Bất lực khi vợ ngày càng “xuống cấp” sau khi sinh con
Khi chưa có con, vợ tôi đã tuyềnh toàng, thì chắc không cần nói mọi người cũng biết, giờ có con cô ấy, bệch xệch đến cỡ nào. Lúc nào cũng hớt hải, bận rộn, đầu bù tóc rối. Nhiều khi lại ước, giá như em cứ đỏm dáng, ăn diện, lười nhác một chút thì có lẽ cuộc sống của tôi sẽ vui vẻ hơn.
Tôi năm nay 32 tuổ.i hiện là nhân viên marketing của một công ty xuất nhập khẩu. Có thể nói tôi có một công việc lý tưởng và mức lương tương đối. Tôi đã kết hôn hơn 1 năm với người vợ kém 10 tuổ.i và hiện đã có một con trai 3 tháng tuổ.i. Tôi yêu vợ từ khi em còn là cô sinh viên về công ty tôi thực tập và kết hôn ngay khi em tốt nghiệp đại học. Chính vì vậy mà vợ tôi chưa đi làm đươc ngày nào cho dù đã tốt nghiệp đại học 2 năm. Nhưng với tôi điều đó cũng chẳng sao bởi tôi đủ sức cáng đáng cuộc sống cho gia đình nhỏ của mình. Và hơn hết, vợ tôi cũng chẳng phải suy nghĩ hay thiếu thốn gì khi cô ấy ở nhà cơm nước, chợ búa. Tuy nhiên, trái với tư tưởng của tôi là dù ở nhà hay đi làm vợ cũng phải ăn mặc đẹp thì vợ tôi luôn lấy lý do có đi đâu đâu mà lo ăn mặc để biện minh cho sự tuyềnh toàng, xoàng xĩnh của mình.
Quả thực, trước khi cưới nhau vợ tôi để ý ăn mặc, trang điểm bao nhiêu thì giờ đây cô ấy lại bệ rạc, tùy tiện bấy nhiêu. Đầu tóc thì xù xưỡi, chẳng hiểu xoăn hay thẳng, quần áo lúc nào cũng ống thấp ống cao, ở nhà, đi chợ, đi chơi cũng chỉ mặc nguyên một bộ quần áo. Ban đầu, tôi nghĩ thế cũng tốt bởi cô ấy thu vén cho gia đình, không ăn chơi đỏm dáng như những người phụ nữ khác. Nhưng nhiều khi ra ngoài nhìn vợ người khác ăn mặc, chải chuốt, trang điểm nhìn xinh như mộng còn vợ mình thì dép lê, quần áo ở nhà, tóc buộc túm tó, tôi chẳng thấy ứng mắt chút nào. Mỗi lần lấy lương tôi đều đưa em tiề.n đi mua quần áo, mỹ phẩm, giày dép nhưng em tiếc lại chẳng chịu mua. Dần rà, tôi phải tự mình mua hoặc đưa em đi mua. Nhưng mua rồi em cũng chỉ để đó, mãi rồi lại đem cho vì em nói có dùng đến đâu. Thực lòng tôi nghĩ, cho dù em chưa đi làm cũng phải ăn mặc đẹp cho bằng bạn bằng bè. Nhưng em thây kệ, cứ làm theo ý mình.
Nói ra thì bảo là tôi để ý nhưng quả thực, đã góp ý nhiều lần nhưng vợ cũng chẳng thay đổi được, thói quen và sự à uôm, thiếu trau chuốt của mình. Không chỉ quần áo bên ngoài, thậm chí quần áo lót của vợ cũng là những đồ cũ kỹ mà tôi đã thấy từ khi cưới nhau, mà chẳng rõ em đã dùng nó từ khi nào. Đã có lần tôi dọn tủ quần áo của em, vơ hết mớ đồ lót cũ kỹ nhận vào cái túi và mua cho em cả loạt mới rồi. Nhưng ít hôm sau lại thấy em lôi ra mặc. Còn những đồ tôi mới mua thì em đem một số cho chị gái, một số cho em gái tôi. Biết chuyện tôi cũng chỉ dở khóc dở cười chẳng biết nói với em sao nữa. Mà tệ hại hơn, tôi còn bị em gái trêu là có khiếu thẩm mỹ chọn đồ lót vì vợ tôi nói dối là tôi mua cho em. Tôi thực chẳng còn chỗ nào chui vì xấu hổ, ngượng ngùng. Chẳng biết với chị gái mình thì em nói ra sao nhưng chị ấy suốt ngày khen tôi tâm lý, tinh tế. Sau lần đó, tôi nói gắt với vợ về việc để ý ăn mặc thì em tự ái, nói ở nhà xấu, lôi thôi nên tôi chê. Mặc cho tôi giải thích em vẫn quy chụp tôi cái tội co.i thườn.g và ch.ê v.ợ xấu. Từ đó có các vàng tôi cũng chẳng giám góp ý em nữa, chỉ sợ mất hòa khí gia đình. Mà mỗi lần em giận dỗi, suốt cả tuần trời, tôi nhìn không chịu nổi lại phải xuống nước xin lỗi.
Khi chưa có con, vợ tôi đã tuyềnh toàng, thì chắc không cần nói mọi người cũng biết, giờ có con cô ấy, bệch xệch đến cỡ nào. Lúc nào cũng hớt hải, bận rộn, đầu bù tóc rối. Nhìn vợ tôi thấy thương lắm, cố gắng giúp đỡ em công việc nhà, nhưng cô ấy cứ gạt đi, nói tự làm được hết. Nhiều lúc tôi nghĩ mình là người may mắn khi có vợ chịu thương chịu khó, chu toàn, nhưng nhiều khi lại ước, giá như em cứ đỏm dáng, ăn diện, lười nhác một chút thì có lẽ cuộc sống của tôi sẽ vui vẻ hơn. Tôi chán ngán khi nhìn vợ đầu bù tóc rối, quay cuồng với công việc đến nhàu nhĩ, xõa xượi lắm rồi, nhưng chẳng giám góp ý sợ em buồn, tủi thân và giận. Tôi thực lòng chẳng hiểu sao vợ tôi lại thay đổi chóng mặt đến vậy, tôi có để em thiếu thốn gì đâu mà phải như thế. Tôi biết làm gì đây để vợ tôi chú ý một chút đến bề ngoài, chứ mỗi lần có bạn đến chơi, tôi ngại lắm. Bởi ai cũng nghĩ tôi không biết quan tâm, để vợ thiếu thốn khi ở nhà lo cơm nước cho chồng con. Nhưng tôi chưa biết góp ý với vợ sao để em khôn cảm giác bị xúc phạm, ch.ê ba.i.
Theo Công Luận
Anh dừng hẳn vấn đề cưới xin sau khi tôi trao thân
Trước khi trao thân cho anh thì anh ngọt ngào đủ kiểu giờ, hiện tại anh lạnh nhạt lắm.
Tôi 26 tuổ.i, thu nhập ổn, ngoại hình được, giao tiếp hòa đồng, thấy mình mọi thứ không tệ nhưng số người theo đuổi thì không nhiều, có lẽ vì tôi kén chọn. Mục tiêu của tôi là lấy chồng làm công chức nhà nước, vì thế nhiều người đến rồi lại đi. Rồi tôi gặp anh, anh đầy đủ những thứ tôi cần, thậm chí hơn tôi mọi mặt. Tôi yêu anh, một tình yêu chân thành dù cũng hơi tính toán về nghề nghiệp anh có hợp với mình không. Anh cũng bảo tuổ.i anh không còn trẻ, cần một gia đình đúng nghĩa. Chúng tôi đều là tình đầu của nhau nên tôi tin anh hết mình.
Yêu nhau một thời gian anh đề cập đến chuyện con cái, gia đình, tương lai. Anh đề nghị vượt rào trước hôn nhân, có con rồi cưới. Ban đầu tôi cảm thấy quá sốc, nghĩ đàn ông gì mà khi yêu chỉ cần tìn.h dụ.c, vừa yêu đã đòi hỏi. Tôi từ chối nhưng một đêm mưa gió anh về (anh công tác xa nhà mấy tháng mới về), chúng tôi đã là của nhau, đây là lần đầu của hai đứa. Xong mọi chuyện rồi tôi cứ nghĩ giữ và trói được anh nhưng càng ngày càng lo. Vì yêu và tin anh nên tôi chấp nhận cho anh nhiều thứ, thế mà dạo gần đây anh bảo tôi liều, dễ dãi. Anh không nói ra nhưng tôi cảm giác có một sự co.i thườn.g nào đấy; không cho thì anh nghi ngờ sự trong sạch của tôi, cho rồi anh đán.h giá tôi dễ dãi. Anh là đàn ông kiểu gì cũng nói được.
Gần đây tình cảm chúng tôi nhạt dần. Anh từng đả động chuyện cưới xin thì giờ dừng hẳn. Trước khi trao thân cho anh thì anh ngọt ngào đủ kiểu giờ, hiện tại anh lạnh nhạt lắm. Tôi đang vô cùng hoang mang, đã yêu và xác định với anh tôi mới buông tất cả nhưng giờ thì xong xuôi rồi anh lấp lửng. Anh vẫn thế, nói sẽ không bỏ tôi nhưng tương lai tôi lo mất anh, mà có lấy anh cũng lại lôi chuyện dễ dãi em đi qua đêm cùng anh để nói. Tôi thực mệt mỏi, mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Tâm sự lần đầu ăn Tết ở nhà chồng cười ra nước mắt Ra Tết, đi làm, gặp lại đứa em mới lấy chồng đợt trước Tết, mình hỏi: "Sao? Thấy Tết khi đã lấy chồng có khác với Tết lúc mới yêu nhau không?". Nó thở dài, bảo: "Vẫn thế thôi! Chả khác gì!" Ra Tết, đi làm, gặp lại đứa em mới lấy chồng đợt trước Tết, mình hỏi: "Sao? Thấy ăn Tết khi...