“Bệnh” chỉ đạo
Lan đang lui cui chiên trứng, Khánh khoanh tay đứng nhìn, bất ngờ la lên: “Em trở đi, cháy bây giờ, bỏ thêm tí dầu ăn vô, nhanh lên không là bị khô quá đó, nhỏ lửa lại đi”.
Lan bực dọc: “Anh có giỏi thì làm luôn đi, anh biết gì chuyện nấu nướng mà chỉ đạo lung tung”. Khánh cười ruồi: “Anh thử một lần như vậy, để em biết mỗi lần đi ngoài đường, em ngồi sau mà cứ chỉ đạo đường đi nhặng cả lên, thì anh khó chịu thế nào”. Khánh rất khổ với cái tật “tài lanh” của Lan từ khi mới cưới nhau. Tổ chức đám cưới, Lan giành hết phần quyết về mình.Đám cướiở Đăk Lăk, TP.HCM và Đồng Nai, cả ba nơi Lan đều thể hiện “một tay lo hết”. Cô còn hí hửng với Khánh: “Anh thấy em tháo vát chưa. Chờ anh xớ rớ đến bao giờ mới xong việc?”. Khánh đắng miệng, chẳng biết nói thế nào.
Tiệc cưới ở Đồng Nai (quê Khánh), Lan chỉ đạo phải làm mấy bàn, gồm những món gì, mời bao nhiêu khách. Bố mẹ Khánh không bằng lòng, đã có lời qua tiếng lại với dâu mới. Xong đám cưới, vợ chồng giận nhau. Khánh nói thẳng: “Nếu còn muốn làm vợ anh, đừng có mà cái gì cũng tham gia “chỉ đạo nghệ thuật” nữa”.
Thực tế, Lan khó bỏ được một thói quen đã trở thành “thâm căn cố đế”. Khánh làm việc bên ngành nông nghiệp, chuyên phụ trách triển khai các dự án nông nghiệp ở ngoại thành. Lan là phiên dịch viên tiếng Anh cho một công ty nước ngoài. Chẳng biết gì nhiều về công việc của chồng, vậy mà có lần, có đồng nghiệp đến bàn chuyện dự án, Lan cũng vô tư… chỉ đạo: “Hai anh triển khai hoa hướng dương cho nông dân miền Đông Nam bộ thì làm sao họ làm được? Hoa cúc hợp hơn, vì em thấy ở đó toàn là đất bazan…”. Khánh nhịn hết nổi, quát: “Em ra sau nghỉ đi cho anh nhờ”. Lan giận Khánh vì cho là chồng đã “hạ nhục” vợ trước mặt bạn bè. Khánh lại bảo: “Đáng đời cái tội thài lai, gặp cái gì cũng chỉ với bảo…”.
Đó là những chuyện lớn, còn với những chuyện lặt vặt, Lan càng thể hiện “bệnh” chỉ đạo “trên từng cây số”. Chồng chở vợ đi dự tiệc cưới vào tối cuối tuần, Lan bắt đầu chỉ đạo khi vừa ngồi lên xe: “Anh phải vòng ra đường Hồng Hà, theo hướng sân bay, xa một chút nhưng đỡ kẹt xe. Mình đi xe hơi chứ đâu phải xe máy mà kẹt xe còn tìm được đường thoát”. Khánh chép miệng, làm lơ, lái theo con đường mình đã định. Không ngờ kẹt xe thật. Lan lỡ miệng: “Cá không ăn muối cá ươn, người ta đã bảo đi đường kia”. Khánh nổi nóng: “Cô bảo ai là cá? Thôi, dẹp, không đi nữa”.
Khánh từng khẩn thiết: “Khi chồng làm việc, yêu cầu vợ không hướng dẫn, không chỉ đạo”, nhưng hơn mười năm qua, yêu cầu đó chẳng những không được thực hiện, mà mức độ “bệnh” của Lan càng nặng hơn.
Khánh đóng cái đinh lên tường trầy trật mãi không được, Lan tỏ ra hiểu biết: “Anh phải lựa chỗ xi măng mà đóng, chứ cứ nhằm vô sống viên gạch thì xuyên thế nào được”, “Em giỏi thì làm đi! Sao cứ phải xía vào chuyện của người khác vậy?”. Lan vặt lại: “Anh đúng là đồ gàn, đã không làm được, lại còn không muốn tiếp thu góp ý của người khác”. Mỗi sáng, có hai việc đơn giản mà Khánh phải làm là dắt xe ra ngoài và đi đổ rác, Lan cũng không “nhịn” được thói quen chỉ đạo: “Anh xách bịch rác kheo khéo, chảy cả nước ra sàn nhà kìa”, “Anh dắt xe ra, coi chừng cái chân chống, không gạt chân chống lên lại bị quẹt vô chân như lần trước bây giờ”. Chẳng riêng Khánh, bất kỳ người chồng nào nghe “dạy dỗ” như vậy chắc cũng nóng mặt.
Video đang HOT
Khánh chia sẻ: “Người ta thường bảo, chồng hơn vợ một cái đầu, tôi chẳng dám mơ như vậy, chỉ mong vợ dành cho mình sự tôn trọng cần thiết. Chồng không có trí khôn hay sao mà cứ phải chỉ bảo mãi như thế?”. Mấu chốt vấn đề ở chỗ, đàn ông thường thích làm theo ý mình, bị vợ chỉ đạo một cách xúc phạm (theo cách nghĩ của đàn ông) là họ nổi cơn thịnh nộ ngay. Chị em cứ nghĩ mình đang góp ý cho chồng, nhưng kiểu góp ý “chỉ đạo” ấy thường phản tác dụng. Các ông chồng rất khó chấp nhận việc của mình đang làm phải cần đến vợ chỉ bảo mới xong được.
Về mặt tâm lý, đàn ông đang làm một việc gì đó mà cứ nghe người khác ý kiến ý cò thì rất dễ bực mình. Khác với phái nữ, phái nam thường lên kế hoạch cụ thể cho việc mình sắp làm rồi mới bắt tay vào việc. Lúc làm, họ cũng rất tập trung và khó mà thay đổi phương án mình đã định. Thế nên, có những chuyện đơn giản như lái xe mà cứ bị vợ chỉ đạo liên tục thì bực cũng phải. Khách quan mà nói, khả năng chọn lộ trình, kỹ năng lái xe của đàn ông thường tốt hơn phụ nữ, vậy tại sao chị em không để yên cho chồng lái xe theo cách của mình? Thực ra, khi chỉ đạo chồng lái xe, các bà vợ chẳng nghĩ nhiều đến hiệu quả, chẳng qua chỉ là thói quen gặp thứ gì cũng muốn nói, muốn làm theo cách mình nghĩ.
Trong gia đình, người vợ thường lãnh nhiệm vụ kèm con học, dạy con mọi thứ, nên dễ có “quán tính chỉ bảo” và vô tình áp dụng với cả chồng. Vốn nói nhiều, người phụ nữ khó tránh khỏi việc “nói dài, nói dai, nhiều khi thành nói dại”. Trong thâm tâm, họ cũng nghĩ mình chỉ nói những vấn đề đúng, mà đúng thì… phải nói chứ? Thế mới sinh chuyện…
Theo afamily
Vợ không muốn đẻ
"Biết thế này... đã chẳng lấy nhau". Không biết bao lần Cường bật lên cái suy nghĩ ấy trong đầu. Ngày Cường chia tay bạn gái cũ cũng là ngày Yến chủ động tỏ tình với anh. Tặc lưỡi, Cường gật đầu cho qua chuyện. Yêu nhau chóng vánh rồi vội vàng tiến tới hôn nhân nhưng Cường chẳng hề nghĩ Yến lại là con người khó hiểu đến thế.
Cô không chê được điểm gì: nhẹ nhàng, khéo léo và rất chiều chồng. Song đã 3 năm trôi qua mà nhà cửa vẫn vắng lạnh, không tiếng trẻ con cười nói.
Quan điểm của Cường là có thể nghèo khó về tiền bạc nhưng không thể nghèo về con cái. Anh yêu những đứa trẻ. Thấy ông bố nào bế con, anh cũng đều nhìn theo, trong lòng dấy lên cảm giác thật khó tả. Anh mơ một ngày nào đó, anh cũng được ôm trong lòng khúc ruột máu mủ của mình.
Chuyện gối chăn, Yến "khỏe" như hổ vồ. Nhưng không hiểu sao, mãi không thấy cô có bầu. Sốt ruột, Cường đã nhiều lần giục vợ đi khám nhưng Yến cứ lần lữa mãi. Cô viện hết lý do này đến lý do khác, nào là bận công việc, nào là mệt, khi lại bệnh viện đông không chen lấn được. Hồi cưới vợ, Cường là 1 trong những thằng cưới sớm nhất nhóm, vậy mà giờ bạn bè con cái đã đề huề, duy có nhà anh vẫn như vợ chồng son.
Cường luôn cư xử mềm mỏng với vợ vì sợ Yến chạnh lòng chuyện con cái. Tuy nhiên, cũng có lúc vì chuyện này mà anh cau có, bực bội, thậm chí làm mặt giận cả tuần liền nhưng Yến vẫn không hề lo lắng.
Cường càng tỏ ra sốt sắng chuyện con cái bao nhiêu thì Yến càng dửng dưng bấy nhiêu (ảnh minh họa).
Trong một lần uống rượu say, Cường khóc tu tu như đứa trẻ. Anh chỉ thẳng mặt cô nói: "Cô chẳng thương gì tôi, chỉ biết đến bản thân mình thôi. Kể cả cô có vô sinh đi chẳng nữa, tôi cũng sẽ tìm cách chạy chữa. Sao cô cứ khất lần, để tôi khổ thế này?"
Sau lần nói nặng nói nhẹ ấy, Yến mới thay đổi. Cô chấp nhận để Cường đưa đi khám, nhưng khám ở đâu thì do cô chỉ định. Thậm chí, đến phòng khám, Yến còn bắt Cường ngồi trông xe ở ngoài, không cho vào. Thấy lạ, song Cường tặc lưỡi: "Thôi, vợ chịu đi khám đã là may mắn lắm rồi!".
Vừa nhìn thấy vợ đi từ phòng khám ra, Cường vội chạy tới, anh giật ngay tờ xét nghiệm trên tay vợ. Anh đã suýt hét lên vì vui sướng khi biết vợ anh hoàn toàn khỏe mạnh.
Cường ôm chầm lấy vợ, tíu tít nói chuyện chẳng khác nào trẻ con. Ngược lại, Yến dửng dưng như không. Cường đâu biết rằng Yến đang thất vọng. Cô đã ra sức năn nỉ bác sĩ ghi chữ "vô sinh" vào phiếu kết quả nhưng bác sĩ nhất định không đồng ý. Không những thế, cô còn bị ông bác sĩ mắng cho một trận vì cái ý nghĩ lạ đời.
Từ đó trở đi, Cường thường xuyên mua thuốc bổ cho vợ uống "để chuẩn bị tinh thần và sức khỏe sinh con". Thậm chí, ngày nào anh cũng tích cực ăn thật nhiều món có lợi cho sức khỏe đàn ông để chuyện chăn gối thật mỹ mãn.
Cường mong tin vợ có bầu như trời hạn mong mưa. Chỉ thấy vợ hơi mệt mỏi hay có biểu hiện gì khác thường là anh cuống cuồng hỏi han rồi mua que thử thai cho vợ. Thế mà, 1 tháng, 2 tháng rồi 6 tháng trôi qua, vẫn chưa khi nào anh được ngắm nhìn 2 vạch đỏ đáng tự hào ấy.
Cường càng tỏ ra sốt sắng bao nhiêu thì Yến càng dửng dưng bấy nhiêu. Không ai biết chính xác lý do tại sao mãi Yến vẫn chưa có bầu? Chỉ tới khi, vô tình Cường mở tủ nữ trang của vợ để lấy đồ, anh mới phát hiện ra. Hàng ngày, Yến vẫn giấu anh đều đặn uống thuốc tránh thai. Có đến hàng chục hộp thuốc tránh thai đã dùng vất linh tinh trong hộc tủ.
Cường chết đứng như Từ Hải. Trong lúc anh cố gắng, mong mỏi từng ngày để có con thì Yến lại âm thầm tìm mọi cách dập tắt mọi hy vọng trong anh.
Yến chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, cô không chịu hy sinh, không muốn bỏ thời gian ra để sinh con, chăm con. Hóa ra những lời tâm sự của vợ ngay từ khi mới cưới nhau "em sợ lắm, sinh con xong có mà sập xệ hết, người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm, lại còn tối mắt tối mũi, thời gian đâu mà làm đẹp, mà chăm sóc bản thân" là thật. Hóa ra, từ trước đến nay, Cường chỉ như một con rối trong tay Yến để cô thoải mái giật dây.
Từ đó, Cường quyết chí nuôi hi vọng sẽ "gửi 1 đứa con ở ngoài" để vợ anh biết tay, rằng "vỏ quýt dày có móng tay nhọn".
Theo afamily
Giọt nước tràn ly Cầm tờ quyết định ly hôn của tòa án, Lâm thở phào nhẹ nhõm. Thú thật, ly hôn là sự giải thoát cho anh. Tình yêu của Lâm dành cho vợ đã bị giết chết từ rất lâu rồi. Tất cả cũng chỉ vì cái tật xấu không thể nào bỏ được của Huệ: mê đánh bài... Hồi yêu nhau, Huệ cũng chưa...