Bắt tại trận vợ ngoan lên giường với bồ trẻ
Cảm giác cơ thể không còn chút sinh lực, em làm rơi hết đồ đang ôm trên tay xuống đất. Trong tích tắc nhìn thấy em, cô ấy mặt tái mét và xua gã bồ trẻ đi về.
Đây có lẽ là điều em khổ tâm, chua xót, nhục nhã nhất trong đời. Chưa bao giờ em nghĩ tới tình huống này. Em không tin người phụ nữ mình tin tưởng, yêu thương nhất lại phản bộimình. Nhìn đứa con gái bé thơ, em không biết phải làm gì bây giờ chị ạ…
Chắc chắn, ai cũng sẽ bảo em là ngu ngốc, nhu nhược khi không ly hôn vợ. Có lẽ chẳng có người đàn ông nào sẽ xử lý như em. Đúng vậy, em không thể phủ nhận em còn yêu vợ mình, em lo cho đứa con bé bỏng của chúng em.
Vợ chồng em lấy nhau được 4 năm và có một con gái rất xinh. Em là kỹ sư cầu đường, do tính chất công việc nên em phải đi công tác suốt.
Em biết, lấy em, cô ấy bị thiệt thòi, biết bao chuyện trong gia đình phải tự lo một mình. Chúng em đều là dân tỉnh lẻ, phấn đấu bám trụ lại thành phố những mong cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn. Bố mẹ cả hai đều đã nhiều tuổi nên khi lấy nhau, có con, mọi vất vả, hai vợ chồng cũng chỉ biết nương tựa vào nhau cố gắng vượt qua.
Vợ em tên là L., cô ấy xinh đẹp, yêu thương chồng con, là người thẳng thắn, nghiêm túc, em rất tin tưởng vợ. Vốn là người phụ nữ năng động, giỏi giang nên em cũng bất ngờ khi cô ấy chấp nhận nghỉ ở nhà chăm sóc con cái, vun vén gia đình để chồng yên tâm công tác. Em rất trân trọng điều này. May mắn thay, thời gian gần đây, cuộc sống gia đình em cũng khấm khá hơn nhiều.
Dù tha thứ cho vợ, nhưng em vẫn thấy đau khổ… (Ảnh minh họa).
Vậy mà lòng em đau như cắt khi chứng kiến vợ mình ngoại tình với một người đàn ông kém tuổi.
Thời gian đó, em nhận được quyết định lên chức và có một khoản tiền thưởng khá cao. Muốn mang lại bất ngờ cho cô ấy, em xin nghỉ phép mà không nói không rằng, chỉ âm thầm mua rất nhiều quà cáp, đồ đồ đạc về nhà.
Về tới Hà Nội là 3 giờ chiều, giờ này bé Bí còn đang đi học mẫu giáo chưa về, em khẽ khàng mở cửa vào định ú òa vợ thì hỡi ơi, cảnh tượng trước mắt khiến em bị gục ngã. Cô ấy và người tình đang âu yếm nhau trên giường như những cặp tình nhân khác.
Video đang HOT
Cảm giác cơ thể không còn chút sinh lực, em làm rơi hết đồ đang ôm trên tay xuống đất. Trong tích tắc nhìn thấy em, cô ấy mặt tái mét và xua gã bồ trẻ đi về.
Vợ chồng em đã nói chuyện với nhau và đã giải quyết được vấn đề tình cảm giữa hai người. Em hiểu cô ấy có nhiều ấm ức, thiếu thốn tình cảm khi chồng đi công tác xa, cô ấy van xin em hãy tha thứ. Vì tình cảm giữa hai vợ chồng còn sâu nặng, vì đứa con gái thơ ngây vụng dại, em quyết định cho cô ấy một cơ hội.
Câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Gã bồ trẻ yêu cô ấy chân thành và đe dọa em. Anh ta bảo rằng, một là em phải bỏ vợ, hai là anh ta sẽ không buông tha cho gia đình em, sẽ nói chuyện này với con em sau này. Theo như em biết, gã đó kém vợ em 3 tuổi.
Vợ em biết lỗi, cô ấy xấu hổ và tha thiết mong em hãy cho cô ấy cơ hội, cô ấy đã biết ai mới là người cô ấy cần.
Em phải làm gì vào lúc này hả chị Tâm An? Em quá mệt mỏi khi vừa phải cố gắng quên đi hình ảnh của vợ và người đàn ông khác, vừa phải ngậm đắng nuốt cay chuyện người ngoài xen vào cuộc sống gia đình.
Biết bao lần em kiềm chế trước gã trai ít tuổi kia. Em không muốn vì chuyện này mà để xảy ra những điều đáng tiếc…
Chị rất thông cảm và chia sẻ với tình huống oái oăm mà em gặp phải. Chẳng có gì đau đớn hơn chuyện bị chính người mình tin tưởng yêu thương nhất phản bội.
Chị có thể cảm nhận được nỗi đau của em khi phát hiện ra người vợ yêu thương nhất của mình mắc sai lầm. Chị khâm phục vì em đã không để xảy ra chuyện đánh ghen hay hành hạ vợ theo kiểu bạo lực mà một số người đàn ông nóng tính đã làm khi vướng vào tình huống này. Chị hiểu, em đang lo lắng nhất chuyện có nên tha thứ cho vợ hay không và xử trí gã bồ trẻ như thế nào.
Chị rất ủng hộ với cách làm, suy nghĩ của em. Trong câu chuyện này, nhiều người đàn ông sẽ không có cách cư xử chừng mực như em, họ sẽ nhất nhất ly hôn, thậm chí đánh người thứ 3 kia. Nhưng em lại không thế, em yêu vợ, em nghĩ cho vợ, em hiểu đây là phút nông nổi, lỡ lầm của vợ.
Theo lời em chia sẻ, chị biết vợ em là người phụ nữ tốt, yêu chồng thương con. Em trai ạ, có rất nhiều lý do khiến người ta tìm tới một bờ vai khác, do chán chồng, do thiếu thốn tình cảm, do chồng không tốt,… có lẽ như em cũng đoán ra lý do cô ấy trót lỡ.
Chị nói vậy không có nghĩa là bênh vực, bào chữa cho hành vi sai lầm của vợ em. Điều cần làm lúc này, chị khuyên em nên nhìn vào thái độ của cô ấy hiện tại. Cô ấy biết mình sai, cô ấy khẳng định vẫn yêu em và không thể rời xa em và con.
Chị cũng biết em yêu cô ấy chân thành. Nếu như vì lòng tự trọng, sự tự ái cá nhân mà em quyết chia tay cô ấy thì em sẽ phải chấp nhận việc sau này phải tự lo toan một mình, gà trống nuôi con hoặc em sẽ mất cả vợ và con. Khi em ly hôn vợ, cô ấy sẽ bị xã hội đàm tiếu, nhưng em phải hiểu là em cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Còn nếu em khoan dung, độ lượng, bỏ qua chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ biết ơn em sâu sắc. Nói thì dễ, làm mới khó, nhưng hiện tại vào lúc này, khi em chưa hoàn toàn bình tĩnh, em hãy cố gắng bình tĩnh, thời gian sẽ giúp cho em sáng suốt và đưa ra quyết định hợp lý.
Em nên nhớ, vết thương nào rồi cũng có ngày lành, vết rạn nứt nào rồi cũng hàn gắn được nếu như người trong cuộc hiểu ra vấn đề.
Về mặt pháp luật, nếu người đàn ông kia còn có những hành vi nguy hiểm cho gia đình thì em cần báo cho cơ quan công an để có biện pháp ngăn chặn kịp thời.
Sau cùng, em hãy cố gắng dành thời gian nói chuyện để hiểu tâm tư nguyện vọng của vợ. Khi con đã lớn khôn, em hãy gợi ý để cô ấy đi làm. Khi bận rộn chắc chắn cô ấy sẽ không có cơ hội mắc sai lầm được nữa.
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...