Bây giờ phải lấy chồng có nhà Hà Nội
Cái chuyện có nhà ở Hà Nội thời nay đâu còn cao siêu như ngày xưa nữa, thế nên, nếu đã xác định ở Hà Nội lập nghiệp thì nhất định phải lấy một anh chồng có nhà có cửa đàng hoàng.
Như thế may ra mới an cư lạc nghiệp được, nhất là với những cô gái có nghề nghiệp ổn định, có học hành như tôi thì tiêu chí ấy càng phải để lên hàng đầu.
Tôi chẳng phải là người tham lam tiền bạc gì nhưng yêu cầu có một người chồng có công việc đàng hoàng, nhà cửa ở thủ đô đâu phải là quá. Tôi tin là cô gái nào cũng mong ước như tôi. Thời nay, đàn ông nhiều người có chí, đi làm một thời gian, vài ba năm là họ mua được nhà cửa. Tiền bây giờ kiếm không dễ nhưng với những người có chí hướng, họ có thể kiếm được một cục trong một thời gian ngắn và chuyện &’tậu’ một chung cư với họ chẳng là gì. Tất nhiên, tôi không yêu cầu nhà phải thế nào, nhà cao cửa rộng, cơ ngơi đồ sộ vì mình cũng chẳng là gì mà yêu cầu như thế. Tôi chỉ cần có chung cư nhỏ nhỏ, tức là nơi ở của mình, nhà của mình để mình yên tâm công tác và làm việc. Các cụ ta đã nói rồi có an cư thì mới lạc nghiệp được, điều đó chẳng sai.
Tôi vốn là một cô sinh viên, đi làm, ra trường và cũng có một công việc tương đối ổn định. Mức lương của tôi gọi là khá hơn so với chúng bạn. Tôi có ngoại hình khá ưa nhìn, nhiều người bảo tôi dễ lấy chồng, mà chồng giàu thì không khó. Tôi cũng chỉ cười. Nói ra như vậy sẽ có nhiều chị em cho rằng, tôi tự cao tự đại như thế thì sẽ không có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Không, tôi đâu tự cao tự đại, vì mìn cũng phải biết vị trí của mình ở đâu chứ. Có xinh đẹp, có công việc thì cũng cần yêu cầu một người chồng thế nào, ít nhất là kiếm được nhiều tiền hơn mình. Nhưng tiêu chí của tôi là, phải lấy người có nhà Hà Nội khi tôi xác định lập nghiệp tại nơi đây. Không có nhà Hà Nội thì tôi nhất định không cưới. Tôi cần một chỗ ở ổn định, một người đàn ông tôi yêu và cũng hết lòng vì tôi. Như vậy có quá không?
Cuộc sống vợ chồng mấy năm cứ mãi mãi trong căn phòng chật chội tiền sinh hoạt còn khó. Nhiều khi nhìn cô ấy mà tội. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Như cô bạn tôi, bằng tuổi tôi mà đã lấy chồng cách đây mấy năm rồi. Hai vợ chồng làm lương ba cọc, ba đồng, cứ trụ mãi ở thủ đô. Bao nhiêu năm thuê một căn nhà trọ chật hẹp, tiền tiết kiệm chẳng đáng là bao. Nhìn cuộc sống của bạn nhiều khi tôi cũng thương. Vì anh chồng cũng không giỏi giang kiếm tiền. Nhưng rồi khi sinh ra một đứa con nữa, gần như cô ấy kiệt quệ, tiền bạc không có.
Cuộc sống vợ chồng mấy năm cứ mãi mãi trong căn phòng chật chội, tiền sinh hoạt còn khó. Nhiều khi nhìn cô ấy mà tội. Bảo cô ấy về quê lập nghiệp, sinh sống thì cô ấy nói, về quê mà học hành thế này lại không xin được việc tử tế thì sợ họ hàng dị nghị. Ở trên này thì không ai biết đây là đâu.
Đấy, lấy một người chồng không có kinh tế nhưng lại không có định hướng tương lai, hai vợ chồng vì sĩ diện mà bám trụ ở Hà Nội rồi không có tiền tiêu. Nhưng cả họ thì cứ nghĩ họ làm ăn được, họ ở trên thủ đô thì phải này kia nên ai cũng bấu víu vào. Tết thì phải biếu bố mẹ bao nhiêu tiền trong khi cả hai phải vay mượn chạy vạy, khắp nơi. Con cái thì không được lo lắng chu đáo vì làm gì có tiền. Người gầy đi trông thấy vì những gánh vách cuộc sống.
Nhà Hà Nội bây giờ cũng không quá đắt, cố gắng thì cũng có thể mua được cái chung cư, ở xa một tí nhưng mà ổn định còn hơn là lông bông. (ảnh minh họa)
Nói chung, cuộc sống có quá nhiều cái khó khăn, không phải ai cũng có được sự sung sướng. Nhưng cần phải định hướng rõ tương lai như chứ như cô bạn của tôi, tôi sợ lắm. Tôi xác định là lấy chồng phải lấy người có nhà Hà Nội, có chỗ ăn chỗ ở thì yên tâm làm việc, ít ra không mất khoản thuê tiền nhà. Chứ cứ trọ rồi vài năm không có tiền tiết kiệm thì chi bằng gạt bỏ sĩ diện mà về quê.
Nhà Hà Nội bây giờ cũng không quá đắt, cố gắng thì cũng có thể mua được cái chung cư, ở xa một tí nhưng mà ổn định còn hơn là lông bông. Nên, tôi nghĩ, cái tiêu chí có nhà Hà Nội với người yêu hay chồng với chị em phụ nữ bây giờ, chẳng có gì là cao siêu cả. Còn nếu cảm thấy không có khả năng mua nhà này kia, vài ba năm tôi về quê sống, có khi còn an nhàn hơn, chứ cứ trụ mãi ở cái đất chật người đông này, mệt mỏi lắm!
Theo VNE
Tình yêu trẻ con
Tình yêu trẻ con của em tuy không đẹp và kiêu sa nhưng xuất phát từ trái tim chân thành.
Vậy là mình đã quen nhau hơn một tháng rồi anh nhỉ? Kể từ giây phút anh nắm tay em và chuyện tình của mình bắt đầu từ ngày ấy. Tận sâu trong thâm tâm em luôn hoang mang vì anh chưa một lần nào nói lời yêu em hay một lời chính thức bắt đầu với em.
Em yêu anh vì anh là người công an đầy trách nhiệm và làm việc năng nổ, dù anh ở vị trí nào trong công việc em biết anh vẫn cố gắng làm bằng tất cả tâm huyết và tấm lòng. Em và anh gặp nhau, quen nhau qua thế giới ảo nhưng em biết tình cảm hôm nay có được không phải là ảo mà xuất phát từ hai trái tim chân thành. Anh nói yêu anh em sẽ khổ, nhưng không được yêu anh và không được anh yêu càng khổ hơn anh biết không? Cuộc sống cô đơn của em, cám ơn anh đã đến với biệt danh hồn nhiên em đặt "anh già", nhờ anh mà cuộc sống đơn điệu của em có chút sắc màu và anh nói vì hoàn cảnh của em mà anh thêm trân trọng những phút giây bên gia đình.
Nhưng hạnh phúc nào cũng có những niềm đau, có tương phùng đồng nghĩa có biệt ly, và anh nói "Anh sắp phải đi học ở Cần Thơ và hai năm mới về". Tim em nghẹn lại, đắng lòng đôi chút. Kể từ giây phút đó, ngồi đếm ngược thời gian đến lúc anh đi, có lẽ người ra đi chắc không buồn bằng người ở lại! 2 năm - với em dài lắm, đủ để lòng người thay đổi, đủ để quên tất cả, đủ để anh già quên hết tất cả về em.
Chỉ cần được nghe giọng nói ấm áp của anh mỗi ngày là em hạnh phúc lắm rồi (Ảnh minh họa)
Lúc trước em và anh chung một bầu trời nhưng có thể gặp nhau, nhưng từ đây có thể chung một bầu trời nhưng chẳng bao giờ gặp được. Lúc đó, không biết anh già có còn nghĩ tới em không? Bờ vai đó không biết em còn cơ hội để được dựa vào mỗi khi vấp ngã không? Vì sẽ chẳng ai chịu ngồi hàng giờ nghe em kể lể, than vãn, sẽ chẳng ai siết chặt bàn tay em, chẳng ai cùng em đi chung con đường nữa rồi. Góc phố đó giờ đã vắng bóng anh, thiếu đi tiếng cười và cả giọng nói đầy yêu thương của anh nữa.
Anh sắp đi và anh chẳng nói gì về mối quan hệ giữa tụi mình, anh chỉ lạnh lùng và cười vô tư khi em nói em nhớ anh già nhiều lắm, muốn gặp anh nhưng sợ anh không thể tranh thủ thời gian cho em được. Dù biết là không thể gặp anh trước khi đi để tặng anh những lá thư em viết vội, không thể chạm tay vào những kỉ niệm ngày hôm qua nữa rồi, em sẽ cố gắng trân trọng. Em không làm gì được chỉ có thể chúc anh học tốt, hai năm sau trở lại sẽ lại là anh như ngày nào.
Anh lẳng lặng đến cuộc đời em và có phải sẽ lẳng lặng rời xa em vô tình như cơn gió, với em khoảng cách về không gian và thời gian không quan trọng, chỉ cần được nghe giọng nói ấm áp của anh mỗi ngày là em hạnh phúc lắm rồi. Dù em không biết anh nghĩ về em như thế nào, xin anh hãy nhớ: "Tình yêu đâu lúc đâu cần nhớ mong gì, tình yêu đôi lúc đâu cần theo lý trí, chỉ cần ta hiểu nhau dù ở phương nào, có những cảm nhận chẳng cần phải nói." Tình yêu trẻ con của em tuy không đẹp, không kiêu sa như tình yêu của người khác, nhưng ít nhất xuất phát từ trái tim này...
Người công an em yêu!
Theo VNE
Có chồng con song tim tôi vẫn loạn nhịp khi gặp anh Mỗi lần chạm mặt anh là tim tôi đập thình thịch, không làm chủ được bản thân. Tôi thấy mình có lỗi với chồng con. Tôi biết như thế này là tội lỗi, ngoại tình tư tưởng nhưng không kiểm soát được. Tôi đang có gia đình hạnh phúc và một đứa con gái gần 2 tuổi xinh xắn, đáng yêu. Tôi thích...