Bây giờ em là của anh! (P.4)
Nếu Hạ đồng ý lên giường với anh bây giờ thì dường như, đó không phải là những cảm xúc yêu thương thật sự.
Ngồi trên xe máy, trùm chung một chiếc áo mưa đôi, nàng thấy hạnh phúc hơn là ngồi trên xế hộp đen, được chắn gió kỹ càng và nồng nặc mùi nước thơm. Họ cùng đi qua những phố hàng Bông, hàng Gai, rồi rẽ vào một quá kem, cùng nhau nhâm nhi những thìa kem lạnh giá trong lúc chờ cơn mưa ngớt hạt hẳn. Nàng lấy lại sự tự tin, ngạo mạn thường ngày và cười toe trong khi anh ngỏ ý muốn chụp ảnh cho nàng. Như tuổi thơ dội về với sự hồn nhiên đến vụng dại, nàng leo trèo lên mấy gốc cây si to vươn dài trên mặt hồ Hoàn Kiếm tạo dáng; hay bám tay giữ chặt những cành liễu xanh mướt rũ dài; vẫy tay cười tươi với anh khi nàng đứng trên cầu Thê Húc chụp chung với một cô dâu đang trong buổi chụp hình cưới. Nàng mở tung áo khoác ra vì nóng, hai má nàng đỏ bừng lên vì sự di chuyển liên tục.
Dù đã từ lâu lắm rồi, nụ cười bị đánh rơi cũng không thế nào vô tình quay trở lại, bám riết và ngự trị trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Là vì có anh, dù cho khoảnh khắc đó chẳng mấy tốt đẹp đi nữa, cũng là vì anh, nhờ có anh.
Nhưng nụ cười của nàng chợt tắt lịm, nỗi sợ và sự âu lo lại bắt đầu đeo đẳng nàng. Ở ngay trước mắt, Tài nhìn nàng với sự giận dữ được ghìm chặt trong đôi mắt mở trừng dù cho anh ta đang cùng ăn uống với một vài khách hàng khác. Nàng lẩn mình sau gốc cây sấu to xù, ánh mắt hăm dọa của Tài mới từ từ chuyển đi hướng khác.
- Em không sao đấy chứ? - Tú chạy nhanh về phía Hạ đang đứng rồi kéo nàng ngồi xuống ghế đá cạnh đó. – Nghỉ thôi, nhìn em kìa, mệt lử rồi ấy.
Anh không biết sự hiển hiện của người đàn ông đó. Nhưng anh nhìn thấy giọt mồ hôi túa ra trên trán nàng và biết ngay nàng đang lo sợ điều gì đấy.
- Cười lên đi. Sống vui vẻ, thỏa chí đi cô gái ạ! - Anh ấn chai nước khoáng vào tay nàng rồi nhìn thẳng ra hồ nước. Buổi gần trưa, trời đông Hà Nội vẫn lặng gió và vòm mây xám ngắt trông đến tẻ nhạt.
Qua bức tường chắn là bả vai anh, nàng trộm nhìn về phía nhà hàng hải sản, thật may, chúng đang được nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng uống ngụm nước dài và trộm nhìn nửa khuôn mặt góc cạnh của anh. Nàng vờ hỏi:
- Anh có bao giờ sợ ngày tận thế không?
- Tất nhiên là có.
- Anh sợ điều gì nhất?
- Chưa dám thổ lộ tình cảm, chưa tình yêu, chưa gia đình…
Nàng biết, anh đang làm tất cả để nàng cười… Nhưng không thể, nàng rơi bẫng xuống hố sâu của sự tuyệt vọng và bì bõm ngoi lên để hớp lấy không khí.
- Lúc đầu, em cũng sợ như anh, bởi em chẳng có gì cả nhưng đã vội vàng đánh mất nhiều thứ nếu không muốn khẳng định là gần như tất cả. Nhưng suy cho cùng, tận thế thì đã làm sao? Nghèo sang, quyền tước, danh vọng? Tình yêu, bế tắc, thiên đường hay khổ đau?… cũng về chung một mối. Chẳng còn ai hơn ai, mất hết đi những ganh đua, sân si ở đời… nên em chẳng sợ. – Nàng sụt sùi.
Tú đưa tay ra phía sau và kéo đầu nàng dựa vào vai anh. Nàng không ngăn hành động đó và chiều theo sự dịu dàng của bàn tay rắn chắc ấy. Qua những sợi tóc xõa che hờ đôi mắt, nàng ngước nhìn anh với sự biết ơn và lòng cảm thông sâu sắc.
- Hôm qua, Tùng đến gửi thiệp cho anh à? An Di đã nói với em khi cô ấy nhìn thấy anh nhưng không dám gọi tên, sợ không tiện.
- Anh cũng vậy. Cứ tưởng cô ấy phải vài năm nữa mới lấy chồng, ai dè lại nhanh thế?
- Sao anh không trả lời câu hỏi trước của em? – Nàng ho khẽ và ép đầu vào vai anh. Nàng mỉm cười nhận ra, mình nhỏ bé, vừa khít đến hoàn hảo khi vòng ôm của anh đang bao quanh và giữ chặt lấy.
- Ừm. Có thiệp. Vào tối mai đấy!
- Anh ấy vẫn thế anh nhỉ?
- Em buồn đấy à?
Nàng bật cười vì câu hỏi của anh. Thẳng thắn, rõ ràng đến mức làm người nghe phải khó chịu. Nhưng nàng thích thế. Bởi nàng ngán ngẩm những lời động viên và tự tô vẽ tương lai sáng lạn… để rồi anh ta cũng bỏ rơi nàng trong một ngày thu đẫm nắng, gió và hoa.
- Em đang vui! – Nàng ngước mắt nhìn anh. – Vào lúc này... – nàng nói thêm.
Niềm vui đó sưởi ấm trái tim anh, dù cho câu nói cảm thán của nàng không huỵch toẹt hệt như câu hỏi thẳng thắn trước đó. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt nàng, ở đó là những điểm sáng như những nụ hồng sớm mai đang chờ được bung cánh.
Và nàng không thể ngăn được mình trước cái nhìn tràn đầy sự yêu thương ấy. Vào chính lúc này, nàng biết, nàng thích anh. Cùng với cái nhìn kiên định nắm giữ mắt nàng, những ngón tay anh ép chặt vào bờ vai gầy, dần thả lỏng ra, rồi chạy dài xuống mu bàn tay, lòng bàn tay, miết nhè nhẹ. Nhưng anh nhận ra… biểu cảm trên khuôn mặt nàng bởi nó hàm chứa mọi điều mà nàng vẫn luôn lẩn tránh: hi vọng nhưng khiếp sợ, đắn đo nhưng không dám tước bỏ, rung động nhưng chỉ muốn chôn chặt mọi đam mê.
Nàng rung động trước những tình cảm của anh những vẫn cố tình chôn chặt những đam mê của mình (Ảnh minh họa)
- Anh xin lỗi vì sự tức giận đột ngột vào buổi sáng ngày hôm nay! – Giọng anh dịu dàng hệt như thể muốn dỗ dành một đứa trẻ. – Nhưng đêm qua, anh đã hoàn toàn mất ngủ. Em hệt như ác mộng đối với anh. Anh sợ hãi khi những hình ảnh đó cứ luẩn quẩn trong trí nhớ của mình. Anh nghĩ, anh cần phải đến chỗ em, không hiểu mình cần biết những gì và rồi anh hành động như một kẻ mất trí.
Đầu nàng tách ra khỏi vai anh, chầm chậm nhưng dứt khóat. Cổ họng nàng khô khốc, tâm trí nàng trống rỗng, ánh mắt nàng như tê dại và mờ đi như bị ảo giác. Nàng đã nghĩ nếu được thứ tha cùng với lòng cao thượng vốn có, anh sẽ ở bên nàng, yêu nàng. Nhưng cái bóng của quá khứ là quá lớn, rồi anh cũng bỏ đi vào một ngày không xa? Hơn ai hết, nàng hiểu ý nghĩa của cụôc tình một đêm là thế nào? Và nếu nàng đồng ý lên giường với anh, hành động này thật vô nghĩa, mờ nhạt, hời hợt… tất cả chỉ là sự khám phá lẫn nhau của hai con người, chứ không phải là cảm xúc yêu thương.
- Anh nên làm thế! – Nàng thở dài và ngả người ra sau ghế . – Đó là những điều tồi tệ em đã trải qua. Giống như việc, những ca sỹ luôn tự hào nếu được ông bầu của mình chú ý, nịnh bợ vậy. Và họ mặc xác những cái nhìn khinh miệt, hay lời chỉ trích của người ngoài cuộc. Em giống họ, vậy thôi!
Anh muốn tát vào mặt nàng vì những câu nói hợm hĩnh đó. Đừng tưởng sự cứng rắn của nàng đang cố tình phô diễn có thể hạ thấp và phủ nhận tình yêu của anh đối với nàng. Đừng tưởng sự hằn học trong giọng nói mà nàng cố thốt ra có thể làm anh bị xúc phạm, bỏ đi và coi thường nàng. Anh đang ở tuổi hai mươi tám, anh nhìn nhận cuộc đời để tìm ra hai mặt đúng – sai, lợi – hại, và tìm cách đối phó, khác với nàng – người chỉ biết đày đọa mình vào một con đường cô độc, dẫu cho đó là thất bại hay thành công.
Trước khi anh thốt ra những lời tiếp theo, nàng đã đứng dậy đề nghị: - Trưa rồi, anh đưa em về nhé. Em còn phải qua công ty mang tài liệu về nhà làm nữa.
Nàng lại ngồi xuống theo lực kéo của tay anh. Nàng sẽ hôn anh nếu đôi môi anh đòi hỏi cần được chạm vào môi nàng. Nhưng nàng biết, anh là người đàn ông đứng đắn, lịch thiệp, anh sẽ không bao giờ có những cử chỉ thân mật quá đà ở chốn đông người. Và đúng như nàng nghĩ, anh áp hai bàn tay nàng vào hai bên má mình, một sự ấm áp kỳ diệu ngấm ngầm len lỏi vào xương tủy.
Nàng hiểu điều này có nghĩa là gì? Cảm giác khi da thịt nàng sẽ khiến anh nhớ mãi…
Nước mắt nàng cứ thế trào ra, lem thành từng vệt khi gió đông lùa tới, và từ từ hong khô đi…
***
Video đang HOT
Hạ sẽ không kiểm soát được cảm xúc và sự ham muốn của mình, nàng cảm ơn và đưa ra một lý do miễn cưỡng để từ chối lời đề nghị của anh:
- Em có thể tự lên nhà được, cảm ơn anh!
Anh gật đầu nhìn theo bóng dáng nàng khuất sâu vào cuối con hẻm rồi mới quay đầu xe đi. Những giọt nắng đầu tiên qua nhiều ngày ảm đạm cũng chịu rọi xuống qua những vòm cây, lưa thưa đổ xuống sưởi ấm trái tim anh.
Bờ vai nàng co rúm lại. Cửa phòng bị bật khóa. Qua khe cửa, nàng nhìn thấy Tài đang ở trong phòng, cùng với đó là chai rượu đã gần hết.
Trước khi nàng có thể chạy trốn, tiếng điện thoại trong túi áo nàng đổ chuông nghe đến chói tai. Như bắt được tín hiệu trong lúc đang rình mồi, đôi mắt đẫm lửa của Tài mở lớn, nhìn thẳng tới lối cửa ra vào. - Mở cửa ra. – Tài quát lớn.
Cửa phòng không động đậy. Tiếng điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.
- Đi vào đây! - Hắn quát lớn bằng sự giận dữ gần như muốn nuốt trọn nàng.
Dùng tay áo lau sạch nước mắt, Hạ trở vào phòng trong sự sợ hãi.
- Em đang định qua công ty lấy tài liệu. Em đang định gọi…
Chưa dứt lời, nàng giật bắn người khi nhận thấy chiếc ly vừa bay qua vai nàng, chạm mạnh vào cánh cửa cùng tiếng vỡ toang lạnh người.
Tài đứng dậy, đi về phía nàng. Anh là giám đốc của nàng, anh chưa có gia đình, anh yêu nàng theo cách phân chia da thịt trên cơ thể nàng qua những mối quan hệ làm ăn. Anh không sở hữu một cái bụng lớn, ngược lại, vẻ nam tính của anh đã khiến nàng đổ gục ngay từ lần gặp đầu tiên. Và cũng như nàng, anh yêu nàng với thời gian nhanh đến kỷ lục. Nhưng vì vô tình đặt chân vào lối cấm, họ đều trở thành nô lệ của đồng tiền từ lúc nào mà cả hai đều không hay biết.
- Em đang phản bội anh! – Anh gào lên. – Đồ phản bội!
Nàng thở dốc. Nàng nghĩ rằng, anh sẽ giáng vào mặt nàng những cái tát nảy lửa, anh sẽ lôi nàng lên giường và yêu cầu nàng phải ở trên người anh. Nhưng ngược lại, anh xả những giận dữ, bực tức vào chiếc ly thủy tinh vô tội, anh đay nghiến, mắng chửi nàng là kẻ phản bội.
Nàng không nhếch môi cười nhạt. Nếu ngày đó, cả nàng và anh đều không sa ngã vào những phi vụ làm ăn thì anh vẫn yêu nàng, vẫn thủy chung với nàng, vẫn bao bọc nàng. Nàng biết rõ điều này. Tim nàng đau nhói.
Nàng khóa chốt cửa phòng, rũ bỏ áo khoác và khăn len treo lên dây phơi bên cạnh. Tiến lại gần, nàng ngồi thụp xuống nền nhà, khoanh hai tay lên đầu gối anh và áp má mình lên đó. Giá như chưa từng có ngày ấy thì có lẽ bây giờ, nàng và người đàn ông này đang cùng nghĩ về tổ ấm, cùng căn bếp quyến rũ mùi thức ăn hay những đứa trẻ đã và sẽ chào đời.
- Em xin lỗi! - Hạ nuốt nghẹn. – Anh nên điện thoại cho em. Em sẽ về sớm, đi chợ và nấu ăn.
Tài không chửi bới, cũng không nặng lời. Những ngón tay anh ép chặt lại thành nắm đấm và đập mạnh lên bề mặt bàn gỗ, từng nhát một.
Nàng không ngạc nhiên, nàng đã quá quen với những lần mà anh nổi giận. Và lần này cũng vậy, nàng không ngăn cản nếu việc này có thể khiến cho anh hiểu, tình yêu của nàng dành cho anh đã không còn như những ngày đầu.
Nhưng lần này thì khác, anh nổi giận vì nàng dám đi cùng một người đàn ông mà anh không quen. Anh không cho phép nàng làm thế! Điều này đồng nghĩa với việc, nàng đang cố tìm đường trốn chạy khỏi sự giam lỏng của anh. Anh nghĩ, nàng cũng cần tiền như anh mà quên đi một điều rằng, có những đêm, đầu nàng ép vào ngực anh và nước mắt chảy ướt đẫm ga gối.
Anh dừng việc đổ sự giận dữ của mình lên mặt bàn gỗ. Anh nhìn bàn tay mình, máu túa ra, bám đầy trên mảng da, che mờ hết những vết xước.
Hạ vịn người vào góc giường và đứng dậy. – Để em giúp anh! – Nàng nói trong lúc mở ngăn kéo bàn lấy cồn, thuốc mỡ và bông băng.
- Anh đưa tay đây cho em!
Không chờ phản ứng từ Tài, Hạ kéo tay anh về phía mình. Nàng dừng vài giây nhìn đám máu bê bết rồi lặng người đi. Đổ cồn vào bông, nàng sát trùng vết thương một cách cẩn thận.
- Nó làm anh đau?
- Đau. Rất đau.
- Anh làm mình đau như thế, để làm gì? Sao anh không đánh em ấy, thật là…
- Anh thử xem em sẽ đau hay là thỏa mãn vì vết thương trên cơ thể của anh.
Nàng cắn môi và không thể nói được lời nào.
Đổ thuốc mỡ lên miếng bông, Hạ miết nhẹ theo chiều dài của vết thương không mấy nguy hiểm và băng lại một cách chắc chắn.
- Đừng nổi giận nữa nhé! Em đã về. Em sẽ không đi nữa đâu.
Hạ thu dọn đồ đạc vào chiếc khay inox, toan bước đi ngay nhưng Tài đã kéo mạnh cánh tay của nàng. Khác với mọi ngày, anh lặng thinh, không nói gì, tay anh vẫn giữ lấy khuỷu tay nàng.
Nàng mỉa mai:
- Em rất mệt. Và tối nay em phải đi gặp ông Trương. Em biết, hợp đồng lần này có thể nuôi sống công ty trong vòng hai quý.
Tài gật đầu, hiểu cái giọng điệu chua cay mà nàng ám chỉ. Một nụ cười khe khẽ trên đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên. Anh nhớ, lần đầu tiên gặp nàng, anh cũng đã yêu ngay cái vẻ cong cớn mà đầy bản lĩnh ấy. Và bây giờ, sự cao ngạo này đã đập thẳng vào cái kế hoạch đen tối của anh.
- Nhưng anh vẫn muốn em! – Bàn tay anh siết mạnh vào khuỷu tay nàng. - Em không căm ghét anh nhiều đến mức ấy chứ?”
Hạ ấn mạnh những ngón chân trần xuống sàn… - Không. Sẽ được. Không phiền gì cả. Sự căm ghét cũng chẳng có lý do gì để khiến em từ chối đòi hỏi của anh.
- Vậy thì lên giường. Và cởi quần áo ra! – Tài đề nghị.
Nàng giật lùi lại. Mới đây thôi, nàng còn nghĩ, anh có quan tâm và dành thời gian để ý đến cảm xúc của nàng đâu? Nhưng bây giờ, mọi thứ sụp đổ như bong bóng xà phòng…
- Em cần tắm rửa. – Nàng lạc giọng nói.
- Tất nhiên. Và gột sạch mọi sự đụng chạm với thằng ranh đó đi! – Anh cau có rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
(Còn nữa)
Theo 24h
Bây giờ em là của anh! (P.3)
Bây giờ em là của anh! (P.3)Khi anh ghì sát vào người mình, Hạ cũng khao khát có được sự đụng chạm hơn thế.
Gần bảy giờ sáng, qua lớp kính ô cửa sổ, những giọt mưa phùn lất phất bay tạt vào mặt kính rồi chảy thành từng giọt dài. Nàng áp má mình vào bề mặt kính lạnh toát, thẫn thờ nhìn mưa bay mà cố lờ đi những giọt nước mắt của chính mình. Những giọt nước mắt bám đuôi nhau, tạo thành vệt lem hòa làm giông bão trong căn phòng tưởng chừng như bình yên, không gió thổi.
Đêm qua, hình ảnh anh len lỏi vào cả trong những giấc mơ chập chờn, anh xuất hiện lặng lẽ hệt như cái cách anh biết đến con người đang tồn tại của nàng tại Badica nhập nhòe ánh đèn xanh đỏ. Và lúc này, đôi mắt đó như ám ảnh thần trí nàng, có chút gì đó day dứt, xót xa.
Nàng hiểu, nàng đã khác bốn năm về trước, không còn tươi cười và đơn giản, không ngây ngô cũng mất đi sự dè dặt, ý nhị của con gái. Nàng đã tự biến mình thành nô lệ của đồng tiền.
Còn anh thì khác, anh đã không còn là người yêu mến, chờ đợi và cứu giúp nàng. Anh đã không còn là người đàn ông mạnh mẽ, sẵn sàng chịu những vết bầm đau chỉ để lôi kéo nàng ra khỏi đám con trai quấy rối, ghẹo trêu ở cổng trường học năm cấp ba. Anh đã không còn là người đàn ông sẵn sàng ngồi đợi hàng giờ đồng hồ chỉ để tặng nàng những bông hồng giấy mặc cho đám con gái trong ký túc xá cười đùa, trêu chọc...
Nhưng không phải, tại nàng đã thay đổi và trở nên hư hỏng mà thôi.
Điện thoại réo inh ỏi. Nàng đờ đẫn nhìn theo cái vật vô tri vô giác đó. Trên màn hình, Tài đang gọi...
Tần ngần mất vài giây, rồi nàng cũng nghe máy:
- Em nghe ạ.
-Khỏe chưa? - Tài hỏi cộc lốc. - Hôm nay mà vẫn không ký được hợp đồng thì lão tổng cho cả hai ăn đủ đấy!
- Em biết rồi!
- Chiều rẽ qua công ty lấy tài liệu. Tối nay vẫn ở chỗ cũ, biết phải làm gì rồi đấy. Tự bắt taxi mà đến đó. - Tài nói như ra lệnh.
- Vâng. Vậy em...
Nàng chưa dứt câu, đầu dây bên kia cũng ngưng tín hiệu kết nối. Nàng cười nhạt.
Kéo chiếc áo khoác để trên thành ghế, nàng mặc nhanh vào người. Suốt từ tối qua đến giờ, bụng nàng chỉ là thứ rượu mạnh cùng vài miếng hoa quả ướp chất bảo quản.
Nhưng khi cánh cửa cổng đầu hẻm mở ra, hình ảnh dội vào mắt nàng lại là người đàn ông thân quen đến sửng sốt. Anh đang đứng dưới ô, nước vẫn chảy thành từng dòng qua những sườn ô. Trên lớp áo khoác của anh, một lớp mưa mỏng bám đầy và tạo màu đen bóng. Nàng im lặng nhìn cách anh thu gọn chiếc ô, rũ bỏ nước mưa đang bám trên tay áo, rồi những cơn ho khản đặc từ anh làm nàng xót xa.
Hạ vẫn vậy... vẫn ngạo mạn và rất bản lĩnh (Ảnh minh họa)
- Anh chạy vào đây đi. - nàng gọi lớn. Anh sẽ cảm lạnh cho mà xem.
Ở đầu con hẻm, Tú ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Mắt anh nheo lại, mặt lớp kính cận đang nhòe đi bởi nước mưa.
- Thấy không? Em Hạ này. Là mùa Hè ấy! - Nàng nói lớn hơn.
Tú cười rồi đi nhanh về phía nàng đang đứng.
- Em đi đâu đấy? Ăn mặc thế kia lại ốm cho xem.
Nàng hơi chột dạ, "ăn mặc thế kia...?". Nhưng không, buổi sáng hôm nay, nàng kín đáo trong bộ quần áo ngủ, chân đi dép lê lệt bệt xuống nền xi măng nhưng áo khoác ngoài lại là màu da báo. Nhìn nàng có vẻ luộm thuộm, lếch thếch hơn là con bé quê mua mới lên thành phố.
- Em đi mua đồ ăn sáng. Ngay đầu ngõ mà. Thế anh đi đâu mà sớm vậy?
- Anh qua chỗ em. - Tú không giấu diếm. -Thế em ăn gì? Hay cùng qua tiệm bên kia đường nhé!
Nàng lắc đầu: "N hìn anh thế kia, em thế này. Chẳng đâu vào đâu cả. Xôi khúc là thơm ngon lắm rồi. Mà anh tìm em hay tìm em nào ở gần khu trọ này cơ? Em chỉ cho".
- Tìm em. Dù sao cũng lâu rồi không gặp nhau mà. Cuối tuần này anh về quê, em có gửi gì về cho hai bác không?
- Anh làm em ngại quá ý. Lần sau anh điện thoại cho em là được rồi. Em cần gửi gì thì sẽ mang qua.
Tú không trả lời, anh nhìn Hạ vài giây rồi quay đi.
- Vậy cùng xếp hàng và mua đồ ăn sáng nhé!
Hạ cười tươi đồng ý. Họ cùng nhau đứng dưới một tán ô, cùng xếp hàng chờ đến lượt mua đồ ăn sáng. Họ cùng nhau ngắm cảnh mưa bay với dòng người vội vã vào giờ công sở. Trong suy nghĩ, cái ước mơ vẫn đỗi mơ hồ này lại một lần nữa làm trái tim nàng nhức nhối hơn.
- Anh...
- Em...
Cả hai cùng lên tiếng một lúc và cùng gãi đầu chữa ngượng.
- Em nói trước đi. - Tú đề nghị.
- Không. Anh nói đi!
- Ừm. Đã bảo em mà. Không thích đôi co đâu nhé! - Tú nháy mắt.
- Ừ, thì... tự dưng em nhớ đợt mới lên Hà Nội. Lần đó buồn cười nhỉ, anh dẫn em đi ăn phở chửi đấy!
Tú cười thành tiếng: " Cũng xếp hàng hệt như vậy!".
Thấy Hạ cười và hai má nàng đỏ bừng lên, anh nói tiếp: "Hôm nào em rảnh, anh ghé qua đón em. Cũng lâu lắm rồi mà!.
Hạ quay lưng lại với anh, cổ họng nàng nghẹn ứ. Anh đang đùa giỡn, trêu chọc nàng? Anh vờ như chẳng hay chuyện ngày qua. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng hoàn toàn khó nắm bắt. Nàng lặng thing.
- Vừa anh cũng định nói với em, kỷ niệm phở chửi đấy!
Gò má nàng lại đỏ bừng lên. Nàng cố làm lơ: "Ấy chết, đến lượt mình rồi, anh ăn nhiều xôi hay nhiều khúc?".
Và câu trả lời của anh khiến nàng suy nghĩ: "Em cho anh ăn gì, anh ăn nấy...".
Hai người rời khỏi đám đông, băng qua đám đất đá và xi măng để phục vụ cho công việc xây dựng chung cư, rẽ vào lối hẻm nhỏ thiếu ánh sáng... Mất gần mười năm phút đi bộ, căn phòng của Hạ mới hiện lên ở cuối dãy.
- Đưa chìa khóa cho anh, mưa và lạnh quá, da mặt em nhợt nhạt hết cả rồi.
Nàng chìa chùm chìa khóa ra phía trước, ngón tay anh lạnh toát trượt nhẹ trên ngón tay trỏ của nàng. Nàng ngẩng đầu lên, anh nhìn nàng, trên môi anh là nụ cười hiền đầy cảm xúc.
Cánh cửa gỗ mở ra, Tú mạnh tay ép chặt người nàng vào bức tường đã tróc một vài mảng sơn. Khác với vẻ dịu dàng, trầm lặng thường thấy, gương mặt anh góc cạnh đầy sự cương quyết.
- Chuyện chết tiệt gì đã xảy ra, Hạ? Chuyện gì khiến em phải làm thế?
Mắt nàng mở to... và mở to hơn nữa. Túi đựng đồ ăn sáng cũng bị rơi bẫng xuống sàn nhà.
Cái cách mà anh đang gim giữ nàng như thể nàng đã bị chiếm hữu. Cái cách mà anh quan tâm nàng, hệt như thể, nàng là của anh. Lời nói của anh có sức nặng, và người nàng đang run lên.
- Em xin lỗi... xin lỗi... - nàng rối rít.
Chàng dứt khoát: " Đó không phải là câu trả lời mà anh cần. Làm ơn, anh cần ở em sự trung thực".
Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên gò má nàng. Nàng không muốn chia sẻ cuộc sống của mình với bất kỳ ai, những nỗi đau, những vấp ngã, những gánh nặng... Và với anh, nàng càng không được làm thế.
Anh nhìn sâu vào mắt nàng, quay trở lại với nụ cười mềm mỏng. Và nàng đột nhiên nhận ra, anh đang định hôn mình. Dù một phần trong nàng cũng mong muốn sự đụng chạm đó, song trong lí trí của nàng đột nhiên nhắc nhở, đêm qua, Badica và mọi thứ... Giữa hai người, mối quan hệ được đặt tên rốt cuộc cũng chỉ là trên danh nghĩa tình anh em, bè bạn. Anh sẽ trở về cuộc sống của mình, phải rất lâu sau đó mới tới thăm nàng, kèm theo một lý do gần như không bao giờ thay đổi: " Anh sắp về quê, em có muốn gửi gì về nhà không?" Và nàng? Chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa gỗ đằng kia, nàng sẽ là một người khác, xảo trá lẫn buông xuôi, gắng gượng để làm lu mờ sự tuyệt vọng đang đeo bám...
Nàng không có đường lùi. Càng về sau, bức tường lạnh toát càng làm tấm lưng nàng buốt đi. Nhưng anh vẫn chưa hôn nàng, dù cho khoảng cách của họ đang gần đến mức, nàng sẽ cho anh biết số lượng của những chiếc lông mi trên mắt anh, nếu như anh không để ánh mắt mình chìm sâu vào mắt nàng, với sự đắm say gần như là ngớ ngẩn.
Anh hiểu sự e ngại của nàng, những hành vi thiếu nhân cách, những hành động dễ dãi để được ký kết hợp đồng. Thậm chí, nó là sự xấu hổ và nhục nhã. Nhưng anh thì không, ý thức việc được hôn nàng không phải là mong muốn thể xác nhất thời bởi anh yêu nàng đã từ lâu, đậm sâu và hiểu thấu tâm hồn của người con gái này.
Chân mày anh co lại, ánh mắt anh nắm giữ ánh mắt nàng. Và anh nhận ra, sẽ thật không công bằng nếu anh cũng mong nàng đáp trả nếu nụ hôn vừa được trao tới.
- Anh chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra với em. Không hơn.
Anh nói sau khi buông lỏng cổ tay nàng. Nhưng kỳ lạ thay, anh nhìn thấy điểm sáng trong mắt nàng vừa chợt tắt. Và nàng quay nhanh người đi, hướng mắt mình xuống đường phố ngợp mưa bay cùng bàn tay siết chặt lấy những song cửa sắt buốt lạnh.
- Đã có nhiều chuyện xảy ra và em không biết nên bắt đầu câu chuyện này như thế nào nữa? - Nàng thẫn thờ nói. Những gì anh chứng kiến vào đêm qua, chẳng lẽ nó còn không đủ để phải tìm thêm một lời giải thích cô đọng hơn?
- Anh ghét cái kiểu ngạo mạn này của em. - Anh nói như quát nạt và đi về phía nàng đứng. - An h chỉ thắc mắc một điều, kinh tế của gia đình em dư dả, bố mẹ em đang ở tuổi hưu, vui cảnh với chùa chiền, vậy vì sao em lại làm thế?
Hạ quay người lại, cố mỉm cười và ép giọng mình để nghe nó được bình thường hơn:
- Anh đưa em đi mua đồ nhé? Em cần mua thuốc để bố mẹ sắc uống.
- Tất nhiên! - Anh gật đầu. - Anh sẽ đưa em đi, bất kì nơi nào em muốn.
- Cảm ơn anh! - Nàng ngập ngừng.
(Còn nữa)
Theo 24h
Bây giờ em là của anh! (P.2) Ông ta chồm người về phía Hạ và lau những giọt rượu rơi vãi trên khoảng ngực cô. Hạ trở về nhà sau buổi chiều dạo phố, nàng cảm thấy mệt lừ và bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nàng không hiểu được định nghĩa yêu đương của một số người. Ví như Tùng, anh ta ruồng...