Bắt mẹ mù lòa đi ăn mày, đúng 3 tháng sau con trai, con dâu sốc khi người ta đọc tên bà ủng hộ người nghèo 1 tỷ
Bản thân anh ta cũng thấy bà khiến anh ta tốn kém nhiều, nếu như không bỏ tiền ra lo cho bà thì mỗi tháng anh ta đã để ra được một khoản tiết kiệm hoặc làm điều mình thích rồi.
ảnh minh họa
Nhìn thân xác ông nằm sâu dưới nấm mồ lạnh, lòng bà đau quặn lại. Ông bà mới chỉ ở bên nhau được có 2 năm thôi mà, tại sao ông lại lỡ rời xa bà như vậy. Chẳng phải ông nói ông sẽ cùng bà chăm sóc cậu con trai bé bỏng, đáng yêu này hay sao?? Giờ không có ông, bà biết làm sao duy trì cuộc sống khó khăn này chứ. Nhìn đứa con bé bỏng trên tay, lòng bà đau quặn lại, nhưng giọt nước mắt rơi tí tách, nhưng dường như có rơi nhiều như thế nào thì cũng không thể làm ướt được nấm đất khô kia.
Ông đột ngột ra đi bỏ lại sự trống vắng trong căn nhà nhỏ không gì khỏa lấp được. Bà suy sụp đi nhiều. Nhìn bà, người ta kinh hãi khi người phụ nữ nhanh nhẹn, hoạt bát với đôi mắt tinh anh ngày nào giờ đã chẳng còn. Mọi người lo sợ bà sẽ gục ngã, sẽ đi theo ông. Nhưng…
Tiếng khóc của cậu con trai nhỏ kéo bà trở về thực tại. Ông chắc chắn chẳng muốn bà sống đau buồn mãi thế này, bà phải rắn rỏi, mạnh mẽ lên để sống cho cả ông, làm thay cả phần ông chăm sóc con nhỏ.
Nhìn bà hùng hục với công việc, lại vừa mừng vừa lo. Chỉ sợ bà ham việc quá mà quên đi sức khỏe của bản thân mình. Nhìn con trai nhỏ chập chừng bước những bước đầu tiên vào lớp 1, lòng bà vui khôn xiết. Lúc này, nhiều người lại ngỏ ý muốn bà đi thêm bước nữa để có thêm người giúp bà chăm sóc cho con, có nơi để bà nương tựa khi mệt mỏi nhưng bà chỉ lắc đầu. Bà biết bà cần gì và cuộc sống này, quan trọng nhất với bà chính là đứa con. Bà đặt toàn bộ sự kì vọng của mình vào con.
Thế mà cũng thấm thoắt đến ngày con trai bước chân vào giảng đường đại học. (Ảnh minh họa)
Thế mà cũng thấm thoắt đến ngày con trai bước chân vào giảng đường đại học. Nhìn cảnh nhà neo đơn, bà con khuyên bà nên cho con trai học gần nhà thôi, có gì còn đỡ đần được bà. Bà chỉ mỉm cười lắc đầu, bà tự lo được tất cả, bà không muốn mình cản trở sự nghiệp, tương lai của con trai.
Con trai đi học xa nhà, bà ở nhà càng vất vả vì hàng tháng phải gửi lên vài triệu đồng cho con trai đi học. Bà ở nhà sống tằn tiện lắm, cơm nước đạm bạc, được đồng nào bà gửi hết lên cho con, bà không muốn con bà vất vả. Ai cũng nói rồi sau này bà sẽ được con phụng dưỡng đầy đủ. Bà mỉm cười, mong ngày hai mẹ con sống bên nhau vui vẻ, đầm ấm.
Video đang HOT
Ra trường, đi làm được một thời gian thì con trai bà nói muốn lấy vợ. Bà lại tất tả xuôi ngược lo đám cưới cho con. Kết hôn xong thì vợ chồng con trai đón bà lên thành phố sống. Cuộc sống nơi phố hội phồn hoa thực sự chẳng phù hợp với bà chút nào nhưng bà vẫn cố gắng thích nghi, vì con, vì cháu. Sức khỏe của bà càng ngày càng yếu vì mấy chục năm trời chỉ có một mình và lăn lộn nuôi dưỡng, chăm sóc, lo lắng cho con trai. Buồn hơn, sau một cơn tai biến thì bà đã không còn nhìn thấy rõ ràng mọi thứ nữa, nguy cơ mù lòa đứng trước mắt. Bà suy nghĩ nhiều hơn vì sợ con cái bà sẽ vì chuyện này mà khổ. Bà cố gắng chẳng đòi hỏi gì nhiều, con cái cho gì thì bà ăn lấy, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, nhìn thấy gì, giúp được gì con cháu thì bà giúp. Nhưng con trai, con dâu bà lại coi bà là gánh nặng của chúng nó.
-Anh xem, mẹ mù lòa, đã không giúp được gì lại còn khiến vợ chồng mình tốn kém hơn nữa. Em sắp sinh thêm con rồi, vợ chồng còn bao nhiêu khoản phải chi tiêu mà mẹ chẳng giúp nổi mình một đồng.
Nghe vợ nói, con trai bà cũng đồng tình đồng ý lắm. Bản thân anh ta cũng thấy bà khiến anh ta tốn kém nhiều, nếu như không bỏ tiền ra lo cho bà thì mỗi tháng anh ta đã để ra được một khoản tiết kiệm hoặc làm điều mình thích rồi. Rồi anh ta nghĩ đến chuyện bất hiếu ấy…
-Mẹ già rồi, còn mù nữa, chẳng lẽ ăn bám con mãi thế này sao?? Mẹ cũng thừa biết là con kiếm tiền vất vả thế nào mà. Sao mà không ra đường kiếm chút tiền giúp con đi. Bây giờ đi ăn mày cũng kiếm được khá lắm đấy!!
Và thế là con trai bà, vì sự ích kỉ, chỉ biết tính toán thiệt hơn đã chà đạp lên công lao dưỡng dục của bà, bắt bà ra ngoài ăn xin còn không cho bà về nhà ở. Anh ta không ngờ, 3 tháng sau lại chứng kiến chuyện động trời ấy…
Chương trình ủng hộ người nghèo được phát sóng trên kênh truyền hình tỉnh. Vợ chồng con trai bĩu môi vì cái thói đời “ốc không mang nổi ốc còn đòi mang cọc cho rêu”. Rồi con dâu bà há hốc mồm khi tên mẹ chồng được đọc trong số danh sách những người ủng hộ 1 tỷ đồng. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ, bà bị đuổi ra đường đi ăn xin cơ mà, tại sao lại có được 1 tỷ cơ chứ?? Số tiền đó ở đâu ra??
Anh con trai lao đi tìm hỏi mẹ thì chết đứng khi biết đó là số tiền vốn dĩ bà tiết kiệm mấy chục năm trời định để lại cho anh, nhưng vì thấy anh không xứng đáng nên bà đã mang cho mấy đứa trẻ nghèo để cuộc sống của chúng tốt hơn. Con trai, con dâu bà cúi đầu xấu hổ. Chúng không nghĩ được bà lại lo nghĩ cho chúng nhiều đến vậy, trong khi, chúng chỉ biết sống ích kỉ, tính toán thiệt hơn. Lòng mẹ con cái nào đo đếm được đâu??
Theo Blogtamsu
Chồng chết được 5 ngày, bố chồng đã kéo con dâu vào phòng
Vâng lời bố chồng, Hằng nén nỗi đau vào bên trong mà sửa soạn lại đầu tóc mà chăm lo cho con trai và cả bố chồng nữa. Thế nhưng, khuya muộn chuẩn bị đi ngủ thì bố chồng bỗng kéo cô vào phòng
Chồng mất vì ung thư giai đoạn cuối, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước đó như Hằng vẫn sốc và đau đớn vô cùng. Chồng chết được 5 ngày, mà cô vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật này. Lúc nào Hằng cũng ôm di ảnh chồng khóc, rồi lại lôi quần áo của anh gập đi gập lại đến hàng trăm lần khiến ai cũng xót xa.
Bố chồng nhìn thấy con dâu như thế, ông lắc đầu động viên:
- Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, con không thể đau buồn, nhớ thương về chồng mãi được. Con phải sống cho thằng Bin (con Hằng), chồng con chết rồi, con cứ như thế này thì ai lo cho nó đây. Nào đứng dậy thay đồ và tươi tỉnh lên, ở bên kia chồng con mới có thể siêu thoát được.
- Dạ.
Vâng lời bố chồng, Hằng nén nỗi đau vào bên trong mà sửa soạn lại đầu tóc mà chăm lo cho con trai và cả bố chồng nữa. Thế nhưng, khuya muộn chuẩn bị đi ngủ thì bố chồng bỗng kéo cô vào phòng của ông rồi thỏ thẻ:
- Chồng con chết rồi, để bố giúp con thư giãn nhé, sẽ nhanh thôi, con sẽ sướng rên lên vì việc bố làm cho con. Đừng lo lắng gì cả, chồng mày chết thì có bố thay nó giúp con giải tỏa mọi thứ. Nào nằm xuống bố "ấy" giúp cho.
Bố nói sao cơ ạ? Thư giãn? (ảnh minh họa)
- Dạ... bố bảo giúp con "thư giãn" ạ?
- Ừ, nằm xuống đi.
- Thú thực với bố, giờ con chẳng có tâm trạng làm gì cả. Vả lại nếu con muốn "thư giãn" thì con sẽ tìm ai đó không phải là người thân của con giúp ạ, chứ không phải với bố. Mà chắc cả đời này con cũng chẳng cần ai ngoài chồng con ạ. Bố nghỉ đi, con về phòng với cu Bin đây ạ.
- Con sao thế, cứ ở đây. Bố sẽ giúp con xóa đi muộn phiền, là mình của trước kia. Đừng sợ, bố sẽ làm nhẹ thôi, không đau đâu. Ngày trước cứ mỗi lần bố làm việc này là mẹ mày thích mê rồi rên sung sướng ấy. Chỉ tiếc là bà ấy mất sớm quá, thành ra bố chẳng được mất khi trổ tài nghệ ra cả. Thôi, nằm xuống đi. Ngại gì, đêm khuya rồi, bố đã khóa chặt cửa không ai nhìn thấy đâu mà lo.
- Nhưng... nhưng không được đâu bố ạ. Con không thể làm việc này được.
- Trời ơi, cô nói nhiều quá, nằm xuống nhanh rồi về với con.
Bị bố chồng đẩy xuống, Hằng nằm vật ra giường nhắm mắt run sợ. Chồng cô mới chết được 5 ngày mà bố chồng đã đè ngửa cô ra làm việc này ư? Nhuốt nước mắt cay đắng, tủi nhục Hằng chỉ ước được chết theo chồng thì tốt biết mấy. Thế nhưng trái ngược với những suy nghĩ của cô, bố chồng lại làm cái việc không ngờ này khiến Hằng kêu lên.
Con đau lắm, bố tha cho con đi, đừng "ấy" nữa... (ảnh minh họa)
- Dừng lại đi bố, đau quá con không chịu nổi nữa rồi. Á... á... á...
- Cố chịu xíu nữa thôi, sắp xong rồi. Đau 1 tý nhưng làm xong thì sảng khoái và sướng vô cùng.
- Huhu. Con đau lắm, bố tha cho con đi, đừng "ấy" nữa...
- Đây xong rồi, chị kêu la khiếp quá cơ.
- Trời ơi, bố kéo con vào đây là để vặn chân tay cho xương cốt con thư giãn sao bố không nói thẳng ra lại còn bảo thư giãn này nọ, làm con cứ tưởng bố làm cái chuyện abc kia?
- Thì đây chẳng là thư giãn còn gì? Bố thấy con mấy tháng nay chăm chồng ốm, rồi nó mất con người mệt lử không có sức lực nên bố kéo con vào đây vặn chân tay giúp con khỏe hơn thôi. Sao con có thể nghĩ là bố có ý định xấu với con dâu nhỉ? Ai đời lại thế, bố thương con còn không hết nữa là... Vả lại bố có muốn thì bố sẽ lấy vợ mới, chứ chẳng bao giờ làm cái điều thất đức, có lỗi với con trai mình thế đâu. Con thật là...
- Thì bố bảo từ nhạy cảm thế trong trường hợp này ai chẳng hiểu lầm ạ. Nhưng công nhận cái món vặn tay, chân của bố hiệu quả, sướng thật đấy. Con chẳng còn mệt mỏi, nặng người như trước nữa. Thôi bố nghỉ đi, con xin phép về phòng ạ. Lần sau có làm gì bố nói rõ ra nhá, đầu óc con không được nhanh nhẹn cho lắm.
Về phòng Hằng hú hồn hú vía, nãy cô tưởng bố chồng định làm gì mình ai dè ông không xấu như cô nghĩ. Giờ thì tốt rồi, cô đã hiểu hơn về bố chồng. Nhưng có lẽ cô sẽ xin ra ngoài ở riêng cho tiện, chứ có mỗi bố chồng - con dâu sống trong 1 nhà dễ nảy sinh ra nhiều chuyện, rồi thiên hạ dị nghị phiền lắm. Cứ phòng hơn là tránh, chồng cô mất rồi, cô phải giữ tiếng thơm cho con trai.
Thảo Nhi/Theo Thể thao xã hội
Tâm sự đắng chát của mẹ chồng có 4 con dâu chẳng ai chịu ở chung nhà với bố mẹ Các con! Khi viết những dòng này, mẹ thực sự đang nghẹn đắng trong cổ họng, mẹ không phải vì muốn lên án hay chỉ trích các con, mẹ chỉ thấy chạnh lòng. Hôm nay, đi ăn cưới ngồi nói chuyện với mấy người bạn học cũ, mấy chục năm về trước, mẹ thấy họ vui vẻ lắm. Họ cười nói xốn xang...