B.ị ch.ê ‘chạn vương’, chồng từ chối lương 60 triệu của bố vợ, đòi ra ngoài tự lập
B.ị ch.ê là ‘ chạn vương’, chồng tôi đùng đùng đòi ra ngoài tự lập bất kể việc gia đình tôi đối xử rất tốt với anh.
Lý do anh đưa ra là chưa từng có cảm giác đạt thành tựu.
Anh yêu và cưới được tôi cũng không dễ dàng gì. Chẳng phải tự vỗ ngực khen nhưng ngày chưa lấy chồng, trông tôi cũng dễ nhìn, cao ráo, trắng trẻo.
Điều kiện kinh tế của gia đình tôi lại rất khá. Bố mẹ tôi buôn bán mấy chục năm nay, có tiếng khắp thành phố này.
Để cưới được tôi, anh cũng trải qua bao nhiêu cửa ải. Tôi yêu anh vì sự chân thành, bỏ qua hết các “vệ tinh” khác hơn anh cả về gia cảnh lẫn ngoại hình.
Ngày ấy, bố mẹ tôi phản đối ra mặt vì chúng tôi không môn đăng hộ đối. Anh cũng học đại học ra như tôi nhưng năng lực không có gì nổi trội, cũng chẳng phải người quá nhanh nhẹn, hoạt ngôn.
Nhà tôi chỉ có 2 cô con gái nên bố tôi vẫn mong kiếm được một anh con rể giỏi giang để ông giao cơ nghiệp khi về già.
Ngày tôi đưa anh về nhà, ông ngồi nói chuyện với anh cả buổi sáng. Với con mắt trải đời, ông nhận xét: “Thằng Q. hiền lành, có thể là một người chồng tốt nhưng để thay bố thì… chưa”.
Video đang HOT
Anh cưới tôi xong, có mọi thứ trong tay. Ảnh minh họa: Newsweek
Tôi cãi ngay: “Con chỉ cần anh ấy làm chồng tốt là được rồi. Bố cứ đi kiếm người giống bố thì khó lắm. Với cả, bố cũng phải cho anh ấy thời gian để học hỏi, trưởng thành chứ làm sao tự dưng đã giỏi ngay được”.
Tôi kiên quyết bảo vệ anh. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Nói không được, bố mẹ tôi đành phải đồng ý cho làm đám cưới.
Đến nay, chúng tôi đã sống chung được 3 năm, có một b.é tra.i 2 tuổ.i. Vừa cưới xong, hai vợ chồng đã ra ở riêng trong căn nhà bố mẹ tôi mua cho, cách nhà ông bà chỉ 2-3km.
Chiếc xe tiề.n tỷ chúng tôi đang đi cũng là quà cưới của ông bà. Sau khi cưới, chồng tôi bắt đầu tham gia vào công việc làm ăn của gia đình. Nói là tham gia, thực ra anh chỉ cần làm theo chỉ đạo của bố tôi, cứ thế quan sát dần.
Anh được bố tôi trả mỗi tháng 60 – 70 triệu đồng, mức lương mơ ước với hầu hết người trẻ. Ông cũng bảo sẽ trả theo năng lực để tạo động lực cho anh. Khi nào anh đủ bản lĩnh, ông sẽ trao quyền cho anh dần.
Từ ngày ra trường, tôi vẫn làm ở một chỗ ổn định, công việc nhàn để có thời gian rảnh chăm sóc gia đình.
Mọi chuyện ổn thỏa như vậy, ai nhìn vào cũng xuýt xoa khen chúng tôi là gia đình kiểu mẫu. Cũng không ít lần mọi người nói trước mặt anh, rằng “chuột sa chĩnh gạo”, “được nhờ nhà vợ”…
Tôi luôn nói lảng sang chuyện khác hoặc nói đỡ cho anh, thừa nhận sự nỗ lực của anh trong công việc. Về nhà, cũng chưa khi nào tôi tỏ ý co.i thườn.g hay nói năng vô ý chạm đến tự ái của anh.
Thế mà, cách đây mấy hôm, bỗng nhiên anh bảo “có khi anh ra ngoài làm”. Tôi sững người, hỏi tại sao thì anh nói có người bạn đang rủ anh góp vốn làm ăn chung. Anh trình bày kế hoạch trên giấy nghe có vẻ dễ ăn. Nhưng tôi thấy còn rất nhiều thứ mà anh chưa tính đến.
Tranh cãi một hồi, anh mới bảo anh thấy mất tự do và thiếu tự tin khi làm việc cho bố mẹ vợ. Rằng mọi người lúc nào cũng coi anh là “chạn vương”, không cần nỗ lực cũng đến đích.
Anh bảo, suốt mấy năm qua, anh đủ đầy về vật chất nhưng chưa từng có được cảm giác thành tựu do chính mình làm ra. “Phải ra ngoài mới biết được mình giỏi cỡ nào chứ” – anh nói.
Anh nói không sai nhưng bây giờ bỏ hết để ra ngoài bon chen, tôi thấy không hợp lý tí nào. Bao nhiêu người mơ ước được như anh, trong khi anh có trong tay tất cả lại muốn bỏ đi. Rồi sau, nếu thất bại muốn quay về thì bố tôi sẽ nghĩ anh ra sao.
Về phần anh lúc đó chắc chắn cũng sẽ ngại ngùng, xấu hổ với nhà vợ. Mối quan hệ giữa 2 bên lại càng căng thẳng.
Tôi khuyên hết nước mà anh không nghe. Nếu làm theo ý anh, trước mắt mỗi tháng không có 60-70 triệu đồng. Chúng tôi sẽ phải lấy tiề.n tiết kiệm ra chi tiêu, chứ còn mặt mũi nào nhờ bố mẹ tôi hỗ trợ.
Mấy hôm nay, tôi chưa biết mở lời thế nào với bố mẹ. Thực sự tôi không hiểu nổi chồng mình nghĩ gì. Bạn bè tôi bảo anh đang sướng quá mà không biết hưởng. Hay tôi cứ để anh làm theo ý mình, thất bại ráng chịu.
Có lẽ chỉ như vậy, anh mới biết mình đang có những thứ đáng trân trọng đến thế nào.
Chồng mất, tôi ở vậy cùng ba mẹ chồng, 10 năm sau ông bà đề nghị một việc khiến tôi kinh ngạc
Tôi thật sự khó nghĩ. Thời gian qua, tôi xem bố mẹ chồng như người thân, vừa yêu thương vừa có trách nhiệm.
Tôi là đàn bà góa chồng từ năm 26 tuổ.i, đến nay tôi đã 36 tuổ.i. Sau khi chồng sớm, nhiều người khuyên tôi nên dọn ra ngoài sống riêng để tự do thoải mái hơn. Nhưng tôi có sống một mình thì cũng chẳng có cha mẹ họ hàng gì, tôi vốn là trẻ mồ côi. Cũng vì tôi thương bố mẹ chồng đã lớn tuổ.i lủi thủi một mình không con cái chăm sóc. Dù sao tôi cũng xem họ là bố mẹ ruột của mình.
Suốt 10 năm, tôi sống với bố mẹ chồng rất hòa hợp, chưa từng lớn tiếng với nhau. Thấy tôi một mực đi bước nữa, mẹ chồng tôi thủ thỉ: "Thôi con vậy cũng đã trọn nghĩa với bố mẹ, lâu quá rồi, hay là con đi tìm người nào phù hợp để nương tựa". Nhưng tôi im lặng như một lời từ chối. Vì tôi thấy mình có lỗi khi để ông bà già cả sống đơn chiếc hương khói cho con trai đã mất sớm.
Thời gian gần đây, tôi gặp lại người yêu cũ. Anh l.y hô.n vợ đã 3 năm. Chúng tôi nói chuyện hỏi han nhau như những người bạn cũ. Tôi và anh cũng nhiều lần đi cà phê, mua sắm với nhau. Mẹ chồng tôi cũng biết điều này, dù tôi chưa từng chủ động kể qua.
Hôm đó là sinh nhật của tôi. Mọi năm, tôi cùng bố mẹ chồng ăn một bữa cơm vui vẻ. Nhưng lần này, mẹ chồng tôi lại hẹn tôi đến một nhà hàng. Đến nơi, tôi ngỡ ngàng tới mức tay chân run rẩy khi thấy chỉ có người yêu cũ của mình ở đó. Anh trông chẳng có gì ngại ngần như đã được sắp xếp từ trước. Dù sao anh cũng đã đến, tôi đành dùng bữa với anh. Khi ăn xuống xong, anh ngỏ lời muốn quay lại với tôi, muốn cho tôi một chỗ dựa.
Khi tôi về nhà, bố mẹ chồng vẫn thức đợi tôi ở phòng khách. Họ ôn tồn nói đã đến lúc họ phải lo cho tôi có một gia đình khác, để con trai ở nơi suối vàng cũng có thể yên tâm. Tôi phải sống cho mình, đừng chôn thân ở bên ông bà già như họ nữa.
Tôi thật sự khó nghĩ. Thời gian qua, tôi xem bố mẹ chồng như người thân, vừa yêu thương vừa có trách nhiệm. Tôi muốn chăm sóc ông bà thật tốt, như báo hiếu thay cho chồng mình, cũng là làm tròn nghĩa con cái. Nếu tôi đi bước nữa thì ai lo cho ông bà đây?
Còn chuyện với người yêu cũ, dù tôi cũng có tình cảm nhưng chưa đủ chín muồi. Có lẽ tôi cần thời gian nhiều hơn, hoặc là cần suy nghĩ thêm. Tôi nên cho mình thời gian và cho anh ấy một cơ hội phải không?
Đến đám tang mẹ vợ cũ, bỗng có đứ.a b.é chạy va vào người, tôi giật mình khi nhìn rõ khuôn mặt giống mình như đúc Nhưng Hương từ chối ngỏ ý muốn quay lại của tôi. Cô ấy nói hai mẹ con đang sống rất tốt, hơn hết cô ấy không thể tha thứ cho chuyện tôi từng phản bội. Tôi và Hương l.y hô.n sau 5 năm chung sống. Dù đã biết nhau 3 năm trước khi kết hôn nhưng tôi và vợ cũ vẫn chia tay...