Bất ngờ gặp lại tình cũ, tôi ngỏ lời nhờ vả trong cơn hoạn nạn, vài hôm sau vợ anh ta tới đưa một chiếc hộp chứa đầy sự thật nghiệt ngã
Chỉ vì cô ta mà cuộc đời tôi đã lỡ dở…
Tôi gặp lại Thắng theo một cách tình cờ và hết sức bất ngờ. Thắng là tình cũ của tôi, trước đây chỉ thiếu chút may mắn là tôi có thể lên xe hoa cùng anh ấy. Nào ngờ, chỉ vì chút nóng vội của tuổi trẻ, tôi cãi vã, to tiếng với Thắng để rồi vụt mất cơ hội tuyệt vời.
Hôm đó đang ngồi cafe làm việc, tôi lựa chọn một quán mà dân công sở hay lui tới để tăng cảm hứng sáng tạo. Lúc này trong đầu tôi cũng ngổn ngang quá nhiều nỗi lo. Chồng tôi không kiếm được nhiều tiền, anh ấy chỉ làm ổn định để nuôi thân mình và đóng học phí cho con. Biết bao các khoản khác nhiều năm qua đều là một tay tôi gây dựng.
Tôi làm nghề viết lách tự do, công việc chẳng ổn định, tháng nhiều tháng ít khách. Đặc biệt đợt dịch năm ngoái, tôi phát khốn đốn vì có thời điểm không một bên nào thuê. May sao từ giữa năm trở lại đây, công việc trở lại guồng quay, vấn đề kinh tế cũng bớt khó khăn.
Tôi còn có tham vọng là kinh doanh nhưng hiện tại thì chưa đủ vốn. Đã vậy, bố chồng còn đang phải nhập viện điều trị bệnh, chồng tôi lại là con duy nhất nên gánh nặng càng thêm chồng chất. Nhiều khi suy nghĩ, tôi chẳng biết cuộc đời của mình tại sao lại ra nông nỗi này. 36 tuổi, người ta đáng nhẽ đã được thảnh thơi nhìn con cái dần trưởng thành, hoặc ít nhất với những bạn nữ đồng trang lứa, chúng nó thường có chồng là trụ cột vững chắc để dựa dẫm.
Ảnh minh họa.
Lại nói tới chuyện tôi gặp Thắng. Hôm đó bất ngờ thay Thắng ngồi ngay đối diện tôi. Khi làm việc tôi thường chăm chú nhìn máy tính, chẳng để ý tới xung quanh. Lúc ngẩng lên một lát để uống nước, tôi có vô tình thấy người đàn ông đối diện quen quen mà chẳng dám chào vì sợ nếu nhầm thì rất ngại. May sao Thắng đã chủ động chào tôi trước.
Hóa ra, anh ấy cùng gia đình chuyển về một khu chung cư ở gần đây nên tiện tới quán cafe này cũng để làm việc.
Gặp nhau, chúng tôi không còn lôi chuyện cũ ra để trách móc, hay hoài niệm vớ vẩn. Cả hai đều hỏi về cuộc sống của người kia, xem có đang ổn hay gặp vất vả gì không. Tôi cũng kể lể thành thật những vấn đề mà mình gặp phải, nhất là khoản tài chính. Chẳng hiểu sao tôi lại bộc bạch hết ra như thế. Có lẽ vì Thắng từng là người yêu của tôi, chúng tôi cũng từng trải qua biết bao ngày tháng tươi đẹp và vẽ nên khung cảnh tương lai kết hôn tuyệt vời. Tôi luôn tin tưởng Thắng nên chẳng ngại tâm sự.
Video đang HOT
Biết được bây giờ Thắng đã là giám đốc của một doanh nghiệp khá, tôi cũng nói bóng gió vài câu hàm ý muốn được giúp đỡ. Nhưng mọi sự nhờ vả đều hoàn toàn minh bạch, không có gì uẩn khúc hết. Ý tôi là Thắng có thể giúp đỡ tôi nhưng tôi sẽ trả nợ sau chứ không phải cho luôn. Hiện tại tôi cũng đang cần vốn để kinh doanh mà.
Kết thúc buổi trò chuyện hôm đó, tôi và Thắng có xin liên lạc của nhau.
Ảnh minh họa.
Nào ngờ, vài hôm sau, vợ của Thắng đòi hẹn riêng tôi. Lúc cô ta gọi điện, tôi cực kỳ bất ngờ, trong lòng không hề biết ý đồ của vợ chồng họ là gì. Tuy vậy, tôi nghĩ bản thân không làm chuyện gì khuất tất, chẳng việc gì phải sợ cả.
Gặp vợ Thắng, tôi thấy cô ấy mang đúng chất quý phái kiểu phu nhân của một giám đốc. Cô ta đưa cho tôi một chiếc hộp, trong đó chứa đầy những kỷ niệm của thời tôi với Thắng yêu nhau. Cứ ngỡ bị hiểu nhầm, tôi lên tiếng thanh minh, rằng mình chỉ vô tình gặp Thắng ở quán cafe thôi.
Ấy vậy, những lời mà vợ Thắng nói sau đó khiến tôi sững người: “Chị đừng nghĩ em đánh ghen hay gì cả. Em có phải trẻ con đâu mà ghen vớ ghen vẩn. Chỉ là em muốn đưa trả chị chiếc hộp này, kèm số tiền mặt 100 triệu. Chị cứ coi như đây là món quà vợ chồng em dành tặng chị chứ không phải khoản nợ gì cả.
Ngày xưa, em đã có được anh Thắng, đó coi như may mắn của em. Em cũng từng nghe về câu chuyện của chị. Thật là đáng tiếc chị nhỉ. Hãy xem 100 triệu này là bù đắp thanh xuân của anh Thắng chị nhé!”
Tôi còn đang bất ngờ thì cô ấy đã bỏ đi mất. Đúng là trong chiếc hộp chứa kỷ vật tình yêu kia có đủ 100 triệu đồng thật. Cảm xúc của tôi bỗng trở nên hỗn loạn. Tôi vừa vui vì được cho số tiền lớn để kinh doanh, nhưng cũng lại tiếc nuối. Giá ngày xưa tôi không ngông cuồng thì đã lấy được người đàn ông tuyệt vời như Thắng!
Bữa nào tới chơi chị dâu cũng thết thịt bò, cứ tưởng món khoái khẩu của các cháu, tới khi vô tình bắt gặp chị trên phố tôi mới sốc
Khi biết được bí mật của chị dâu, tôi vô cùng bất ngờ. Song tôi cũng thông cảm và thương chị nhiều hơn.
Chị dâu hơn tôi 4 tuổi, kém anh trai tôi 2 tuổi. Ngày chị được gả về tôi vừa đỗ đại học. Thế nên, 2 chị em thực ra cũng ít nói chuyện và tiếp xúc.
Cả tháng tôi mới về quê 1 lần. Song dù tôi có về thì cũng dành nhiều thời gian lê la quán xá với bạn bè. Còn chỉ có mặt ở nhà trong bữa tối ngày thứ 7 mà thôi. Và đó cũng gần như là thời gian duy nhất tôi với chị giao tiếp với nhau.
Ấn tượng của tôi về chị là hiền, nấu ăn ngon, chịu khó. Cuộc sống của chị dâu tôi hầu như chỉ nghe qua lời bố mẹ, anh trai. Bố mẹ tôi khá ưng chị. Nhưng hình như chị ấy không khiến anh tôi hạnh phúc. Cũng phải thôi, cuộc hôn nhân của họ là do mai mối mà...
Khi xưa, anh tôi yêu 1 chị cùng xã. Song chị ấy sang Nhật và có người mới. Anh tôi ở nhà điên cuồng vì thất tình. Mẹ tôi phải nhờ mấy người quen giới thiệu cho anh ấy người khác để mau chóng quên tình cũ.
Và trong số 4-5 người được giới thiệu, cuối cùng anh ưng ý nhất với chị Hòa - tức chị dâu tôi hiện giờ. Mãi sau này tôi mới ngờ ngợ đoán ra, anh chọn không phải vì thích. Đơn giản vì chị Hòa quá hiền, không hỏi han, quan tâm gì tới quá khứ của anh. Chị cũng không ghen khi nhìn thấy anh vào facebook tình cũ. Chị cũng không gào lên khi anh chỉ mải mê lướt điện thoại mà bỏ bê chuyện nhà.
Tôi có chút thương cảm với chị dâu. Song phải tận vài năm về sau, khi tôi trưởng thành hơn tôi mới thật sự xót chị ấy...
Cưới nhau được 6 năm, chị dâu và anh trai tôi có 2 nhóc. Anh chị giờ đã ra ở riêng, chị thì đi làm văn phòng ở khu công nghiệp. Lương cũng hơn 10 triệu, làm hành chính, khá ổn. Anh trai tôi thì vẫn thế, vẫn làm kĩ sư điện lương 15-18 triệu.
Họ được bố mẹ tôi cho mảnh đất tít ngoài phố huyện, rồi hỗ trợ thêm cũng xây được căn nhà 2 tầng khang trang. Bố mẹ thi thoảng có việc mới ghé qua. Anh chị thì cũng bận, lại xa nên không tới chơi đều.
Dạo này tôi đã về quê ở hẳn. Đang tìm việc, lại rảnh rỗi nên hay ghé qua chơi với các cháu. Nhưng 3-4 lần tôi ghé đúng lúc bữa tối, đều gặp chị dâu nấu thịt bò. Hôm thì thịt bò xào cần, lúc lại canh thịt bò, khi thì sốt vang... Nhưng nào cũng là bò, cùng món gì đó, tôi thấy hơi lạ. Tôi còn hỏi vui Bi (cháu lớn của anh chị) là 2 anh em thích ăn thịt bò à? Nó chỉ xị mặt ra, bảo không.
Tuy nhiên, tới lần thứ n gì đó, tôi lại thấy chị dâu nấu thịt bò. Trong bữa ăn, thằng Bi không thèm gắp, nó ngồi nhặt từng hạt cơm trắng và ăn kiểu rất chán đời. Chị dâu phải dỗ dành nó:
- À, Bi không thích thịt bò xào hả con? Thôi để mai mẹ làm sốt vang cho ăn nhé. Ninh nhừ, ăn mềm, chấm bánh mì nữa thì hết ý.
Thằng bé mặt xị ra một đống. Rồi nó chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục cầm thìa chọc chọc vào bát cơm. Anh trai tôi thì thờ ơ lướt điện thoại. Tôi trêu các cháu, nói chuyện vu vơ với chị dâu, rồi ra về.
(Ảnh minh họa)
Tôi đem những nghi vấn nói với mẹ, bà lại cho rằng tôi nghĩ quá nhiều. Tuy nhiên, một hôm khác tôi đi chơi với bạn, đi qua khu chợ ở thành phố lại thấy chị dâu đang ngồi bán thịt bò. Tôi vội vàng phanh lại, chạy ra hỏi ngay cho ra lẽ.
Lúc này, chị mới buồn rầu kể sự tình:
- Anh em mất việc mất tháng rồi. Nghe người ta đi kinh doanh, buôn bán em ạ. Nhưng bán được mấy tháng mà không đắt khách, lãi chả thấy đâu thì chán. Cuối tuần nào chị cũng phải ra bán phụ, rồi tan làm cũng ra giúp.
Em nhìn đấy, thịt trâu, thịt bò thì đâu có để được lâu. Bảo quản ngăn đông bỏ ra là nó không tươi ngon rồi. Khách họ biết ngay. Thế là ngày nào chị cũng phải đăng bán online, rồi đi rong để gạ gẫm từng nhà mua thịt, vẫn thừa. Chị mang về làm đủ món ở nhà, tới nỗi bọn trẻ nhìn thấy bò là sợ.
Mà chị bán giúp thì thấy cũng không tới nỗi nào. Chẳng qua anh trai em lười, lại không biết cách nói chuyện với khách, cứ cục cằn thô lỗ ý.
Chị đang khuyên anh là cố hết tháng này là hết hợp đồng nhà rồi thôi. Chứ chị oải lắm rồi, chịu không nổi nữa. Mà anh còn cấm chị nói với bố mẹ cơ...
Nhìn chị xanh xao đi thật. Tôi thấy thương cho chị. Tôi còn phát hiện anh vẫn thả tim ảnh cô người yêu cũ thường xuyên. Chả rõ họ có gì không nhưng tôi uất ức thay chị dâu. Chị vừa là trụ cột kinh tế, lại lo mọi việc trong nhà, thế mà anh tôi chẳng biết trân trọng.
Muốn thoát khỏi hôn nhân khi gặp lại tình cũ Tôi 29 tuổi, có nhiều cảm xúc trong lòng không biết thổ lộ cùng ai. Tôi có gia đình và một bé gái. Tôi đến với chồng không vì tình cảm, cũng không vì sự giàu sang, chẳng hiểu cưới nhau vì điều gì, có lẽ vì sự cô đơn, vì một mối tình không trọn vẹn. Khi tôi học đại học năm...