Bất ngờ bị cô gái lạ tát tới tấp trên phố, tôi bàng hoàng phát hiện sự thật không tưởng đằng sau
Chẳng ngờ sau khi bị cô gái lạ tát tới tấp trên phố, tôi lại biết được bí mật của gia đình. Bây giờ tôi cũng không biết làm sao với những gì mình biết…
Tôi năm nay 30 tuổi, là nhân viên kế toán trong một công ty tư nhân ở Sài Gòn. Tôi có một bạn gái quen được hai năm, đã định cuối năm nay sẽ về ra mắt gia đình của nhau. Cuộc sống của tôi khá đơn giản, thu nhập mỗi tháng cũng ổn định.
Khoảng nửa năm trước tôi có chuyến công tác ở Long An. Tôi đi cùng nhiều người trong công ty, ở đó làm việc khoảng một tháng. Ngày đầu tiên trong chuyến công tác thì chúng tôi rủ nhau ra phố ăn uống, dạo mát. Vừa đi ra khỏi chỗ ăn uống, tôi còn đang nói chuyện vui vẻ với đồng nghiệp thì một cô gái lạ bất ngờ chạy đến đứng chặn trước mặt tôi. Cô ấy túm lấy tay tôi gào lên hỏi:
“Sao anh nói đi công tác ở Sài Gòn mà giờ lại ở đây?”.
Thấy cô gái lại trước mặt cứ xoắn xít lên nói những câu không đầu cuối khó hiểu, tôi vội xua tay:
“Cô nói gì vậy? Cô là ai?”.
Nghe tôi nói vậy cô ấy lại càng giận hơn, to tiếng hơn với tôi :
“Đồ khốn!”.
Tôi chưa kịp nói gì thì đã bị hứng trọn hai cái tát đau điếng của cô ấy – Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Tôi chưa kịp nói gì thì đã bị hứng trọn hai cái tát đau điếng của cô ấy. Sau đó cô gái lại khóc nức nở rồi bỏ đi. Tôi giận run người, đồng nghiệp bên cạnh có người nhìn tôi ái ngại khi nghĩ tôi phản bội bạn gái. Nhưng cũng có người khuyên rằng chắc là cô gái kia nhìn nhầm người.
Cũng chẳng ngờ được, tôi lại gặp lại cô gái lạ đó mấy ngày sau, lần này là trong một siêu thị. Thấy tôi cô ấy lại làm loạn lên, nhưng lần này khi tôi giơ tay đỡ cái tát thứ ba thì cô ấy mới ngỡ ngàng vì mình nhìn nhầm. Cô ấy nói tay phải của tôi không có vết sạo, còn của bạn trai cô ấy thì có một vết phỏng to.
Cô gái lạ đó rối rít xin lỗi tôi vì đã nhìn nhầm vì thật sự trông tôi giống hệt người yêu của cô ấy. Để tôi tin, cô ấy còn lấy hình người yêu của mình ra cho tôi xem. Quả thật khi nhìn hình người đó tôi giật mình vì chúng tôi như hai giọt nước. Nhưng tôi chỉ có một em gái sinh đôi dù từ nhỏ thường bị người ngoài nói là không giống nhau.
Có lẽ khi mẹ tôi sinh ra chúng tôi thì đã bị tráo nhầm con, hoặc là một lý do nào đó mà cha mẹ tôi đã giấu kín – Ảnh minh họa: Internet
Sau chuyến công tác trở về, linh tính thế nào mà tôi liền lấy mẫu tóc của mẹ và em gái đi xét nghiệm. Kết quả đúng là như những gì tôi nghi ngờ, em gái của tôi không cùng huyết thống với mẹ.
Tôi vẫn giữ liên lạc với cô gái lạ trên phố, rồi mang mẫu tóc của người yêu cô ấy đi xét nghiệm với mẫu tóc của tôi. Thấy kết quả xét nghiệm ADN khiến tôi bàng hoàng, chúng tôi là một song sinh cùng trứng.
Qua tìm hiểu, tôi biết người anh em song sinh đó của mình đang ở với gia đình ở Long An, từng đi du học và có một cuộc sống sung túc. Tôi vẫn chưa nói kết quả xét nghiệm này với cô gái lạ kia, cũng chưa nói gì với gia đình mình. Có lẽ khi mẹ tôi sinh ra chúng tôi thì đã bị tráo nhầm con, hoặc là một lý do nào đó mà cha mẹ tôi đã giấu kín.
Sẽ ra sao nếu tôi nói ra bí mật của gia đình này? – Ảnh minh họa: Internet
Nhưng hiện tại chúng tôi ai cũng có cuộc sống yên ả, dù là tôi, người anh em song sinh kia hay là em gái của tôi. Sẽ ra sao nếu tôi nói ra bí mật của gia đình này? Tôi có nên nói ra hay không?
Bàng hoàng trước những món quà của chồng (Phần cuối): "Về đi, cô không xứng nói chuyện với tôi đâu"
Bà ta ngẩng mặt nhìn tôi, ánh mắt thách thức, tự kiêu của kẻ chiến thắng.
Chồng tôi càng lúc đi càng nhiều. Tôi bầu bốn tháng anh cũng chẳng mấy quan tâm. Mà lần nào đi với sếp xong, anh cũng rất mệt mỏi, cáu bẳn. Trước đây tôi khóc anh đều theo dỗ dành, cưng nựng. Bây giờ tôi khóc, anh than chán rồi bỏ đi cả đêm. Chuyện vợ chồng cũng thưa thớt dần. Chưa bao giờ tôi thấy tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, chán chường đến thế.
Đỉnh điểm là hôm tôi đang ngủ say trong tay anh thì có điện thoại. Anh nhẹ nhàng lấy đầu tôi xuống khỏi tay, sau đó rón rén ra ngoài nghe điện thoại. Không biết bên đầu dây kia nói gì, chỉ nghe loáng thoáng tiếng anh "Dạ, vâng em đến ngay". Tôi mím chặt môi để không rơi nước mắt. Anh lại đi. Lần nào cũng đi suốt đêm, sáng về với vẻ mệt mỏi, bơ phờ. Làm lái xe mà như thể làm cửu vạn đêm khuya vậy. Chẳng hiểu sếp anh đi đâu giờ đó mà bắt anh phải đưa đón?
Có lần tôi hét lên, cáu gắt và nhìn anh bằng ánh mắt căm giận: "Sếp lại điện à? Lại đi à? Có nghĩ đến vợ con không hả? Lúc nào cũng đi nửa đêm, anh đi với sếp hay đi với con nào?". Anh vừa mặc quần áo vừa đáp lại cái nhìn của tôi đầy bực bội: "Cô làm như tôi muốn đi lắm không bằng? Tôi đi là vì cô, vì con, vì cái nhà này, cô hiểu không?".
Tôi lao đến ôm chặt lấy anh. "Đừng đi nữa, ở nhà đi, em chỉ cần anh thôi, em không cần quà, không cần tiền nữa đâu". Tôi nhận thấy anh hơi sững lại một chút nhưng rồi anh vẫn gỡ tay tôi ra. "Ngoan, sáng mai anh lại về".
Vợ chồng tôi ngày càng có khoảng cách với nhau. (Ảnh minh họa)
Anh vẫn đi mặc cho tôi cầu xin. Anh đi rồi, tôi ngồi thụp xuống, nước mắt cứ chảy ra. Ngay lúc đó, trong đầu tôi hiện lên hàng loạt câu hỏi về công việc của anh. Và tôi, một người phụ nữ đang mang thai đã lén mượn quần áo bố chồng, đội mũ sụp, đeo khẩu trang và gọi một chiếc taxi khác đi theo anh.
Đi một quãng đường khá dài, anh dừng xe lại ở một căn biệt thự đồ sộ. Ra đón anh là một người phụ nữ trung niên, hơi béo. Dưới ánh đèn đường, tim tôi thắt lại khi thấy họ ôm lấy nhau tình tứ trước khi đi vào. Nước mắt tôi rơi lã chã, thổn thức.
Tôi bị phản bội. Phải! tôi bị chính người chồng tôi yêu thương nhất phản bội. Anh ấy phản bội trắng trợn bao lâu nay. Hóa ra những cử chỉ thương yêu, những món quà đắt tiền, những sấp tiền, những chuyến du lịch ngắn ngày và cả những cáu bẳn đều từ đây mà ra. Cay đắng làm sao. Tôi chạy trốn đàn ông vì sợ giống mẹ. Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sự sắp đặt của số phận.
Suốt đêm hôm đó, từ phút trôi qua chẳng khác nào cả năm trời. Dài đằng đẵng, ngột thở, khó chịu, ray rứt...Tâm trạng tôi hoảng loạn, suy sụp.
Sáng sớm hôm sau, trước khi anh về, tôi đã quyết định làm một việc cuối cùng: xác minh sự thật. Tôi ngồi trong một quán cà phê nhỏ đối diện căn biệt thự. Tầm 8 giờ anh ra, đúng giờ anh vẫn hay về nhà. Tôi căng mắt ra nhìn. Đúng là biển số xe đó, không sai, đúng là chồng tôi.
Chiếc xe vừa rời khỏi, tôi cố gắng đi thật nhanh đến căn nhà. Nhìn thấy tôi, người phụ nữ trung niên kia nhìn tôi từ đầu đến cuối bằng ánh mắt rất sắc sảo. Và không để tôi kịp lên tiếng, cô ta đã nói trước: "Cô chính là vợ Tuấn?" Không hiểu sao bao nhiêu ý định đánh ghen ban đầu trong nghĩ ra đều bay biến đâu mất hết. Tôi cố không khóc nhưng vẫn biết mắt mình cay lên.
Ánh mắt bà ta sắc lẹm khiến tôi vừa sợ vừa đau đớn. (Ảnh minh họa)
"Về đi, cô không xứng nói chuyện với tôi đâu. Cô không thấy mình ngu khi tự tay dâng chồng cho người đàn bà khác hay sao?". Bà ta ngẩng mặt nhìn tôi, ánh mắt thách thức, tự kiêu của kẻ chiến thắng.
"Tuấn vì muốn chiều theo ý cô, muốn tặng cô những món quà đắt tiền nên mới chấp nhận theo tôi bao lâu nay. Cô làm vợ mà không nhận ra những điểm khác thường của chồng hay sao? Cô không thấy chồng cô ngày càng kiệt sức vì chiều tôi sao? Về đi, về soi lại mình trước khi đến đòi quyền bình đẳng".
Cánh cửa đóng lại. Tôi đứng trơ ra, đầu óc như nổ tung, trống rỗng. Là vì tôi. Chính tôi khiến mình trở thành kẻ thất bại. Vì tôi vô dụng, ngu ngốc tự đẩy chồng vào tay người đàn bà khác thật sao? Cuộc hôn nhân này, đứa bé trong bụng... Mọi thứ diễn ra đã đánh cho tôi một đòn quá đau. Tôi phải làm sao để chấp nhận và giải quyết mọi chuyện đây?
Em trai dẫn bạn gái về ra mắt, trong khi bố mẹ vui mừng khôn xiết thì tôi ngớ người vì thân thế thật của "cô nàng" Ngay giây phút ấy, tôi biết mình là người nắm giữ chuyện động trời của cô "em dâu tương lai". Tôi đang lâm vào hoàn cảnh rất khó xử. Em trai thì nằng nặc đòi lấy vợ, còn tôi thì không muốn đưa ra quyết định quá vội vàng như vậy. Chuyện là thế này, em trai tôi xưa nay rất chắc chắn...