày anh đi đâu, làm gì, gặp ai… có chuyện gì vui hay buồn anh cũng chẳng tâm sự với em nửa lời. Em chẳng thể biết được rằng anh đang nghĩ gì? Đang cảm thấy thế nào? Vui hay buồn? Hai đứa ở bên nhau mà cứ như hai cái bóng vô cảm.
Nhưng điều khiến em suy nghĩ là anh lại hay tâm sự mọi chuyện với một người phụ nữ khác mà em không biết mặt. Họ thường liên lạc qua điện thoại và tâm sự bằng tin nhắn mà vô tình có lần em đã bắt gặp và đọc được. Em nghĩ rằng, có thể họ chỉ là bạn bè, chia sẻ với nhau về những khó khăn trong cuộc sống chứ không có chuyện ngoại tình. Nhưng điều đó cũng khiến em cảm thấy, đối với anh ấy, em chỉ là người thừa và không phải là chỗ dựa tinh thần cho anh.
Video đang HOT
Từ đó, hai vợ chồng em không bao giờ tâm sự với nhau nữa. Chồng em ngày càng thể hiện sự ích kỷ, vô tâm đối với em. Những lúc em ốm nằm mấy ngày, hoặc phải đi lấy thuốc, dù xa dù gần, dù nắng hay mưa anh cũng mặc, không ngỏ ý đưa đi, không một lời hỏi thăm hay động viên em.
Hàng ngày đi làm về nhà, không ai nói với ai một câu nào khiến không khí luôn căng thẳng và em thấy vô cùng mệt mỏi. Khi có việc gì cần liên lạc, em nhắn tin thì hoặc là anh không trả lời, hoặc là chỉ gọn lọn “ừ”, hay “có” hoặc “không”, thế thôi. Em chẳng nhớ từ bao lâu rồi hai vợ chồng không nói với nhau những lời tình cảm, hay là những giây phút hạnh phúc, vui vẻ.
Lúc hai vợ chồng mâu thuẫn, chồng em thường nói em chỉ biết đến bố mẹ đẻ, anh chị em, các cháu của nhà mình. Anh còn bảo em mang tiền mồ hôi nước mắt của anh về cho bố mẹ đẻ mình và coi thường em không kiếm được nhiều tiền như em dâu mà lại chi tiêu hoang phí. Mà nào em có hoang phí gì đâu chứ?
Em cũng biết là cuộc sống của hai đứa còn nhiều khó khăn, lương của em thì ít, nên ngoài việc thuốc thang chạy chữa ra, em nào có dám mua sắm, chi tiêu gì lãng phí? Em cũng hiểu là chồng mình rất buồn vì đã ngần ấy năm mà chưa có con, nên khiến anh chán nản và khó chịu. Thế nhưng dù em có cố gắng thế nào anh vẫn không bao giờ chịu mở lời để tâm sự với em.
Dịp nghỉ lễ vừa rồi, em về quê và có nói chuyện của hai đứa với bố mẹ chồng. Bố mẹ chồng em cũng động viên nhiều, khuyên em cứ bình tĩnh, cố gắng tập trung tiếp tục chữa trị. Còn về chuyện người phụ nữ kia, bố mẹ cũng bảo rằng chỉ công nhận em là con dâu trong gia đình thôi.
Từ xưa đến nay, chồng em và cậu em trai nữa, luôn là niềm tự hào của bố mẹ nên em cũng chưa tiện để nói hết về tình cảnh và cuộc sống hiện tại không có hạnh phúc của chúng em. Còn về phía gia đình em, bố mẹ và các anh chị đều nhận xét chồng em rất ích kỷ và gia trưởng. Càng ngày mức độ của những tính xấu đó càng bộc lộ rõ. Thế nên mọi người khuyên em hãy suy nghĩ kỹ về việc có nên tiếp tục cuộc hôn nhân bất hạnh này không?
Em rất buồn vì đã khiến bố mẹ hai bên gia đình phải suy nghĩ về cuộc sống của hai vợ chồng. Những lúc có cơ hội, em đã khéo léo tỷ tê, động viên anh nhưng sau bao lần như thế mối quan hệ của vợ chồng em vẫn không khả quan hơn. Có lần em đã bảo rằng: “Bây giờ con chưa có, tình nghĩa vợ chồng của anh với em mà không còn thì anh nói thẳng để giải thoát cho nhau!”. Chồng em cũng chẳng nói gì. Mãi sau mới nói bâng quơ: “Thích thế nào thì làm thế!”. Nhưng khi em viết đơn ly hôn thì anh không ký.
Chỉ rêng chuyện con cái, chữa bệnh đã đủ khiến em phát điên lên rồi. Em chỉ mong nhận được sự chia sẻ từ chồng để hai vợ chồng cùng cố gắng, động viên nhau, rồi sớm muộn gì cũng sẽ có tin vui. Thế nhưng đã không có được những điều đó, mà chồng em lại còn khiến cho cuộc sống gia đình càng trở nên ngột ngạt và bế tắc hơn. Bây giờ em thực sự chán nản, và mệt mỏi. Em không biết mình nên làm thế nào bây giờ?
Theo VNE
"Ngoại tình có cái thú riêng của nó!"
Tôi cho ngoại tình là chuyện nhỏ như con thỏ. Thậm chí ngoại tình còn rất tốt cho cuộc sống vì nó khiến người ta yêu đời, phấn chấn, làm việc hiệu quả hơn. Chưa kể, nó còn làm cho người đàn ông ngoài bốn mươi như tôi trẻ ra hàng chục tuổi.
Sửa xong căn nhà của Ngọc Châu, tôi sung sướng thở phào: Vậy là từ nay chúng tôi đã có một tổ ấm đúng nghĩa. Còn căn nhà kia, dù sao thì nó cũng là của riêng Mai Lan, vợ tôi. Cô ấy đã được ba mẹ vợ tôi cho trước khi lấy chồng. Mà bây giờ điều đó chẳng có nghĩa lý gì bởi tôi đã có tổ ấm mới, với người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất. Chỉ nghĩ đến điều đó, tôi đã thấy lòng lâng lâng.
Thế nhưng mọi chuyện diễn ra không đúng như tôi nghĩ. Được không bao lâu thì Ngọc Châu bảo: "Anh phải về bên kia chứ, nếu không bà ấy lại chẳng chia cho". Tôi ôm nàng vào lòng: "Cái quý nhất trên đời thì anh đã có trong tay, cần gì của ngoài thân ấy?".
Nhưng nàng xô tôi ra: "Anh nói vậy mà nghe được sao? Của vợ công chồng. Mười mấy năm qua, anh đã đóng góp công sức thì anh phải có phần chứ?". Tôi xoa má nàng: "Lúc anh làm có nhiều tiền nhất thì đã dồn hết cho em, còn tính toán công sức gì nữa? Nhà đó của mẹ con nó, chúng muốn làm gì thì làm, anh không quan tâm". Ngọc Châu giãy nãy: "Anh không quan tâm nhưng em quan tâm". "Thôi, thôi, không nói chuyện đó nữa, để từ từ rồi anh tính..."- tôi lại ghì chặt lấy nàng.
Ngọc Châu là mối tình vụng trộm của tôi cách nay 2 năm. Cả hai chúng tôi đều bị "sét đánh". Nàng là nhân viên mới, tôi là sếp. Công việc hàng ngày cứ đưa đẩy chúng tôi lại gần nhau. Cho đến một ngày, tôi phát hiện, tôi không thể sống nổi nếu hôm đó không trông thấy cô nhân viên của mình.
Khi tôi nói với Ngọc Châu điều này, nàng không hề bất ngờ. Từ hôm đó, chúng tôi chính thức là nhân tình của nhau. "Nhân tình" là nói theo sách vở; còn vợ tôi thì bảo đó là "mèo mã, gà đồng". Riêng mấy tay đồng nghiệp của tôi thì phong phú hơn. Họ gọi mối quan hệ này là "bồ bịch ngoài luồng", là"tình công sở"...
Đó là nói sau này khi chuyện đã vỡ lỡ, chứ trước đó một thời gian khá lâu, chẳng ai biết gì. Có một điều lạ là sách vở nói đàn ông ngoại tình khi về nhà thường nuông chiều, tỏ vẻ yêu thương vợ hơn; còn tôi thì ngược lại. 10 năm sống với Mai Lan, chưa bao giờ tôi thấy vợ mình xấu xí, nhạt nhẽo, nhàm chán như vậy. Tôi luôn gắt gỏng với nàng bởi những lời ngọt ngào, tôi đã dành hết cho Ngọc Châu. Buổi tối, tôi còn không thèm đụng tới nàng bởi đầu óc cứ tơ tưởng đến người yêu non tơ, bé bỏng của mình. Tôi còn nghĩ, nếu mình ăn nằm với vợ thì rất có lỗi với người yêu. Có thể nói, tôi ngoại tình cả ngoài đời thật lẫn trong tư tưởng.
Nhớ có lần, buổi sáng đang bực mình chuyện gì đó mà Mai Lan chạy theo ra cổng để dúi vào tay tôi cặp lồng cơm trưa, tôi đã hất tung xuống đất: "Dẹp đi. Từ nay không nấu nướng, mang vác mấy thứ hôi hám này nữa. Ai đời trưởng phòng mà cứ bắt xách cơm trưa theo, không ra cái thể thống gì cả". Tôi nhớ như in cái dáng vợ tôi lom khom nhặt nhạnh mọi thứ. Cô ấy không nói một lời...
Thật tình là khi ấy tôi có chạnh lòng. Thế nhưng tôi lại tự trấn an: "Ai biểu cô già, cô xấu, cô không biết nuông chiều làm chi... Mỗi người chỉ có một cuộc đời, sao cứ phải bắt tôi chết dí trong cuộc đời của cô và 2 đứa nhỏ?". Nghĩ vậy rồi tôi thấy lòng thanh thản, thậm chí tôi rất hãnh diện khi buổi trưa sánh vai Ngọc Châu đi ăn ở tiệm cơm trưa văn phòng. Quả thật,ngoại tình có cái hay, cái thú riêng của nó...
Và tôi cho ngoại tình là chuyện... nhỏ như con thỏ. Thậm chí ngoại tình còn rất tốt cho cuộc sống vì nó khiến người ta yêu đời, phấn chấn, làm việc hiệu quả hơn. Chưa kể, nó còn làm cho người đàn ông ngoài bốn mươi như tôi trẻ đi hàng chục tuổi. Tôi chẳng mảy may bận tâm đến người phụ nữ cạnh mình mà đầu óc lúc nào cũng ở tận đẩu, tận đâu.
Tình trạng ấy kéo dài được hơn 1 năm thì Mai Lan bảo tôi: "Anh hãy nói với con nhỏ đó trả cha lại cho con em". Thì ra mấy tháng rồi tôi đã quên mất việc đóng tiền trường cho hai đứa nhỏ. Nhà trường đã gởi giấy nhắc nợ, gọi điện cho vợ tôi. Tôi giật mình vì chợt nhớ ra khoản "tình phí" đáng kể mà tôi đã chi xài cho người yêu bé nhỏ, nó thâm vào cả phần tiền trách nhiệm làm cha của tôi. Giờ nghe vợ nhắc, tôi mới giật mình.
Sau đó khoảng 2 tháng, vợ tôi lại nói: "Anh bảo con nhỏ đó trả chồng lại cho em". Tôi chợt nhớ, lâu lắm rồi tôi không gần gũi vợ. Đúng là tôi rất dở về khoản che đậy. Tính tôi vốn thật thà, ngay thẳng mà. Có bao nhiêu tinh lực, tôi đã xài bên ngoài thì còn đâu để trả bài cho vợ? Tôi đành thú thật: "Anh thấy không có hứng thú". Vợ tôi làm thinh. Tối đó cô ấy dọn sang ngủ với con. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lần thứ ba cách lần thứ hai khoảng 3 tháng, vợ tôi lại bảo:"Anh nói với cô kia trả anh về cho gia đình. Em chỉ nói lần này nữa thôi. Nếu anh không dứt bỏ mấy chuyện lăng nhăng, bậy bạ; mèo mả gà đồng thì đừng trách em sao không nhắc nhở". Giọng điệu vợ tôi rất nhẹ nhàng nhưng sao lúc đó tôi nghe thấy rất chói tai. Hừ, dọa tôi à? Còn lâu tôi mới sợ. Lương trưởng phòng của tôi mỗi tháng 20 triệu, nếu không san sớt cho mấy mẹ con Mai Lan, tôi còn sướng nữa chớ ở đó mà dọa!
Sau này tôi phải công nhận sao lúc đó mình mê muội như vậy. Bao nhiêu trí khôn của tôi dường như đã mất hết. Tôi không nhận ra bất cứ lỗi lầm nào của mình mà chỉ thấy lỗi của vợ. Cô ấy già, cô ấy nhăn nheo, cô ấy xấu, cô ấy chù ụ, cô ấy quê mùa không biết chưng diện... Vậy thì chồng bỏ là đúng rồi, trách móc nỗi gì?
Tôi đâu ngờ, có ngày tôi cũng bị chê giống hệt như vậy. Và tôi không biết phải trách móc ai? Dọn về nhà mới với Ngọc Châu một thời gian thì một hôm nàng bảo: "Trông anh gớm thiệt, cứ nung núc như heo ấy". Tôi giật mình. Đúng là sau này mình lười tập thể dục nên đã sồ sề, có bụng. Tôi cười: "Tại em đó, làm cho anh chẳng còn thiết làm gì nữa". Sau đó mấy hôm, khi tôi đòi hỏi, nàng đẩy tôi ra: "Anh hôi chết được". Tôi chưng hửng.
Những chuyện như vậy dồn lại, cho đến một ngày, người yêu bé nhỏ của tôi nói thẳng: "Em sắp rước mẹ và anh trai em ngoài quê vô ở chung, anh không ở đây được đâu". Không ở đây thì tôi ở đâu? Chẳng lẽ về với vợ nhưng chúng tôi đã gởi đơn ra tòa rồi, tôi còn mặt mũi nào mà về? "Thì anh ra thuê nhà trọ ở"- Ngọc Châu mách nước. Nhưng ra đó thì ai sẽ chăm sóc, cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa cho tôi? Chưa kể rất nhiều thứ linh tinh khác mà tôi chỉ có thể làm được khi có người yêu bé nhỏ bên cạnh động viên, vỗ về. Tôi chết dí rồi.
Tôi tìm cách hoãn binh: "Em thuê nhà cho mẹ và anh ở được không? Anh sẽ trả tiền thuê nhà cho". Nhưng Ngọc Châu kiên quyết: "Không được đâu, anh hai em mà thấy anh ở đây thì anh chỉ có nước nhừ đòn. Anh ấy rất cộc tính".
Nàng kỳ hạn cho tôi trong vòng 2 tuần phải dọn đi. Tôi biết đi đâu bây giờ? Không ngờ đất trời bao la là thế mà cũng có ngày tôi không chốn dung thân! Bây giờ thì cái quan điểm "ngoại tình cũng có cái hay, cái thú của nó" đã lung lay.
Trước mặt tôi bây giờ là địa ngục vì tôi sắp sửa trở thành kẻ đầu đường xó chợ... Tôi thật sự không biết phải làm sao trong tình cảnh này vì kỳ hạn mà người tình bé bỏng ra cho tôi đã sắp hết...
Theo VNE
Nhận diện những "thủ phạm" khiến phụ nữ ngoại tình Cũng giống như đối với đàn ông, có nhiều nguyên nhân có thể đẩy người phụ nữ tới tình trạng ngoại tình. Renee Lee, một chuyên gia tâm lý và các mối quan hệ uy tín người Mỹ, đã tổng kết được 5 thủ phạm chính khiến phái yếu tìm tới "quan hệ ngoài luồng". 1. Trải qua thời kỳ chuyển đổi Chuyên...