Bé gái 6 tuổi mang băng vệ sinh đi học, cô giáo mời phụ huynh đến làm việc để rồi cả hai đều sững sờ
Ôi, hôm nay cậu lại có váy mới à. Chiếc váy xinh quá!! Trông cậu y như nàng công chúa trong mấy câu truyện tranh mà cô giáo đọc cho chúng mình nghe ấy!!
Nhìn cô bạn cùng lớp được cả lớp tán thưởng, khen ngợi, con bé cũng thấy ngưỡng mộ lắm. Chính bản thân nó cũng không dám phủ nhận, chiếc váy mà cô bạn đang mặc chính là niềm ao ước mà nó mong mỏi có được bấy lâu nay. Nó mỉm cười rồi nhìn xuống chiếc váy mà nó đang mặc. Chiếc váy có ít nhất hai lỗ thủng nhỏ đã được mẹ nó khéo léo vá lại cẩn thận nhưng nhìn kĩ, sẽ vẫn lộ ra. Bất giác, nó lau vội giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống.
Bước chân vào nhà, thấy bố nó vừa ôm miệng ho khù khụ vừa cố gắng thổi lửa nấu cơm, nó bỏ vội chiếc cặp xuống lao vội vào đỡ bố ra ghế, miệng lẩm bẩm y như bà cụ non:
- Con đã nói với bố rồi, bố cứ để đó con đi học về con nấu được mà. Bố đang ốm, phải giữ sức khỏe chứ.
- Bố sợ con về mệt, lại phải cơm nước. Mà nấu muộn quá, con vừa đói, đi học chiều có khi còn muộn.
Ảnh minh họa
Những cơn ho vẫn tiếp tục hành hạ bố nó. Nó vừa xoa lưng, vừa lấy nước ấm cho bố. Nó còn bé mà nhanh nhẹn và tháo vát thấy sợ. Bằng tuổi nó, nhiều bạn còn đang đợi bố mẹ bón cơm cho ăn, mặc quần áo cho ấy nữa chứ.
Năm nay nó lên 6, nó mới đi học lớp một thôi. Bạn bè ở lớp ai cũng quý mến nó, ai cũng chơi với nó, không ghét nó vì nhà nó nghèo. Đúng, nhà nó nghèo thật. Bố nó đổ bệnh đã hai năm nay. Kinh tế do một tay mẹ nó gánh vác bằng nghề lượm rác, chạy chợ. Biết mẹ vất vả, nó cố gắng tự làm hết mọi việc để giúp mẹ. Dáng người nhỏ bé, loắt choắt mà nhanh nhẹn và ngoan ngoãn nên ai cũng quý, cũng yêu. Mọi người nói bố mẹ nó có phúc, sinh được đứa con như nó cũng thấy mát lòng mát dạ.
Nó thương mẹ lắm vì mẹ vất vả nhiều. Nó cũng thương bố, nó chỉ mong sao, bố nó mau khỏi bệnh mà thôi. Gia đình nó, tuy không giàu có nhưng mọi người yêu thương nhau lắm. Tiếng cười lúc nào cũng vang khắp nhà. Biết mẹ không có nhiều tiền nên nó không bao giờ dám đòi hỏi gì nhiều. Quần áo, giày dép, sách vở của nó đa phần là được cho, mẹ sẽ sửa lại để hợp hơn với nó. Mấy lần mẹ nói mua quần áo mới cho nó nhưng nó không muốn. Bộ quần áo mới sẽ mua được thức ăn cho cả nhà trong hai ngày ấy chứ. Nó đều cười và nói nó không cần. Vậy nên mới có câu chuyện đau lòng ngày hôm ấy.
Thấy nó cứ giấu diếm thứ gì đó dưới gầm bàn, cô giáo mới xuống. Nhìn nó bằng ánh mắt nghiêm nghị, cô nghiêm giọng:
- Con mang thứ này đến lớp làm gì?? Con còn chưa đủ tuổi để tìm hiểu những thứ này đâu??
- Con… Con chỉ…
- Con nói cho cô biết đi? Tại sao con mang thứ này đi học?
Con bé ngập ngừng mãi mà không nói ra được lý do. Bạn bè cứ xúm lại, nhìn con bé bằng ánh mắt tò mò. Nó nghe rõ tiếng cười nhạo ở đâu đó vang lên, nước mắt nó chực rơi xuống. Cô giáo ổn định lại lớp, yêu cầu nó lên phòng hội đồng và không quên kêu nó mang theo cả gói băng vệ sinh. Nó im lặng, cúi đầu đi theo cô giáo.
Video đang HOT
Mẹ nó hốt hoảng lao đến trường. Vừa thấy nó, mẹ nó không vội mắng, chỉ lại gần cô giáo hỏi chuyện. Rồi quay sang nhìn nó nhẹ nhàng:
- Nói cho mẹ nghe, tại sao con lại mang thứ này đến lớp??
Mẹ nó biết nó là đứa trẻ ngoan ngoãn, không bao giờ giấu diếm mẹ chuyện gì, nhưng sự im lặng của nó khiến mẹ nó thực sự bực bội.
- Con có nói không??
Mẹ nó quát lên. Cô giáo trấn tĩnh lại mẹ nó. Nhẹ nhàng hỏi nó nhưng nó vẫn không nói, chỉ khóc mà thôi. Rồi cả cô và mẹ quyết định mở gói băng vệ sinh ấy ra để giải thích cho nó hiểu tại sao tuổi của nó không được mang thứ này đến lớp. Nhưng kìa, mắt mẹ nó nhanh chóng ướt đi, còn cô giáo, cổ họng cũng nghẹn đắng lại khi bên trong gói băng vệ sinh kia là bút viết của nó.
- Tại sao con lại bỏ bút vào vỏ gói băng vệ sinh thế này?? – Cô giáo nhẹ nhàng
- Vì hộp bút của con hỏng rồi. Con không muốn mẹ tốn tiền nên đã…
Nó khóc, không biết vì sự tủi thân hay bí mật của nó bị phát hiện. Cô giáo bỏ bút của nó ra, lại gần tủ lấy một hộp bút rất mới ra.
- Cô mua cho con gái cô nhưng xem ra con cần nó hơn. Cô tặng con nhé vì con rất ngoan!! – Cô giáo nó khẽ lau nước mắt
Mẹ nó thì bấy đến giờ mới đủ can đảm quay ra ôm nó.
- Mẹ xin lỗi!!
Câu xin lỗi khiến cổ họng mẹ nó nghẹn đắng lại. Mẹ ôm chặt nó vào lòng, nước mắt mẹ ướt đẫm cả vai áo nó. Nó biết, nó sẽ phải cố gắng nhiều hơn để không làm mẹ buồn. Mẹ nó cũng hiểu, càng phải cố gắng hơn để mang lại cho nó một cuộc sống đầy đủ hơn. Chỉ cần tin là sẽ làm được.
Theo Iblog
Nữ sinh mới 6 tuổi đã mang băng vệ sinh đi học
Nhưng kìa, mắt mẹ nó nhanh chóng ướt đi, còn cô giáo, cổ họng cũng nghẹn đắng lại khi bên trong gói băng vệ sinh kia là bút viết của nó.
Nó khóc, không biết vì sự tủi thân hay bí mật của nó bị phát hiện. (Ảnh minh họa)
-Ôi, hôm nay cậu lại có váy mới à. Chiếc váy xinh quá!! Trông cậu y như nàng công chúa trong mấy câu truyện tranh mà cô giáo đọc cho chúng mình nghe ấy!!
Nhìn cô bạn cùng lớp được cả lớp tán thưởng, khen ngợi, con bé cũng thấy ngưỡng mộ lắm. Chính bản thân nó cũng không dám phủ nhận, chiếc váy mà cô bạn đang mặc chính là niềm ao ước mà nó mong mỏi có được bấy lâu nay. Nó mỉm cười rồi nhìn xuống chiếc váy mà nó đang mặc. Chiếc váy có ít nhất hai lỗ thủng nhỏ đã được mẹ nó khéo léo vá lại cẩn thận nhưng nhìn kĩ, sẽ vẫn lộ ra. Bất giác, nó lau vội giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống.
Bước chân vào nhà, thấy bố nó vừa ôm miệng ho khù khụ vừa cố gắng thổi lửa nấu cơm, nó bỏ vội chiếc cặp xuống lao vội vào đỡ bố ra ghế, miệng lẩm bẩm y như bà cụ non:
-Con đã nói với bố rồi, bố cứ để đó con đi học về con nấu được mà. Bố đang ốm, phải giữ sức khỏe chứ.
-Bố sợ con về mệt, lại phải cơm nước. Mà nấu muộn quá, con vừa đói, đi học chiều có khi còn muộn.
Những cơn ho vẫn tiếp tục hành hạ bố nó. Nó vừa xoa lưng, vừa lấy nước ấm cho bố. Nó còn bé mà nhanh nhẹn và tháo vát thấy sợ. Bằng tuổi nó, nhiều bạn còn đang đợi bố mẹ bón cơm cho ăn, mặc quần áo cho ấy nữa chứ.
Mẹ nó hốt hoảng lao đến trường. (Ảnh minh họa)
Năm nay nó lên 6, nó mới đi học lớp một thôi. Bạn bè ở lớp ai cũng quý mến nó, ai cũng chơi với nó, không ghét nó vì nhà nó nghèo. Đúng, nhà nó nghèo thật. Bố nó đổ bệnh đã hai năm nay. Kinh tế do một tay mẹ nó gánh vác bằng nghề lượm rác, chạy chợ. Biết mẹ vất vả, nó cố gắng tự làm hết mọi việc để giúp mẹ. Dáng người nhỏ bé, loắt choắt mà nhanh nhẹn và ngoan ngoãn nên ai cũng quý, cũng yêu. Mọi người nói bố mẹ nó có phúc, sinh được đứa con như nó cũng thấy mát lòng mát dạ.
Nó thương mẹ lắm vì mẹ vất vả nhiều. Nó cũng thương bố, nó chỉ mong sao, bố nó mau khỏi bệnh mà thôi. Gia đình nó, tuy không giàu có nhưng mọi người yêu thương nhau lắm. Tiếng cười lúc nào cũng vang khắp nhà. Biết mẹ không có nhiều tiền nên nó không bao giờ dám đòi hỏi gì nhiều. Quần áo, giày dép, sách vở của nó đa phần là được cho, mẹ sẽ sửa lại để hợp hơn với nó. Mấy lần mẹ nói mua quần áo mới cho nó nhưng nó không muốn. Bộ quần áo mới sẽ mua được thức ăn cho cả nhà trong hai ngày ấy chứ. Nó đều cười và nói nó không cần. Vậy nên mới có câu chuyện đau lòng ngày hôm ấy.
Thấy nó cứ giấu diếm thứ gì đó dưới gầm bàn, cô giáo mới xuống. Nhìn nó bằng ánh mắt nghiêm nghị, cô nghiêm giọng:
-Con mang thứ này đến lớp làm gì?? Con còn chưa đủ tuổi để tìm hiểu những thứ này đâu??
-Con... Con chỉ...
- Con cho cô lý do??
Con bé ngập ngừng mãi mà không nói ra được lý do. Bạn bè cứ xúm lại, nhìn con bé bằng ánh mắt tò mò. Nó nghe rõ tiếng cười nhạo ở đâu đó vang lên, nước mắt nó trực rơi xuống. Cô giáo ổn định lại lớp, yêu cầu nó lên phòng hội đồng và không quên kêu nó mang theo cả gói băng vệ sinh. Nó im lặng, cúi đầu đi theo cô giáo.
Mẹ nó hốt hoảng lao đến trường. Vừa thấy nó, mẹ nó không vội mắng, chỉ lại gần cô giáo hỏi chuyện. Rồi quay sang nhìn nó nhẹ nhàng:
-Nói cho mẹ nghe, tại sao con lại mang thứ này đến lớp??
Mẹ nó biết nó là đứa trẻ ngoan ngoãn, không bao giờ giấu diếm mẹ chuyện gì, nhưng sự im lặng của nó khiến mẹ nó thực sự bực bội.
-Con có nói không??
Mẹ nó quát lên. Cô giáo trấn tĩnh lại mẹ nó. Nhẹ nhàng hỏi nó nhưng nó vẫn không nói, chỉ khóc mà thôi. Rồi cả cô và mẹ quyết định mở gói băng vệ sinh ấy ra để giải thích cho nó hiểu tại sao tuổi của nó không được mang thứ này đến lớp. Nhưng kìa, mắt mẹ nó nhanh chóng ướt đi, còn cô giáo, cổ họng cũng nghẹn đắng lại khi bên trong gói băng vệ sinh kia là bút viết của nó.
-Tại sao con lại bỏ bút vào vỏ gói băng vệ sinh thế này?? - Cô giáo nhẹ nhàng
-Vì hộp bút của con hỏng rồi. Con không muốn mẹ tốn tiền nên đã...
Nó khóc, không biết vì sự tủi thân hay bí mật của nó bị phát hiện. Cô giáo bỏ bút của nó ra, lại gần tủ lấy một hộp bút rất mới ra.
-Cô mua cho con gái cô nhưng xem ra con cần nó hơn. Cô tặng con nhé vì con rất ngoan!! - Cô giáo nó khẽ lau nước mắt
Mẹ nó thì bấy đến giờ mới đủ can đảm quay ra ôm nó.
-Mẹ xin lỗi!!
Câu xin lỗi khiến cổ họng mẹ nó nghẹn đắng lại. Mẹ ôm chặt nó vào lòng, nước mắt mẹ ướt đẫm cả vai áo nó. Nó biết, nó sẽ phải cố gắng nhiều hơn để không làm mẹ buồn. Mẹ nó cũng hiểu, càng phải cố gắng hơn để mang lại cho nó một cuộc sống đầy đủ hơn. Chỉ cần tin là sẽ làm được.
Theo blogtamsu
Phản bội đại ca thả đứa bé gái 10 tuổi trốn thoát Nhìn đứa bé gái có đôi mắt giống hệt em gái mình ngày xưa, không hiểu sao Huy lại nảy sinh ra suy nghĩ sẽ phản bội lại bang hội của mình. ảnh minh họa Bố mẹ mất sớm, Huy gia nhập vào băng đảng nhỏ có tên đại ca khét tiếng là độc ác làm chủ. Bản chất hiền lành, Huy vốn...