Bên tôi nghĩa là luôn ở trong trái tim tôi
Chợt nhớ một câu nói rất đúng: “Ơ bên ai đó, nghĩa là ở trong tim họ”. Mà ở trong tim một người, nghĩa là mình hiện lên khi tâm thức họ cần một điểm tựa.
Không phải cảm giác của bờ tường lạnh lẽo, không phải cảm giác của một người đã phũ phàng quay đi mà là một người cho họ mượn tấm lưng. Khi tựa vào nhau như thể, cả hai sẽ không chênh vênh.
Truyện ngắn: Chung một bầu trời (Dương Nguyên Bảo)
1. Môt ngươi ơ xa
- Nêu như anh yêu em thât, em se hanh phuc chư?
- Không. Sẽ rất buồn. Mà không chỉ riêng em đâu!
“Nếu như anh yêu em thật”, tôi nhắc lại giả định ấy trong tâm trí, lại chợt cảm thấy chạnh lòng. Chi ở một nơi xa tôi, rất xa. Tôi thậm chí còn chưa gặp cô ấy bao giờ. Chỉ tình cờ quen trên một diễn đàn về văn học, lướt dạo đọc vài dòng status để kịp cảm nhận về một con người – một cách nghĩ có phần thú vị. Tình cờ nói chuyện với nhau dăm ba câu vô tư. Rồi cũng tình cờ, tôi và Chi quen với việc gửi nhau một lời chúc trước khi đi ngủ.
Dĩ nhiên, tôi có những cảm nhận chân thực rất riêng về con người ở nơi xa xôi ấy. Một nick name thật. Một nếp sống thật. Những sẻ chia, lắng nghe, đứt đoạn và cẩn trọng. Thế giới ảo, người ta có những cách riêng để nhận ra phần thực của nhau. Và những con người đang dàn đều cuộc sống của mình trên hai bờ thực – ảo đó có những cách gắn kết rất riêng cho từng bờ.
Ở độ tuổi đôi mươi, tôi tin rằng bất kì một người nào cũng sở hữu bên trong một khoảng trống. Như tôi, cảm nhận khoảng trống đó sâu sắc trong những giờ thức đêm viết bài. Những lúc lủi thủi một mình trong căn phòng trọ nhỏ – khi mà bạn bè thân ai việc nấy. Hay những lúc chạy theo đam mê và suy tưởng về nó, cảm nhận những điều chỉ riêng mình hiểu. Tuổi đôi mươi, người ta còn muốn bay, người ta còn sức để học và sống, hơn hết, người có quyền hi vọng vào những nỗ lực của mình. Và như thế, người ta mang cho mình một nỗi cô đơn lạ lắm. Bởi có bao nhiều điều riêng mang ngại phải nói.
Tôi tin, tâm sự với người lạ có một cái thú vị riêng. Không phải ai cũng dễ dàng tâm sự được, người lạ thì càng khó. Nhưng nếu người ta có nhiều tình cờ dành cho nhau – như tôi với Chi, thì đấy là duyên. Nói chuyện với một cô gái như Chi rất thoải mái, một người không biết nhiều về ta, không suy diễn, chỉ quan tâm tới những gì ta đang nói. Và lắng nghe, thế thôi. Để cảm nhận ra trong một lát cắt rất mỏng nhưng cũng rất sâu của lòng. Không kêu ta ngốc, nhẹ nhàng cười. Rồi họ bảo:
- Tôi cũng mang trong lòng một thế giới như thế!
Vô tình, ta với người đến với nhau trong sự gắn kết của phần tính cách có bao hàm những khoảng trống. Có một người bạn như thế, đường riêng sẽ bớt mỏi mòn và đêm sẽ yên bình hơn.
Tôi hiểu rằng, giấc mơ với mộng tưởng là hai điều hoàn toàn khác nhau! Nhưng tôi vẫn thích Chi, tình cờ. Thích chỉ là thích, tôi thấy an toàn. Hơn nữa cảm giác ấy đôi khi làm tôi thấy yên ổn hơn.
Chi bảo:
- Ai rồi cũng có một quãng đường phải đi qua.
Em gửi cho tôi tấm ảnh chụp cảnh sân bay Tân Sơn Nhất – gần nơi em đang sống:
- Ở đây lúc chiều vừa có mưa!
Tôi nhận thấy cơn mưa qua những gam màu tối trong bức ảnh.Tôi trả lời Chi rằng chỗ tôi đang nóng lắm. Chi bảo:
- Để ship cho một nửa cơn mưa nhé!
Bất giác, tôi cười. Trả lời ngắn gọn.
- Ừ.
Khi khoảng trời trên đầu oi bức, một cơn mưa xa dễ mang lại cảm giác ngọt ngào và dịu nhẹ. Là vì nó được một người ở xa gửi đến trong một nhịp đập chệch của tim.
***
2. Lưng chưng niêm tin
Tới một lúc mà trải nghiệm của ta đủ cho việc lường trước những cơn đau để rồi biết sợ hãi đồng thời tâm hồn vẫn còn mới mẻ để tin vào những điều không hiển hiện ngay trước mắt, người ta sẽ nhận ra một cảm giác thường trực: lưng chừng niềm tin.
Như tôi với em.
Người ta dễ trở thành thói quen của nhau khi cùng nhau làm một việc gì đó và chung đụng cảm xúc. Nếu cứ để một người con trai với một người con gái chung nhau trong những thương mến lâu quá, đôi khi họ sẽ thấy nhau như là một hơi thở.
- Nãy em vừa đi tập đội ngũ về. Chiều Sài Gòn nóng như đổ lửa.
- Khổ thân. Liệu có hao đi cân nào không?
- Không, nhưng chắc là đen nhiều.
- Thế thì không sao. Đen đi một chút thì em cũng vẫn là em. Mà đã là em thì sẽ rất xinh!
Tôi cảm thấy thế và nói như thế. Ấy là ngày tôi gọi Chi bằng “thói quen”. Một tin nhắn khi thức giấc, một tin nhắn chúc ngủ ngon. Một vài lời tâm sự, sẻ chia khi bất chợt có chuyện gì đó không vui xảy đến. Một hình ảnh Chi gửi khoe mình vừa làm xong chiếc bánh hay vừa đi đâu đó chơi. Tôi nghe Chi líu ríu những câu chuyện hằng ngày.
Thói quen đó là Chi.
Ở trong một “thói quen”, ta không định giá cái đẹp theo tiêu chuẩn. Một người không thay thế được thì hẳn nhiên sẽ phải là người đẹp nhất rồi. Nhưng, đó là một thói quen ở xa. Điều này hẳn nhiên không thay đổi được.
Tôi nhớ cuộc gọi điện thoại đầu tiên, là Chi gọi cho tôi. Đó là khi tôi treo nick suốt vài ngày để chuẩn bị cho một chương trình nhỏ của lớp. Giọng em dịu dàng như chứa cả tình cảm tôi “tình cờ” cho em.
- Em đã bảo mà, chỉ cần im lặng một cái là sẽ lạc mất nhau.
- …
- Cũng may, em lấy được số điện thoại của anh rồi.
Tôi mỉm cười vì suy nghĩ đó trong em.
Tôi bảo:
- Phải đấy. Lạc đi rồi, anh sẽ không được dỗ em đi ngủ. Không được giục em ăn cơm đúng bữa, không được…
- Anh đừng nói nữa!
Có lẽ Chi nghẹn ngào.
Phải rồi. Chúng tôi đang ở rất xa nhau. Chúng tôi có lý do để tin nhau, nhưng niềm tin này, lấy gì làm điểm tựa?
- Có lẽ em cần anh. Không biết nữa, có lẽ thế…
Giá ngay lúc đó, tôi có thể ôm mái đầu cô bé trong thói quen của mình mà bảo:
- Đồ ngốc! Anh vẫn ở đây. Anh sẽ không đi, khi mà em còn cần anh.
Nhưng tôi đã không nói thế. Bởi trong đầu vừa vụt lên một câu hỏi:
“Hà Nội với Sài Gòn cách nhau bao xa?”
“nỗi nhớ cách những hồ nghi bao xa?”
“niềm tin cách nỗi hoang mang bao nhiêu kilômét?”
Tôi không trả lời được. Chỉ biết là Chi khóc, khi cần nhau, người ta dễ thường sẽ rơi nước mắt. Bởi yêu thương bao giờ cũng mỏng manh. Tôi bảo Chi. “Không sao đâu mà, chỗ em có nóng không?”.
Chi trả lời.
- Có!
Tôi hỏi tiếp:
- Em có nghe thấy tiếng mưa ở đầu dây bên này không.
- Em có nghe!
- Được rồi, anh ship lại cho em một nửa cơn mưa nhé! Em thấy không, thương một người ở xa rất có lợi.
Em trả lời:
- Có ship người được không?
Tôi cũng nghẹn lại.
Sáng tỉnh dậy, lướt face và đọc status của Chi.
“Tôi cần anh ấy, rất cần. Tôi nghĩ rằng, việc dập tắt một thói quen mang đến cho mình bình yên vốn dĩ không phải chuyện hay. Thế nhưng, ngay cả việc anh ấy đi đâu, làm gì, với ai, tôi cũng không biết cách để kiểm soát.
Trong cơn mưa anh gửi, nhiều khi chơt nghe thây chut yên binh. Nhin thây cuôc sông đang lăng lai va cam nhân đươc răng: moi lo lăng, bon chen se tan, khi ma tiêng mưa con diu ngot – vì có anh nhắc nhớ!
Rôi nhưng hôm mưa buôn. Nhưng giot ha xôi xa không biêt hoa lân va giâu đi nươc măt. La khi tôi thấy moi liên kêt trơ nên long leo. La luc ta cam nhân đươc, chi cân lơ môt nhip nưa thôi, hai con ngươi se như hai con tau lao vê hai phia. Khi ta lơ đê môt ai đo xac lâp vi tri trong tim minh, ban thân ta se khoc. Mưa cung không thê vui.
Tôi cần anh, nhưng không thể giữ anh. Tôi nghe cơn mưa của anh những ngọt ngào, nhưng không thể tin vào những điều anh nói.”
Chi cũng như tôi, ngập trong rất nhiều cảm giác lạ. Ngập trong cơn mưa xa xôi. Dịu ngọt quá, ấm áp quá, nhưng sao mỏng manh. Niềm tin chúng tôi cho nhau rất nhiều, nhưng lại không có điểm tựa.
Lại nhớ hôm Chi ngồi học bài. Tôi nhắn tin, như thói quen và em trả lời:
- Hôm nay em phải học rồi. Sắp thi cuối kì.
- Vậy thì em nên học. Hì. Hẹn gặp lại.
- Khoan. Anh có thể cho em dựa vào lưng anh được không.
- Được chứ. Nhưng như vậy có học được không?
- Có. Như thế sẽ tốt hơn. Em đang buồn. Nhưng em sẽ không nói đâu.
Tôi bảo “Được, anh hiểu, em học ngoan nhé!”.
Chợt nhớ một câu nói rất đúng: “Ơ bên ai đó, nghĩa là ở trong tim họ”. Mà ở trong tim một người, nghĩa là mình hiện lên khi tâm thức họ cần một điểm tựa. Không phải cảm giác của bờ tường lạnh lẽo, không phải cảm giác của một người đã phũ phàng quay đi mà là một người cho họ mượn tấm lưng. Khi tựa vào nhau như thể, cả hai sẽ không chênh vênh.
Nhưng phải nói là: sự thật, tôi đâu thể ở đó, ở ngay cạnh Chi. Mà sự thật thì bao giờ cũng là sự thật. Niềm tin mà không có điểm tựa thì mãi mãi không thể đem ra mà “tạm ứng” cho nhau.
***
3. Hai đâu cơn mưa
Tuổi đôi mươi, người ta băn khoăn nhiều về những con đường và ngã rẽ trên đường. Đi như thế nào, trong một tương lai không đoán định. Khi mà lửa cháy trong lòng, ít ai sẽ cam chịu đứng yên một chỗ. Mà đôi mươi là cái tuổi biết thắp lửa – dù đôi khi trong nông nổi. Ở độ tuổi đó, người ta muốn đi. Dĩ nhiên, có những người đi rồi sẽ mỏi, mỏi rồi sẽ quay về với những điều thân thuộc. Nhiều lúc, những người “quay về” ấy cực đoan cho rằng, việc mỏi chân là “quy luật của cuộc sống”. Nghĩa là trước hết phải giống mọi người cái đã. Cuộc sống có nhiều quy luật, quy luật lớn nhất là “phải giống mọi người”.
Tôi tự hỏi: làm cách nào để trở nên giống nhau, khi mà năng lực, sở trường, đam mê, hoàn cảnh của mỗi người là khác nhau. Giá thể loài người cũng như kim loại, nung ra rồi cho vào khuôn được thì tốt. Nhưng mà đem một kẻ đôi mươi ra mà nung, họ sẽ không thành thép – thật đấy – mà sẽ ra tro!
Những ngã rẽ là để chọn lựa, không phải để ép khuôn. Muốn chọn đúng thì phải thể nghiệm. Mà đã thể nghiệm thì phải dám sai lầm, dốt nát, ngốc nghếch hơn là những con người bất động. Hẳn nhiên, người đời thích quay ta theo ý họ hoặc theo một “quy luật thực tế” mà họ cho là đám đông chấp nhận và làm theo. Mà triết lý đám đông không có chỗ cho “sở trường”, “đam mê”.
Bạn thử thực sự hai mươi tuổi mà xem. Bạn sẽ thấy nỗi cô đơn trong bản thân nó lớn lao và đáng sợ biết dường nào.
Không một kẻ đôi mươi thực sự nào dám nghĩ tới “con đường”, họ chỉ dám nghĩ tới “đoạn đường”. Không một kẻ nào còn đôi mươi mà không khao khát, nhưng vì họ đã biết mình nên nói và giấu thứ gì, cho nên họ mới phải mang vác cho mình một khoảng trống.
Tôi cũng vẫn còn trẻ thôi. Khao khát nhiều và không dám nghĩ tới đoạn cuối con đường. Tôi dám yêu một người ở xa, cũng dám tin vào sự sẻ chia của một người đã trở thành thói quen nhưng lại không dám đặt hết sự kì vọng của mình vào người ấy.
Như chính Chi cũng nói:
- Ai cũng có những đoạn đường phải đi qua.
Để tránh tổn thương, người ta luôn cần chuẩn bị tâm lý cho việc đi qua nhau. Nhất là với một người ở xa. Nghĩ như thế, mọi liên kết lại có cảm giác trở lên lỏng lẻo hơn bao giờ hết.
Có lúc Chi bảo:
- Giá như chúng mình đang tựa vào nhau thực sự. Ngay lúc này.
Ấy là lúc chúng tôi cần nhau. Lúc chúng tôi có áp lực về tâm lý. Lúc tôi với Chi cần được đan những ngón tay lại. Ở bên ai đó nghĩa là ở trong tim họ nhưng mà cần ở bên ai đó thì lại phải cần họ ngay sát bên. Có phải thế không, khi mà tâm trí tôi lại trùng xuống vì một câu hỏi cũ. Lần này, tôi không giấu mà hỏi Chi:
- Sài Gòn với Hà Nội cách nhau bao xa?
Chi bảo:
- Khoảng cách đó đúng bằng độ dài mà Cơn mưa đã đi.
Tôi mỉm cười nghĩ tới những mảng màu tối trong tấm hình cơn mưa Chi chụp ngoài sân bay. Tôi bảo cô ấy:
- Phải rồi, khoảng cách giữa anh và em, đơn giản chỉ như thế!
Đủ cơ duyên, người ta sẽ bước qua “giả định”.
Theo blogradio.vn
Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm
Khóc? Nước mắt rơi nhưng nỗi đau liệu có vơi đi không? Vậy thử hỏi khóc để làm gì? Ta bây giờ, yếu đuối, đáng thương thì để ai xem?
Cách duy nhất chính là mạnh mẽ bước đi và mỉm cười thật tươi. Ta không muốn khóc nữa và cũng chẳng còn dư nước mắt để khóc mãi như thế. Và cuối cùng ta cũng biết được, ta bình yên chỉ vì nỗi đau đã chai sạn với ta rồi.
Bình yên trước những nỗi đau (Mèo Ú)
Có những này bỗng chốc ta lại thấy bình yên như thế. Bình yên giữa phố thị đông đúc và chật chội, bình yên ngay cả khi trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ.
Bước thật chậm trên con đường quen thuộc dẫn lối về trọ. Cái yên tĩnh của đêm khuya khiến mọi thứ xung quanh như đang trôi chậm lại theo những bước chân của ta. Con đường ấy mỗi ngày ta chẳng biết đi qua bao nhiêu lần cùng với dòng người vội vã, tấp nập. Nhưng sao hôm nay nó bỗng trở nên yên tĩnh đến như thế?
Nhìn lại khoảng thời gian đã qua, ta tự hỏi ta đã sống như thế nào? Đã bỏ lỡ những gì? Ta cứ thế, mãi chạy theo những thứ vốn dĩ không thuộc về mình mà chẳng bao giờ thấy được cái hạnh phúc hiện hữu trước mắt. Và rồi ta lại đắm chìm trong những tháng ngày của nước mắt, của cô đơn và những mất mát không thể tìm lại được. Hạnh phúc đôi khi tưởng chừng như ngay trong tầm tay nhưng cuối cùng lại khiến nó vụt mất bởi những suy nghĩ ngu ngơ và khờ dại. Có những ngày, ta mệt mỏi đến rã rời, chỉ muốn tìm một nơi nào đó thật yên tĩnh để nghỉ ngơi nhưng cuối cùng ta nhận ra, nơi yên tĩnh nhất chính là tâm hồn ta. Tâm bất ổn thì dù có đi đâu hay làm gì, ta cũng chẳng thể bình yên. Vậy hôm nay, tại sao ta lại bình yên như thế? Dù rõ ràng, trong tâm ta bây giờ vẫn là những hỗn độn của nỗi đau, nỗi nhớ người.
Đi qua những vấp ngã, trải qua những tổn thương, ta lại học được cách mạnh mẽ hơn để bình yên trước nó.
Khóc? Nước mắt rơi nhưng nỗi đau liệu có vơi đi không? Vậy thử hỏi khóc để làm gì? Ta bây giờ, yếu đuối, đáng thương thì để ai xem? Cách duy nhất chính là mạnh mẽ bước đi và mỉm cười thật tươi.
Chẳng ai trong đời không một lần trải qua thất bại trong tình yêu. Chẳng ai trưởng thành mà không trải qua những vấp ngã. Ta cũng thế thôi, bởi ta cũng chỉ là một người bình thường.
Hít một hơi thật dài và nhẹ nhàng thở ra như thể đẩy hết nhưng muộn phiền ra khỏi cơ thể ta. Ngước mắt nhìn bầu trời đêm, vài ngôi sao lác đác nhưng vẫn đủ làm sáng cả bầu trời. Ta cũng giống như những ngôi sao ấy. Đứng một mình lẽ loi giữa bầu trời đen tối. Nếu những ngôi sao kia không tự phát ra ánh sáng thì sẽ chẳng ai có thể nhìn thấy nó. Chính vì thế nếu ta không tự mình đánh thức bản thân thì ta sẽ dần dần lui mờ trước màn đêm tối tăm ấy. Nếu hôm nay ta không tự mình đứng dậy, thì mọi thứ quanh ta vẫn sẽ diễn ra theo những quy luật của tự nhiên. Chỉ có ta, một mình ta nằm đó với những vết xước của cuộc đời và sẽ lại bị bỏ rơi lại phía sau mà thôi.
Cuộc sống bây giờ, chẳng ai quan tâm ta thật lòng ngoài gia đình ta cả. Ta tin người, ta coi người như tri kỉ, ta chọn người cùng ta giải bày tâm sự. Nhưng chợt nhận ra, những điều với ta thật khó khăn thì với người chỉ là chuyện phiếm mà thôi. Lòng tin bây giờ là thứ rẻ mạt nhất. Chỉ vì ta đặt lòng tin vào người quá nhiếu nên khi ta nhận ra đó là những lời nói dối, ta lại khó khăn, chật vật với nó đến như vậy. Nên bây giờ, ta lại sợ những điều gọi là lòng tin. Ngay cả chính bản thân ta, ta cũng chẳng dám tin nữa. Nhưng đôi khi ta lại cảm ơn người vì đã như thế để ta biết được, lòng tin chỉ nên giữ cho riêng mình mà thôi.
Nụ cười của ta hôm nay, thật dễ kiếm và nó trao cho bất cứ ai kể cả người đã làm ta tổn thương. Nhưng nếu nói để tìm một nụ cười đúng nghĩa với nó thì với ta thật khó. Ta bay giờ, mỉm cười với tất cả, với những nỗi đau của chính mình và ta cười ngay cả khi nước mắt đã lưng tròng. Ta không muốn khóc nữa và cũng chẳng còn dư nước mắt để khóc mãi như thế. Và cuối cùng ta cũng biết được, ta bình yên chỉ vì nỗi đau đã chai sạn với ta rồi.
Bạn thân mến! Có những người khi hạnh phúc thì chia sẻ cùng nhau nhưng khi đau thì tự mình gánh chịu. Khi yêu một ai đó, người ta không muốn nỗi đau của mình trở thành nỗi đau của kẻ khác. Họ chọn cách trốn chạy, nhưng liệu trốn chạy họ có tìm thấy bình yên?
Sau đây mời bạn lắng nghe truyện ngắn:
Truyện ngắn: Trốn chạy cô đơn (Ny)
Tôi vẫn ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế ngoài ban công chẳng buồn rời, mặc kệ từng hạt mưa đi lạc đôi lúc lại táp thẳng vào mặt tôi như khiêu khích.
"Chị làm gì ở đấy thế?".
"Ngồi ngắm mưa".
Chẳng đợi tôi trả lời tôi đã thấy Thắng leo từ ban công sang.
"Thắng này, em có tin trên đời này yêu nhau là do duyên nợ không ?".
Thắng đưa ánh mắt đầy khó hiểu nhìn tôi.
"Sao em lại chọn Sài Gòn?"
"Giống chị thôi! Chạy trốn..."
Câu trả lời của Thắng khiến cả hai chúng tôi rơi vào im lặng, mỗi tiếng thở khe khẽ lúc này cũng trở nên thật nặng nề đến lạ.
Sài Gòn có thực sự bình yên?
Tôi cùng Thắng nấu ăn, đã lâu lắm rồi trong gian bếp của tôi mới có mùi thức ăn thơm phức như thế. Tôi chẳng mấy khi nấu cơm, từ nhỏ tôi đã ghét phải ăn cơm một mình rồi.
Lâu lắm rồi tôi mới thầy mình hạnh phúc như thế, tôi càng ngày thấy ở bên cạnh Thắng tôi thấy mình nói nhiều hơn, vui vẻ hơn và bình yên đến lạ.
Một chiều buồn bã, ánh nắng heo hắt phủ kín mắt tôi những màu u ám. Tôi nhận ra Lân đang đợi tôi.
Nhìn người đàn ông trước mặt tôi chẳng biết nên biểu lộ thứ cảm xúc gì lúc này là phù hợp nhất. Tôi nên cười thật tươi rồi chạy đến ôm chầm lấy anh hay là tôi nên khóc nức nở rồi bỏ chạy?
"Sao anh lại ở đây?"
"Em đừng chạy trốn anh nữa được không ?"
"Chúng ta còn gì đâu mà em phải chạy trốn? Em đang hạnh phúc."
Chẳng đợi anh kịp nói thêm gì, tôi bước qua anh thật nhanh như sợ nếu đứng thêm một lúc nữa tôi sẽ trở thành một kẻ yếu đuối trước mặt anh thôi. Tôi càng cố tỏ ra mạnh mẽ biết bao nhiêu thì giây phút này đây tôi lại mềm yếu biết nhường nào.
***
"Chị vẫn còn chưa quên được anh ấy sao? Em đã nhìn thấy tất cả, em đã nhìn thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị vẫn ngập tràn yêu thương. Tại sao chị không cho anh ấy một cơ hội, cho chính chị một cơ hội nữa? Chị đừng lừa dối chính bản thân mình nữa, chị vẫn còn yêu anh ấy chỉ là chị không đủ dũng cảm để đón nhận nó mà thôi".
Là tôi không đủ dũng cảm đón nhận tình cảm của Lân ư?
Chỉ đơn giản là tôi không đủ dũng cảm thôi ư?
"Chị vô sinh".
"Em hiểu rồi".
Đến cuối cùng có lẽ tôi và Lân là hai đường thẳng cắt nhau chỉ có thể cắt nhau một lần rồi mất nhau mãi mãi, càng lúc càng xa nhau hơn.
Anh và tôi, có lẽ chúng tôi chỉ có duyên mà không có nợ.
Mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời tôi đáng lẽ là anh, nhưng có lẽ tất cả là do tôi tự vứt bỏ nó, mảnh ghép ấy đã chẳng thể dành cho tôi.
Tôi tự vùi mình trong mớ hỗn độn của công việc, tôi muốn thời gian cùng những mớ hỗn độn ấy có thể chôn vùi đi tất cả những ký ức thuộc về anh.
Hà Nội đón tôi bằng những cơn gió lạnh cuối đông lạnh đến thấu xương.
Hà Nội vẫn thế, vẫn yên bình và quá nhẹ nhàng.
Quán coffe cũ chào đón tôi bằng một bản nhạc mở màn quen thuộc, tôi nên trách móc hay thầm cảm ơn người củ quán đã giữ lại cho tôi những thứ quen thuộc đã cũ xưa đây?
Vẫn là chỗ ngồi này, vẫn là khoảng mênh mông trước mặt, chỉ là chỗ đối diện đã trống hoắc từ lâu chẳng còn ai ngồi cùng. Cái cảm giác lạ lẫm chẳng dễ chịu chút nào. Trong chốc lát tôi chợt nghĩ đến Thắng như một thứ gì đó mặc định, bất giác nụ cười trên môi tôi chợt rang rỡ đến khó tả...
Cơn gió lạnh vừa táp thẳng vào mặt làm tôi thoát ra khỏi những mơ hồ của ký ức. Tôi chẳng hiểu mình đang muốn gì nữa, quá khứ hiện tại cứ chắp nối đan xen lấy nhau như một mớ bong bong chẳng thể nào tháo gỡ nổi.
Tôi lờ mờ nhận ra rằng chính tôi đang dần đổi thay từng ngày, khi nỗi nhớ về Lân chẳng còn bám riết lấy tôi như lúc trước. Hình ảnh Thắng đang dần len lỏi trong trái tim tôi, ngấm vào từng mạch máu, từng tế bào tôi.
Tôi nhớ Thắng, nhiều lúc tôi muốn mặc kệ tất cả, muốn chạy ngay đến cạnh Thắng chỉ để nói rằng tôi nhớ cậu ấy nhưng có lẽ tình cảm trong tôi chưa đủ lớn để tôi có thể làm như thế.
Tôi thấy Thắng đang nở nụ cười với tôi, Thắng cứ thế nhìn tôi? Tôi loạng choạng bước về phía Thắng vòng tay định ôm cậu nhưng cái ôm hụt làm tôi ngã khụy xuống nền nhà lạnh toát. Cú ngã làm tôi tỉnh hơn, thì ra chỉ là ảo giác mà thôi. Tôi đã tắt máy khóa facebook chặn tất cả mọi liên lạc với cậu ấy rồi.
Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ tươi sáng hơn hôm nay.
Ánh sáng chói mắt chiếu rọi lên khuôn mặt tôi. Dụi dụi mắt mình nhìn xung quanh nhưng vẫn chỉ là bốn bức tường quen thuộc chẳng có gì đổi thay.
Chỉ có lúc đó tôi mới có thể gặp Thắng....
Sài Gòn có còn bình yên?
Tôi chẳng biết mình còn chạy trốn tất cả đến bao giờ nữa, tôi không thể đón nhận tình cảm của Thắng, thế thì chẳng thể nào công bằng với Lân với chính bản thân tôi nữa.
Con đường phía trước tôi như dài thêm. Liệu Thắng có giống Lân, điên cuồng tìm kiếm tôi trong đau đớn vô vọng?
Mỗi ngày trôi qua tôi tự lượm nhặt cho những lý do biện minh cho sự rời đi của tôi với hai người đàn ông mà tôi đã đem lòng yêu mến. Tuổi trẻ nông nổi, chẳng thể cho tôi một lý do nào chính đáng để có thể biện minh cho tôi.
Với Thắng cũng giống như với Lân, tất cả như một kịch bản viết sẵn, tôi cứ thế mà im lặng rời đi chẳng một lời chào tạm biệt. Mỗi ngày trôi qua nỗi buồn trong tôi sẽ ít đi một chút, tôi sẽ phải đi về nơi chỉ thuộc về tôi.
Thời gian chẳng bao giờ dừng lại dù chỉ là một tích tắc, lòng người cũng vì thế mà vội vã bỏ rơi nhau giữa những lớp bụi mờ.
Bạn thân mến! Trái tim luôn có những lý lẽ của riêng mình. Dù lý trí bảo phải làm thế này thế khác nhưng trái tim vẫn không ngừng rung lên những nhịp đập yêu thương. Bài thơ sau đây giống như một lời an ủi của một người đàn ông dành cho cô gái mình yêu.
Theo blogradio.vn
Thương một người không cần những đắn đo Anh lăng le mim cươi đêm cho lân thư ba trăm sau mươi lăm ngay chung ta vân con đươc ơ canh nhau, đi qua gân hêt thay nhưng nôi đau cung la luc em vưa kip nhân ra thương môt ngươi thât long la như thê. Co nhưng khoanh khăc trong cuôc đơi chung ta không cân phai qua đăn đo cho...