Bất lực, anh vẫn cầu xin tôi làm vợ
Nếu biết tôi từ hôn vì lý do anh bật lực, không biết bố mẹ sẽ sốc thế nào.
Tôi nằm im và chuẩn bị tinh thần rằng, đêm nay có thể tôi sẽ thuộc về anh. (ảnh minh họa)
Cái “lần đầu tiên” ấy của anh và tôi tưởng chừng mọi thứ sẽ êm đẹp. Anh hẹn hò tôi, yêu đương tôi suốt 3 năm, luôn giữ gìn cho tôi khiến tôi hài lòng khôn tả. Tôi tự hào về người yêu của mình vì không bao giờ anh đòi hỏi đi quá giới hạn với tôi. Bạn bè ghen tị vì tôi có được người yêu thương hết mực.
Mấy năm yêu nhau, chưa bao giờ anh to tiếng hay quát nạt tôi. Tôi thích gì anh đều chiều cả. Anh có thể đứng chờ tôi dưới mưa cả tiếng đồng hồ cũng không oán thán một lời. Hoặc có lúc tôi cáu giận vô cớ, quát tháo anh, anh cười rồi lại nịnh tôi để tôi bỏ qua mọi chuyện trong khi tôi là người gây ra lỗi. Có lẽ anh hiểu, tôi bề ngoài cứng rắn thế, nhưng thật tâm yếu mềm và rất yêu anh.
Tôi yêu anh, yêu con người thuần khiết không chút kiêu kì ấy dù anh là công tử gia đình khá giả. Thế nên, dù có đôi chút quát nạt anh nhưng thật lòng tôi thương anh lắm. Anh biết điều đó nên không bao giờ giận tôi. Điều tôi tự hào hơn là anh rất nghiêm chỉnh, không bao giờ đòi hỏi tôi như những gã đàn ông khác.
Nhưng khổ lỗi, khi đã yêu nhau, tình yêu khó dừng lại ở những cái nắm tay. Anh không chủ động, tôi lại là người đề cập chuyện ấy khi hai gia đình đã gặp nhau nói chuyện người lớn. Tôi có chút tò mò vì tại sao anh yêu tôi nhiều như thế mà lại không khát khao tôi. Thường người con gái luôn bị đòi hỏi, và khi họ từ chối người đàn ông mới xuôi. Đằng này, hai bên tính chuyện cưới xin rồi mà anh cũng không hề đả động.
Video đang HOT
Lần ấy, chúng tôi đi chơi xa với nhau để chia tay đời độc thân. Trong nhóm có mấy người bạn đi cùng. Vì họ biết, chúng tôi sắp cưới nên thuê phòng chung cho chúng tôi. Tôi cũng từ chối nhưng không được. Vả lại đó toàn các đôi yêu nhau, dù mình có không muốn họ cũng ở chung phòng thì thôi đành. Tối ấy, tôi và anh ngủ chung giường. Có chút luống cuống và sợ hãi nhưng tôi vấn an mình bằng việc, anh và tôi sắp kết hôn. Tôi nằm im và chuẩn bị tinh thần rằng, đêm nay có thể tôi sẽ thuộc về anh.
Vậy mà, tôi cứ nằm im đó, còn anh cũng nằm im. Tôi quay lại, thấy anh tròn mắt nhìn tôi bộ dạng sợ sệt. Người anh run lên và có vẻ ấp úng. Anh ôm chặt lấy tôi mà khóc: “Anh xin lỗi em, thật sự anh không thể, không thể làm được điều đó. Anh đã thử nhiều rồi, nhưng anh…”. Tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Đó là lý do vì sao trước giờ anh luôn từ chối tôi, không chủ động với tôi như những người đàn ông khác.
Tối đó tôi nằm khóc suốt, không ngủ được. Hai người lặng lẽ quay lưng vào nhau, anh cũng khóc và vô cùng đau khổ. Tôi nghĩ tới chuyện hủy hôn. Tất nhiên, anh đau khổ vô cùng, anh vòng tay qua người ôm lấy tôi, cầu xin tôi lấy anh rồi sau này tôi muốn ra sao cũng được. Chỉ cần lúc này, tôi đừng hủy hôn, hủy hoại anh.
Tôi sẽ mang danh vợ của một người chồng bất lực, rồi đi xin con của người khác. (ảnh minh họa)
Anh là con trưởng trong nhà, bố mẹ đặt niềm tin vào anh, nếu biết tôi từ hôn vì lý do anh bật lực, không biết bố mẹ sẽ sốc thế nào. Anh van xin tôi hãy cưới anh, lấy anh làm chồng và chỉ cần thế thôi. Nếu tôi chấp nhận, anh có thể chỉ làm cái bóng của tôi, và cho tôi mọi quyền chọn lựa cuộc sống sau này. Nếu không thể có con, anh chấp nhận việc tôi ngoại tình thậm chí xin con của người khác để che mắt bố mẹ anh. Anh không muốn bố mẹ mất lòng tin và buồn vì anh.
Tôi hiểu áp lực của anh vô cùng lớn. Tôi yêu anh rất nhiều, nhưng nếu lấy anh, cuộc đời tôi sẽ chìm nghỉm, sẽ không thể nào thoát ra được. Tôi sẽ mang danh vợ của một người chồng bất lực, rồi đi xin con của người khác. Chẳng lẽ tôi phải chấp nhận như vậy sao?
Giờ phút này đây tôi đau khổ lắm, không biết phải làm gì. Tôi nên đi tiếp hay dừng lại? Nếu dừng, cả tôi và anh đều không biết đối mặt với nhau gia đình anh và tôi như thế nào! Tôi thật sự bế tắc, hoảng loạn. Đúng là &’bỏ thì thương, vương thì tội’. Tại sao số tôi lại khổ thế này!?
Theo VNE
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới"
Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần.
Mà có phải bảo cưới là cưới luôn được đâu, dùng dằng mãi đến khi cái thai trong bụng tôi tới tháng thứ 6. Không biết mẹ của Minh, người yêu tôi, nghe lời ai đi xem bói, thầy bói phán "cái thai không sống được qua tháng thứ 5", thế nên bà lần lữa chờ cho hết tháng thứ 5 mới cho cưới.
Cuối cùng cũng đến ngày tôi lên xe hoa, áo cưới phải nới dây nơ. Hai bên họ hàng, bạn bè đến chung vui, chúc phúc cho chúng tôi. Ai cũng cười nói cố ra vẻ tự nhiên nhưng tôi biết trong lòng họ mỗi người một suy nghĩ, người thì thương tôi thật, nhưng nhiều người đến với tôi chỉ tò mò muốn xem cô dâu hóa trang cái "bụng ễnh" thế nào.
Tôi ngại ngùng và xấu hổ vô cùng, mỗi khi có bạn bè tới là tôi đỏ ửng mặt. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng trong lòng thì bất an, lo sợ, cảm giác như lúc đó có cái kẽ nẻ nào ở dưới đất thì tôi sẵn sàng chui ngay xuống dưới để không cảm thấy mất mặt với bạn bè và mọi người tới dự.
Cưới nhau không được bao lâu, tôi đã phải rơi lệ vì anh chồng chưa qua được tuổi trẻ con ham chơi tối ngày. Anh còn công khai đi tán tỉnh bên ngoài, khiến tôi cảm thấy ấm ức. Cái bụng thì mỗi ngày một to, mà Minh thì chẳng hề đoái hoài gì tới tôi.
Đã thế tôi còn phải chịu cảnh "mẹ chồng nàng dâu". Từ khi tôi về làm dâu đến giờ, mẹ chồng không hề hỏi han tôi một câu. Bà có mở lời với tôi cũng chỉ là những lời bóng gió, mát mẻ. Bà kể chuyện con dâu nhà hàng xóm mới lấy nhau về mà bụng đã "vượt mặt", rằng là "con gái bây giờ dễ dãi thật" đâu có như thời ngày xưa...
Mẹ còn nói sau này sẽ đưa đứa bé con tôi đi xét nghiệm ADN để xem có phải cháu nội của bà thật không. Mỗi khi nghĩ đến những câu nói của mẹ chồng là lòng tôi cảm thấy đau nhói, chỉ còn biết ôm mặt khóc trong phòng một mình cho đỡ tủi.
Gần đến tháng sinh, mà công việc trong nhà đều đến tay tôi lo liệu, trước thì mẹ chồng đi chợ, nấu cơm giờ đã có con dâu đảm nhận. Cô em chồng cũng tiện thể nhờ luôn chị dâu giặt giũ, phơi phóng áo quần. Chồng thì cứ đi cả ngày, chẳng thèm hỏi han, quan tâm gì tới vợ, đêm về lăn ra ngủ. Có hôm đêm khuya, tôi thấy đói liền than với Minh, anh cằn nhằn giọng khó chịu "tối không ăn, giờ lại giở chứng. Thôi, để sáng mai", rồi anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ đến mấy đứa bạn mình, có đứa cũng có bầu trước mà sướng đến vậy, được mẹ chồng vồ vập, tâm lý "bây giờ người ta hiếm muộn nhiều, chuyện có cháu sớm là chuyện mừng", lại được chồng quan tâm, cưng chiều, tôi thấy tủi.
Theo VNE
Yêu cô chị làm cô em có bầu Tôi phải chọn ai giữa hai người: Cô gái có bầu với mình và người con gái mình yêu. Hiện tại, tôi vẫn đang giấu bạn gái mình và chưa dám cho cô ấy biết về sự thật này. Tôi muốn đợi cô ấy về để thú nhận tất cả. Nhưng quan trọng nhất là chính tôi đang không biết phải giải quyết...