Bắt quả tang chồng đang vui vẻ bên nhân tình, điều khiến anh sốc nhất chính là thái độ của vợ nhà
Tôi không muốn mất vợ, vì thế chỉ có thể chịu đựng đến khi vợ thật sự có thể bỏ qua cho tôi.
Tôi gặp vợ ở những năm sắp bước sang 30. So với những người phụ nữ tôi từng yêu đương, vợ tôi đơn thuần và hiểu chuyện nhất. Tôi chọn cô ấy làm vợ một phần vì thương cái tính nhẫn nại, chịu khó của vợ, và còn là vì tôi muốn có một gia đình sau những năm sống chết yêu đương chẳng tới đâu.
Vợ tôi không phải là kiểu phụ nữ lãng mạn. Cô ấy không biết đòi hỏi, làm nũng, hay thích được tặng quà. Ngược lại, tôi lại là người thích chinh phục người phụ nữ bên cạnh mình. Trước khi lấy vợ, ngày lễ hay kỷ niệm, tôi đều mua hoa tặng người yêu, đôi khi còn phô trương chuẩn bị quà rất tỉ mỉ. Đúng là tôi muốn nhìn thấy người phụ nữ mình yêu hạnh phúc, nhưng đúng hơn là tôi muốn thấy ánh nhìn ngưỡng mộ của người khác.
Nhưng vợ tôi lại không thích tôi làm thế. Những bó hoa tôi tặng, cô ấy đều nói là lãng phí. Những món quà kỳ công chuẩn bị của tôi, cô ấy cũng chẳng một lời cảm thán, lại e dè bảo không cần phải tặng quà. Tôi đã nghĩ, vợ tôi là một người không thích lãng mạn. Từ sau lần kỷ niệm một năm ngày cưới đó, tôi cũng không còn hào hứng tặng hoa hay quà cho cô ấy, thay vì vậy tôi đưa tiền để vợ mua sắm thứ cô ấy thích.
5 năm sống cùng vợ, chúng tôi chưa từng cãi vã lớn một lần nào. Dù rằng tôi vẫn có gặp nhiều người phụ nữ, có khi còn thân thiết quá mức. Nhưng vợ tôi luôn biết điều trong cư xử, cô ấy cũng chưa từng ghen tuông quá đáng. Thậm chí tôi còn từng nghĩ, vợ tôi không biết ghen. Điều đó khiến một người đàn ông như tôi khó chấp nhận và thấy nhàm chán. Dù vậy, tôi vẫn thương vợ, vì cô ấy luôn hết lòng cho gia đình, từng bữa ăn, mọi thứ trong nhà đều chu toàn.
Năm thứ 6 bên nhau, tôi đã không ngăn cản được việc chính mình sa đà vào cám dỗ. Tôi có chút say mê một người phụ nữ khác. Ở cô ta có những điều tôi đều mong từ vợ, là đòi hỏi, là lãng mạn, là phá cách, là hư hỏng. Tôi say mê lao vào mối tình vụng trộm mà quên cả đường về nhà. Chỉ đến khi bị phát hiện, tôi mới tỉnh ra…
Điều khiến tôi bất ngờ là vợ chẳng nói một lời nào với tôi. Tôi đã hỏi cô ấy, sao có thể im lặng như thế? Vợ tôi lúc ấy đang quay lưng đi, bỗng khựng lại hồi lâu, cô ấy quay lại với gương mặt khiến tôi cả đời về sau cũng không quên. Vợ tôi chưa từng khóc trước mặt tôi, nhưng hôm đó trên mặt cô ấy đầy nước mắt. Cô ấy đã nói với tôi:
- Em chưa từng cho anh thiếu điều gì, em cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với anh. Vậy bây giờ, em phải nói gì với anh đây?
Video đang HOT
Rất lâu sau này tôi mới biết những món quà ngày trước tôi tặng, là chiếc áo, bộ váy, cái đầm, vợ tôi cũng chưa từng mặc. Nhưng khi tôi vắng nhà, vợ tôi đều lấy những bộ đồ ấy ra xem, ủi thẳng rồi lại cất vào tủ như một kỷ vật quý trọng. Thậm chí là bó hoa ngày trước tôi tặng, cô ấy cũng đều ép khô rồi cất cẩn thận. Chắc có lẽ vì đó lần đầu cũng là lần cuối tôi tặng cô ấy những món đồ như thế. Vậy mà tôi đã nghĩ vợ chẳng vui, vợ chẳng quý…
Và cũng rất lâu sau này tôi mới hiểu cách yêu thương của vợ tôi không giống tôi. Cô ấy không thích phô trương, không thích bày vẽ, nhưng đều rất chân tình bằng hành động. Vợ tôi biết tôi thích ăn gì, mùi vị ra sao, thích tôi mặc áo màu gì, thoải mái nhất khi mang giày hay dép. Vợ tôi biết hết và cũng chỉ có cô ấy là hiểu tôi nhất. Nhưng tôi lại không hay biết, vẫn nghĩ rằng vợ thật nhàm chán, thật không có gì thú vị…
Suốt 7 năm qua, tôi vẫn không được vợ tha thứ. Cô ấy luôn im lặng bên tôi, điều đó khiến tôi tự dày vò mình nhất. Nếu cô ấy có thể nói, có thể la mắng tôi, hay thậm chí là đòi ra đi, tôi có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng thế này, tôi chẳng làm được gì khác. Tôi không muốn mất vợ, vì thế chỉ có thể chịu đựng đến khi vợ thật sự có thể bỏ qua cho tôi.
Tôi thật mong đàn ông như tôi nếu có ngoại tình hãy nhìn lại xem, bạn đã bỏ sót điều gì, đã không nhìn kỹ những gì ấm áp, chân tình và yêu thương nhất của vợ mình? Vì ở trong lòng mỗi người vợ đều có một món quà quý giá họ dành tặng cho chồng. Món quà ấy có khi không được bạn nhìn thấy, nhưng đều được cô ấy đem đến cuộc sống này mỗi ngày vì bạn. Nếu không để tâm chân thành, bạn mãi mãi không thể nhận ra. Và nếu có lúc đánh mất đi, bạn ắt sẽ sống chẳng thể dễ chịu đâu…
Mới về đến cửa, tôi chết trân như pho tượng khi thấy vợ nhà đang nằm trên giường làm điều tày đình này
Nghe hết những lời vợ nói với nhân tình mà người tôi run lên bần bật vì quá tức giận.
Cũng từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng rồi thật khó có thể tin được rằng người phụ nữ của anh lại có thể ngoại tình. Cô ấy không còn yêu thương anh nữa mà ngoại tình với một người đàn ông khác. Trên đời này chữ ngờ khó lường trước lắm. Cũng giống như chuyện của anh, khi mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng vợ mình sẽ ngoại tình.
Anh với vợ kết hôn được gần 6 năm nay, có với nhau 1 cậu con trai kháu khỉnh đã hơn 4 tuổi. Cuộc sống vợ chồng không có gì phải bàn cãi vì cả anh và vợ đều có kinh tế ổn định. Kết hôn về nhà thì do bố mẹ hai bên góp vào mua cho nên chỉ việc kiến tiềm nuôi con và bản thân nên cũng có chút dư dả vì không phải đi thuê nhà.
Mỗi ngày hai vợ chồng đều đi làm sớm con thì gửi nhà trẻ. Dạo gần đây không hiểu có chuyện gì vợ anh thường xuyên đi chùa. Thật ra anh không phải người mê tín gì. Nhưng chuyện vợ nói đi chùa cũng tốt. Anh thấy việc đó nó giống như tích tâm đức nên ủng hộ vợ đi vì cô ấy cũng chỉ đi ngày 1 và rằm thôi.
Tuy nhiên vợ anh khá lạ, mỗi lần như thế về vợ anh thường xuyên mệt và mặt mày khá mệt mỏi. Có lần thì thấy vợ vui vẻ hẳn lên. Nhìn tâm trạng vợ thay đổi thất thường anh cũng không đoán được. Chỉ có điều vợ anh ít gần gũi anh hơn trước.
Hôm đó anh vẫn nhớ vợ đi chùa vào ngày mùng 1. Vợ về đến nhà mặt mày rũ rượi lắm. Nhìn vợ anh tưởng vợ trúng gió sốt nên mới hỏi:
Ảnh minh họa: Internet
- Em ốm đấy à vợ? Không sao chứ?
- Em không sao.
- Chắc trời trở lạnh em bị cảm rồi. Ở nhà nhé để anh đi mua thuốc.
- Dạ.
Vợ anh trả lời bằng giọng mệt mỏi. Anh nhìn vợ thương quá chạy đi mua thuốc luôn. Anh tưởng mình thương yêu vợ như thế rồi thì sẽ không có ngày cô ấy phản bội mình đâu. Ấy thế mà thật không thể nào chấp nhận được rằng vợ anh lại đang làm cái chuyện tày đình đó. Cô đang ưỡn ẹo cơ thể của mình trên giường rồi nói bằng cái giọng nũng nịu:
- Em đã bảo anh nhẹ nhàng thôi mà cứ hùng hục ý.
- Thấy chưa giờ mặt mày em tái mét vì mệt mà chồng em tưởng em bị ốm lão ta vội vã chạy đi mua thuốc kia kìa.
- Lần sau cấm đấy nhé, lúc nào cũng rủ em ăn trái cấm vào ngày cấm thôi. - anh tiến vào, vợ không hề hay biết cho đến khi anh quát lớn:
- Em, em dám làm thế sau lưng tôi sao? - vợ anh vội vã đánh rơi cả điện thoại hấp tấp nói:
- Em, không phải như anh nghĩ đâu.
- Không phải, thế ý của em là tôi nghe nhầm sao? Tôi đã yêu thương em, đối xử với em tốt như thế mà em còn chưa thấy hài lòng sao?
- Em sai rồi, anh ơi tha thứ cho em lần này được không?
- Đừng xin lỗi, đừng có xin tôi tha thứ lần này để lần sau em lại tiếp tục làm cái điều đó sau lưng tôi.
- Không đâu, em hứa đấy, em xin anh.
- Tôi không còn tin em nữa đâu, đừng có hứa với tôi vào lúc này. Mọi thứ đều đã quá xa rồi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người phụ nữ đã phản bội mình đâu. Chuẩn bị đồ đạc ra khỏi nhà này đi. Tôi sẽ gửi đơn ly hôn vào sáng mai.
- Anh ơi, anh cho em 1 cơ hội nữa đi.
Anh hất tay vợ ra khỏi người mình ra khỏi phòng. Ném túi thuốc vừa mua về lên giường, anh hối hận quá. Yêu thương cho nhiều để rồi đổi lại kết quả thế này đây. Biết đến bao giờ anh mới quên được chuyện vợ mình phản bội mình để bắt đầu một cuộc hôn nhân mới khi mà lòng tin với phụ nữ của anh giờ đã là con số 0 tròn trĩnh rồi. Anh nên làm gì đây? Có phải anh làm thế là đúng?
Phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, tôi kiện tội trùng hôn vậy nhưng tiểu tam hùng hồn tuyên bố một điều khiến tôi thay đổi ý định Thời điểm đó tiểu tam mới sinh được không lâu, cơ thể còn tương đối yếu. Mặc dù tôi không muốn gặp người phụ nữ này nhưng cuối cùng cô vẫn đến bệnh viện để xem tiểu tam sẽ có thủ đoạn gì. Lê Vũ và Thành Ngọc Mai kết hôn nhiều năm, họ có với nhau một cô con gái. Nhiều lần...