Bị bồ trẻ lừa gạt
Tôi năm nay 38 tuổi, về nhan sắc là một người phụ nữ đẹp. Ai khi gặp lần đầu đều phải thốt ra như vậy nhưng tôi bị tật nguyền. Năm tôi 16 tuổi một tai nạn giao thông đã lấy đi của tôi đôi chân và tôi đã phải đi chân giả từ đó.
Ảnh minh họa
Cú sốc quá lớn với tôi nên những năm tiếp theo tôi sống khép kín trong mặc cảm, không dám gặp ai, hay cáu gắt và khóc ngay khi ai đó nói điều gì mà tôi nghĩ là họ nói mình. Mọi chuyện sẽ không thay đổi cho đến năm tôi 30 tuổi, chị gái tôi sinh sống trong miền Nam gọi điện thoại rủ vào chơi mấy tháng. Chị có một doanh nghiệp nhỏ nên khi ở chơi một thời gian sợ tôi buồn chán chị đã sắp xếp cho tôi làm một số công việc giấy tờ. Dần quen công việc thấy cũng hợp với hoàn cảnh của mình nên tôi ở lại cố gắng vừa làm vừa học. Hai năm sau tôi lên làm quản lý, trong số nhân viên của mình có một cậu kém tôi 15 tuổi, kêu tôi bằng cô xưng con, nhà cậu này ở xa nên ăn ở lại chỗ làm đến tối mới về nhà. Tôi không có ấn tượng gì cậu nhân viên này lắm vì con trai gì mà người ẻo lả, hay ốm đau không có gì nổi bật. Vì ở chung nhà lại thấy tôi đi lại khó khăn nên hay giúp đỡ thỉnh thoảng lấy giùm ly nước, làm giúp mấy việc lặt vặt mà thôi. Có thể tôi đã được sống trong sự chiều chuộng của cha mẹ nên khi phải tự lo một mình nơi xa xứ mà tôi đã động lòng khi có ai chăm lo cho mình chăng? Nên khi cậu đó nói thương tôi, tôi không đồng ý cũng chẳng từ chối.
Video đang HOT
Tôi tò mò như cô gái mới lớn bước vào yêu để khám phá những chuyện và cảm giác mà tôi chỉ được thấy trên phim ảnh rồi chuyện gì đến cũng đến. Tôi không thể nào lý giải nổi tại sao tôi lại làm thế. Tôi sống trong lo âu sợ mọi người biết chuyện, mọi việc như vậy cho đến giữa năm trước thì tôi muốn chấm dứt vì trong thời gian này tôi phát hiện ra cậu ấy đang theo đuổi cô gái khác. Chúng tôi xa nhau được mấy tháng, vì vẫn làm việc, ăn ở chung hàng ngày nên tình cảm cũng không phải là hết nên khi nghe cậu ta thề thốt, hứa hẹn tôi lại tha thứ, lại chăm sóc cậu ta từng chút một. Tôi không biết mình đã bị cậu ta lừa dối cho đến chiều nay tình cờ mẹ cậu ấy gọi điện thoại hỏi, nói nhiều chuyện của cậu ta và nhờ tôi khuyên nhủ giùm. Tôi nghe mà choáng váng, thì ra lâu nay cậu ta bắt cá hai tay, quen tôi là để lợi dụng tôi mà thôi. Rất nhiều việc mà tôi không biết như dịp trước khi nghỉ lễ giỗ Tổ vừa rồi cậu ấy nói xin nghỉ để đưa bà ngoại đi ăn cưới xa, sang tháng sau xin nghỉ phải đi theo vì bà ngoại bệnh nặng phải nhập viện mà bệnh viện tỉnh không chữa được phải chuyển vào bệnh viện thành phố, đến tháng này thì nghỉ vì ông ngoại bệnh phải nằm cấp cứu trên bệnh viện không có ai chăm sóc, thảo nào khi tôi nói đi thăm thì cậu ta lảng đi và tránh né, hỏi thăm thì ậm ừ cho qua chuyện. Sự thật cũng có những việc như vậy nhưng khi mẹ cậu ta nhờ thì cậu ta nói công việc ở cửa hàng nhiều cậu ta không nghỉ được, gia đình tôi bận đi thành phố nên nhờ cậu ta coi nhà giùm, trong khi đó cậu ta nói với tôi là nghỉ để ở trên bệnh viện chăm ông ngoại.
Tất cả là giả dối, cậu ta nghỉ để đi vào thành phố chơi với cô người yêu đang học trong đó, lấy điện thoại chỗ tôi nói mua cho mẹ dùng nhưng không phải mà cậu ta lấy cho cô người yêu. Cậu ta nói không có gì với ai, chỉ yêu tôi, thương tôi là nói dối tôi mà thôi. Sự thật quá rõ mà khi tôi hỏi thì vẫn chối, còn trách tôi sao không tin tưởng cậu ta. Tôi phải tin gì nữa đây, đến khi tôi trắng tay ư? Tại sao cậu ấy lừa gạt tôi chứ, chẳng lẽ với những người thiệt thòi như tôi không thể có được tình yêu hay sự cảm thông, yêu thương thật lòng hay sao? Hay tại vì tiền mà con người có thể làm bất cứ điều gì?
Theo VNE
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...