Bị chồng sắp cưới huỷ hôn tại vì quá… “khoẻ”
Trong một lần đến nhà anh, thấy không có ai ở nhà, tôi lại nằng nặc đòi anh “yêu” dù cho anh từ chối vì chỉ một lát nữa thôi sẽ có người về. Bất chấp việc có thể bị người khác bắt gặp, tôi vẫn năn nỉ anh “một tí thôi mà”. Đó dường như là hành động khiến anh không còn có thể chấp nhận tôi.
Tôi mặc cảm rất nhiều về chuyện tôi là phụ nữ nhưng lại có ham muốn tình dục mạnh mẽ. Tôi cảm thấy khinh bỉ chính mình và dường như tôi là một thứ gì đó thật gớm ghiếc.
Cho tới giờ, hầu hết mọi người vẫn không ai biết được nguyên nhân vì sao anh ấy hủy hôn ước với tôi khi mà chỉ còn hơn một tháng nữa đám cưới sẽ diễn ra. Tôi giấu kín chuyện đó và lặng lẽ nuốt sự đau đớn vào trong mặc cho người đời gièm pha, dị nghị hoặc cám cảnh thương hại. Nhưng chẳng thà tôi để người ta nhìn nhận như vậy còn hơn khi họ biết sự thật về tôi. Hẳn khi ấy, họ sẽ coi thường và nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ một người đàn bà mất nết.
Tôi và chồng sắp cưới quyết định nếm mùi trái cấm khi mà một kế hoạch chu đáo về đám cưới đã được lên và chỉ còn chừng hơn một tháng nữa sẽ diễn ra. Cả tôi và anh đều nghĩ chắc chắn rằng mình sẽ thuộc về nhau nên chúng tôi mới tiến xa như vậy. Tôi không thể nào quên được cái cảm giác đê mê, ngọt ngào và mãn nguyện trong lần đầu tiên nếm mùi “chuyện ấy”. Chồng sắp cưới mang tới cho tôi niềm hạnh phúc mà trong đời tôi chưa từng có.
Tôi không hề có cảm giác đau đớn, ngượng ngùng lo sợ trong lần đầu tiên. Ngược lại, những gì mà tôi nhận về quá tuyệt vời. Đêm đó, khi trở về nhà, nằm trên chiếc giường một mình tôi khao khát mãnh liệt được làm “chuyện ấy” với anh thêm nhiều lần nữa. Sự khao khát đó khiến tôi chỉ mong ngóng tới trời sáng để được gặp chồng sắp cưới và gạ anh làm chuyện đó.
Thời điểm ấy tôi không hề nhận biết được rằng mình có ham muốn tình dục quá cao. Tôi chỉ nghĩ đơn thuần thấy thèm khát và muốn được thỏa mãn. Đó là lí do tôi luôn tìm mọi cách để được gặp anh, được gần gũi anh và cùng anh làm “chuyện ấy”. Tôi biết với đàn ông, khi người phụ nữ diện đồ gợi cảm thì anh ta khó lòng mà cưỡng lại nổi sức hút ấy. Vì vậy, nhiều hôm anh đang đi làm, nhưng tôi quá ham muốn nên đã điện thoại cho anh tới nhà với lí do tôi bị ốm. Khi anh đến, tôi vờ nằm mệt mỏi trên giường trong bộ đồ mỏng manh và rồi nó như một sự khiêu gợi để kích thích anh. Chúng tôi lại hòa vào nhau.
Video đang HOT
Tôi lại nằng nặc đòi anh “yêu” dù cho anh từ chối vì chỉ một lát nữa thôi sẽ có người về.
Thời gian đầu anh không nghi ngờ những hành động đó của tôi nhưng có vẻ không lâu sau đó anh bắt đầu thấy tôi bất thường. Càng ngày tôi càng “nghiện” được quan hệ tình dục với anh. Tôi cứ ngỡ đó là một tín hiệu đáng mừng cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tôi có đọc đâu đó, tình dục là sự kết hợp hài hòa và tuyệt diệu nhất giữa hai người nam, nữ và nó là yếu tố rất quan trọng trong việc đời sống vợ chồng có trọn vẹn hay không. Nhưng tôi không ngờ rằng, sự ham muốn mạnh mẽ và thể hiện nó một cách lộ liễu ở thời điểm này lại vô tình khiến anh ghê sợ chính tôi.
Tôi bỏ qua mọi ngại ngần vì nghĩ cả hai chẳng khác nào vợ chồng mà đã là vợ chồng thì đâu cần phải giữ ý. Vậy là hễ có cơ hội gặp nhau tôi lại đòi anh phải làm “chuyện ấy”. Tất nhiên anh vẫn đáp ứng nhưng càng về sau nó chỉ còn là sự ép buộc.
Trong một lần đến nhà anh, thấy không có ai ở nhà, tôi lại nằng nặc đòi anh “yêu” dù cho anh từ chối vì chỉ một lát nữa thôi sẽ có người về. Nhưng bất chấp việc có thể bị người khác bắt gặp, tôi vẫn năn nỉ anh “một tí thôi mà”. Đó dường như là hành động khiến anh không còn có thể chấp nhận tôi – một người phụ nữ quá ham hố thêm được nữa.
Anh hẹn tôi ở một nơi yên tĩnh và nói lời xin lỗi về chuyện hủy hôn. Anh cũng thành thật nói cho tôi biết rằng lí do mà anh chấp nhận thành kẻ phụ bạc, thậm chí là đểu cáng. Anh cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi một người vợ có ham muốn tình dục mạnh mẽ như tôi. Những lời anh nói mới cay nghiệt làm sao. Anh nói rằng dù mới chỉ làm chuyện ấy lần đầu mà tôi đã mạnh mẽ và đòi hỏi cao như vậy khiến anh cảm thấy sốc. Và dù không muốn nhưng anh vẫn quyết định hủy hôn. Trong từng lời nói của anh, tôi nhận thấy rõ, nó còn ẩn chứa nghi ngờ về lòng chung thủy của tôi sau này vì tôi vốn mang trong mình sự cuồng nhiệt “yêu đương” tới vậy.
Tôi bàng hoàng khi nghe anh nói những lời như thế nhưng dù tôi có làm gì, có cầu xin như thế nào anh vẫn lạnh lùng quay đi. Người thân chỉ thấy tôi khóc oặt đi trong đau đớn mà không hiểu nổi vì sao lại ra cơ sự này. Có người còn đoán vì tôi không còn trong trắng, có người lại cho rằng tôi vô sinh nên anh ấy mới hủy hôn trước ngày cưới như vậy. Bao nhiêu lí do được đưa ra để cố lí giải cho hành động đó. Chỉ riêng tôi nuốt nỗi đau vào lòng vì tôi nào dám nói ra sự thật vì tôi là một người đàn bà ham hố nên bị hủy hôn.
Giờ đây tôi đang cố gắng sống những ngày tháng sau biến cố lớn trong cuộc đời. Sự đau đớn về tinh thần và những khao khát về thể xác càng hành hạ tôi nhiều hơn thế nữa. Hiện tại, có một người đàn ông lớn tuổi ngỏ ý muốn cùng tôi lập gia đình. Dù cho tôi không hề yêu thương gì anh ta nhưng tôi vẫn muốn nhắm mắt đưa chân lấy đại một tấm chồng. Tôi nghĩ như vậy tôi sẽ thôi không còn bị dằn vặt và đau khổ về chuyện bị hủy hôn và cũng có thể được khỏa lấp phần nào những khao khát bản năng trong người. Nhưng rồi cuộc hôn nhân đó và cuộc đời tôi liệu có rơi vào bế tắc? Liệu sự nhận lời bừa của tôi có phải là một sai lầm và lại tạo ra một bi kịch khác hay không?
Theo VNE
Ai cũng phải sống với cuộc đời thực tại
Hãy quên mọi thứ thuộc về tình yêu của chúng ta, có chăng giữ lại là một chút tình bạn cho ngày hôm nay.
Đám cưới của anh diễn ra trong niềm vui hân hoan của hai bên gia đình, trong sự chúc tụng của bạn bè, trong niềm hạnh phúc của người con gái anh gọi bằng vợ. Còn anh, cảm xúc trong anh khi nhìn thấy em tới dự đám cưới như thế nào?
Có một chút tiếc nuối nào không anh? Hay chỉ là sự thờ ơ của một người đang cố phải quên đi tất cả. Em đã đọc được trong mắt anh một cái nhìn bối rối. Xin anh đừng như thế. Hãy gật đầu chào em như chào một người bạn cũ. Kỉ niệm bỏ lại phía sau lưng đi anh nhé. Ngày hôm nay, người nắm tay anh bước vào lễ đường là cô ấy, là cô ấy chứ không phải em. Hãy sống vì thực tại đó được không anh?
Nếu anh hỏi em rằng em có tiếc nuối cuộc tình với anh không thì câu trả lời là có. Nói không chỉ là một sự dối lòng. Mà anh thì quá hiểu em nên em không thể lừa gạt anh bằng một câu trả lời giả dối ấy. Vì thế em thật tình thú nhận. Em tiếc nuối, tiếc đến xé lòng khi chấp nhận buông tay anh. Làm sao em có thể bình thản cho được khi gần 4 năm tuổi trẻ gắn bó bên anh, cùng anh vượt qua những khó khăn, xây dựng biết bao hoài bão. Những kỉ niệm đó đâu phải chỉ là một chút vu vơ mà là quãng một phần đời không thể nào quên được. Em khó có thể dối lòng rằng em thấy nhẹ tênh khi anh ra đi.
Em tiếc nuối vì cuộc tình mình sang ngang nhưng em không hận thù (Ảnh minh họa)
Nhưng nếu anh hỏi em rằng em có đớn đau và thù hận khi anh lấy người con gái khác hay không thì câu trả lời là không.Vì đó là duyên phận anh ạ! Chúng ta có duyên mà không có phận. Cuộc đời cho em và anh gặp nhau, cùng nhau trải nghiệm một quãng đời đáng nhớ rồi buông tay, mỗi người lại tiếp tục cuộc hành trình mới của mình bên một người khác thuộc về chính chúng ta. Vì thế có gì để oán, để hận, để mất niềm tin?
Rời ghế đại học sau 4 năm mơ mộng, cả em và anh đều nhận thấy rằng cuộc sống không giống như những gì ta tưởng tưởng. Em và anh đều va vấp, đều bị tổn thương bởi thực tế ngoài kia phũ phàng quá. Tình yêu của chúng mình cũng vì thế mà phai nhạt dần. Cuộc sống cứ cuốn ta đi đến khi ngoảnh lại mới nhận ra rằng mình đã bỏ lại sau lưng cảm giác của đối phương. Một sự cô đơn và trống rỗng lớn trong cõi lòng khiến sự xa cách ngày càng lớn.
Và rồi khi ta nhận ra rằng tình yêu không phải là thứ duy nhất cứu cánh chúng ta khỏi những khó khăn, em và anh đã dũng cảm nhìn vào thực tế. Thực tế là chúng ta đã không dám đấu tranh đến cùng vì tình yêu này. Thực tế là chúng ta đều sợ những khó khăn phía trước và chấp nhận buông tay nhau sau những mệt nhoài của cãi vã, dằn vặt...
Hãy sống với cuộc đời hiện tại của mình anh nhé. Chuyện tình đôi ta là quá khứ mất rồi (Ảnh minh họa)
Anh trở về với vùng quê nơi anh sinh ra và lớn lên, nơi cách em bằng một nửa chiều dài đất nước. Ở nơi đó anh thiết lập một cuộc sống không có em và dường như mọi thứ dần ổn định hơn. Anh cưới vợ. Đó là điều tất nhiên. Anh cũng đã trân trọng tình cảm cũ tới mức đợi 3 năm sau khi chia tay em anh mới tiến xa hơn với hạnh phúc mới của mình. Điều đó đủ làm em an lòng rồi anh ạ. Dẫu sao em và anh cũng đã có với nhau một cuộc tình trọn vẹn. Một cuộc tình mà khi rẽ ngang ta không giữ lại trong nhau những hận thù.
Ngày hôm nay anh cưới, xin hãy cất đi ánh mắt nhìn em đầy đắm đuối ấy. Nhớ rằng từ nay trở đi, người con gái duy nhất được đón nhận sự yêu thương ấy từ anh chỉ là vợ anh thôi nhé. Em là quá khứ mất rồi. Một quá khứ dẫu có đẹp hay đau khổ thì cũng là cái qua rồi. Hãy quên mọi thứ thuộc về tình yêu của chúng ta, có chăng giữ lại là một chút tình bạn cho ngày hôm nay. Ai cũng phải sống với cuộc đời thực tại. Nhớ nhé anh!
Theo VNE
Anh bỏ rơi sau khi đã làm tôi vô sinh Vì yêu anh, sống thử với anh mà tôi trở thành người phụ nữ vô sinh sau 2 lần phá thai. Giờ anh lại bỏ tôi. Hiện tại tôi như người rơi xuống vực sâu, tôi không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nỗi đau quá lớn này. Tôi mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết...