Bật khóc nức nở khi lật giở cuốn nhật ký vợ giấu ở trong gối
Càng đọc cuốn nhật ký chi tiêu của vợ, tôi càng thấy giận mình và ân hận lắm. Tôi bật khóc như một đứa trẻ giữa căn nhà vắng người.
Chào độc giả của mục tâm sự, khi viết những dòng chữ này tôi đang trong tâm trạng ân hận vô cùng. Tôi đã là người đàn ông tồi, chà đạp lên lòng tốt của vợ bao lâu nay mà không hề hay biết.
Tôi năm nay 38 tuổi, đã kết hôn được 10 năm và có hai con gái. Lâu nay, vợ chồng tôi vẫn được hàng xóm và người quen ví như một cặp đũa lệch. Theo như lời lý giải của mọi người, bao nhiêu tinh hoa dồn hết cả vào tôi từ dáng vẻ, diện mạo bên ngoài cho đến sự khôn ngoan, hiểu đời. Còn vợ tôi vừa xấu, vừa ngờ nghệch lại ít học.
Nhiều người vẫn không hiểu tại sao một kỹ sư công nghệ thông tin đường đường học thức như tôi lại đi lấy một người chưa học hết cấp 3 làm vợ. Và hàng sáng, khi nhìn thấy tôi bảnh bao sơ mi quần tây đi làm, còn cô ấy lếch thếch ôm bộ đồ bán hàng ra vỉa hè đường, hàng xóm không khỏi hiếu kỳ.
Càng đọc cuốn nhật ký chi tiêu của vợ, tôi càng thấy giận mình và ân hận lắm. Tôi bật khóc như một đứa trẻ giữa căn nhà vắng người. Ảnh minh họa.
Tôi không phải là người câu nệ chuyện nghề nghiệp này nọ (đây cũng là lý do năm xưa tôi quyết lấy cô ấy chỉ vì cô ấy ngoan, hiền và yêu tôi tha thiết) nên đã vượt qua sự phản đối của gia đình. Tuy nhiên, khi về sống chung tôi mới thấy cuộc sống gia đình quả thật buồn tẻ khi hai vợ chồng không đồng điệu về trình độ.
Tôi với cô ấy không thể bàn luận chung một chủ đề vì trong khi mối quan tâm của tôi là chứng khoán, là khối EU, là chiến sự thế giới thì cô ấy rặc chỉ loay quanh với chuyện đồng rau, mớ cà hay cảnh tranh vợ cướp chồng của mấy nhà hàng xóm. Có bật bộ phim Mỹ lên thì cô ấy cũng chỉ ngồi được 2 phút vì “phim gì mà khó hiểu”.
Nhưng có lẽ chuyện sẽ chẳng có gì đáng than phiền nếu như công việc tôi không gặp khó khăn, lương của tôi giảm còn bằng 1/3 trước đó. Nhà tôi gần như chỉ trông chờ vào lương của tôi nên khi giảm lương, thú thực tôi lo lắm. Vậy nhưng khi nghe tin này vợ tôi cứ nhởn nhơ như không. Vẫn ăn ngon như thường, quần áo thì vẫn đổi mới liên tục. Nhiều hôm nhìn vợ hồn nhiên nói cười, tôi thậm chí còn chửi đổng: Đồ đàn bà vô tâm vô tính.
Đặc biệt, một chiều đi làm về thấy cô ấy te tởn bảo vừa mua chiếc máy massage cổ của Hàn Quốc với giá 8 triệu đồng mà tôi thấy lộn ruột. Tiền đóng học cho con giờ còn khó mà cô ấy lại vô tâm vô tính đến mức bỏ ra mua một khoản trời ơi như vậy. Hôm đó, tôi chỉ còn thiếu mỗi cái là không thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô ấy mà thôi, chứ lời lẽ thì không còn từ nào cay độc hơn tôi không dùng với cô ấy.
Sau hôm đó, tôi chính thức cắt giảm tiền đưa hàng tháng cho cô ấy. Tôi chỉ đưa cô ấy 3 triệu như là cách trừng phạt.
Với số tiền ít như vậy, tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ phải khốn khổ kêu than nhưng lạ thay vẫn thấy chi tiêu sinh hoạt gia đình đủ đầy, tươm tất và điều này khiến tôi càng điên tiết vì nghĩ rằng cô ấy trước đây đã khai tăng tiền sinh hoạt hàng tháng, giữ quỹ đen nên giờ mới bù vào được chứ quán nước chè của cô ấy thì chắc lắm chỉ đủ tiền gửi hai xe máy ở nhà thôi.
Video đang HOT
Tôi cứ hậm hực với vợ như vậy, cho đến một ngày cô ấy bị gãy chân phải nằm bất động trong viện một tháng. Trong thời gian đó, khi tự tay phải đi chợ mua đồ, chi tiêu sinh hoạt trong gia đình tôi mới biết chi phí của cả gia đình thật nhiều và tôi đã rơi vào cảnh dở khóc dở cười, chưa đến 2 tuần mà tôi đã tiêu hết bay 5 triệu đồng. Tôi phải nhờ đến khoản tiền chợ 3 triệu đồng mà tôi đưa cô ấy hồi đầu tháng.
Càng đọc cuốn nhật ký chi tiêu của vợ, tôi càng thấy mình quá vô tâm với vợ. Ảnh minh họa.
Và hôm đó, trong lúc mở gối của vợ để lấy món tiền chợ cô ấy cất trong đó, tôi đã biết đến cuốn nhật ký chi tiêu hàng ngày. Đọc cuốn nhật ký tôi mới biết hóa ra trước nay, tôi chưa bao giờ đưa cho cô ấy đủ tiền đi chợ hàng tháng. Tháng nào nhà tôi cũng tiêu hết 10 triệu, thế mà bao năm nay tôi chỉ cho cô ấy có 6,5 triệu mà thôi, gần đây nữa chỉ còn có 3 triệu.
Để có cuộc sống gia đình tươm tất như vậy, cô ấy đã liên tục phải giật gấu vá vai, cô ấy vay của mấy người bán quán cóc gần nhà, rồi gom đủ tiền bán nước, cô ấy lại trả. Đọc nhật ký chi tiêu tôi cũng mới biết hóa ra quần áo trước nay cô ấy mặc là toàn đồ cũ xin được từ mấy người em họ. Ngay cả đến sách tham khảo, đồ dùng của con cũng có được từ việc cô ấy trao đổi và xin lại của mấy người họ hàng. Hẳn nào, tôi thấy nhà mình toàn đồ nhãn mác nước ngoài. Càng đọc, tôi càng thấy mình quá ư thờ ơ với vợ.
Đặc biệt, tôi còn bất ngờ hơn nữa khi biết rằng chiếc máy massage cổ mà cô ấy mua là hoàn toàn bằng tiền bán chiếc nhẫn hồi môn của mẹ vợ tặng trước lúc mất. Và cô ấy mua là muốn tôi bất ngờ và vui vì trước nay tôi vẫn bị căn bệnh thoái hóa đốt sống cổ hành hạ nên có máy sẽ giúp tôi đỡ đau. Vậy mà trong lúc nóng giận, tôi đã sỉ vả cô ấy bằng những lời lẽ thô tục như vậy chứ.
Càng đọc cuốn nhật ký chi tiêu của vợ, tôi càng thấy giận mình và ân hận lắm. Tôi bật khóc như một đứa trẻ giữa căn nhà vắng người. Tôi viết đôi lời lên đây cho lòng được nhẹ nhàng hơn. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự của tôi.
Theo PNVN
Ký ức về bà nội khiến tôi bật khóc nức nở
Mọi mơ ước, lời hứa đều tan theo dòng chảy của những giọt mưa, trôi mãi về phía chân trời xa xăm. Ai sẽ là người chăm nom cho tôi khi cha mẹ vắng nhà?
Giờ nghĩ lại tôi vẫn không cầm được những giọt nước mắt (Ảnh minh họa).
Cơn mưa tầm tã mùa hạ bất chợt đổ xuống, khiến tim tôi đau nhói. Cũng đã tròn 12 năm, kể từ ngày bà nội bỏ đứa cháu bé nhỏ ra đi theo sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận.
Sau khi cơn mưa nặng hạt mang những ký ức đau buồn trở về, tôi thở dài nhìn ra ngõ xóm, nơi in đậm những kỷ niệm thời thơ bé. Ngày đó, lúc nào nội cũng bên tôi.
Ngày bé, tôi thường hỏi mẹ: "Mẹ, tại sao trên trời lại có mây?". Mẹ nói, những giọt nước sẽ tan thành nhiều làn hơi, theo không khí bay lên bầu trời xanh tạo nên những đám mây trắng xóa.
Nhưng không phải vì thế mà chúng ra đi mãi. Khi những đám mây trắng nặng hạt, chúng sẽ trở về qua cơn mưa bên hiên nhà. Chúng ngấm sâu vào lòng đất tiếp sức cho rễ cây đâm chồi, nảy lộc. Giúp ta chống chọi với cơn đói khát từng ngày, mưa trở về với biển khơi để nuôi sống những sinh vật ở đó. Và chúng làm nguồn điện cho ta thắp sáng những đam mê....
Ngày nội mất, tôi ngồi ngẩng ngoài sân với cơn mưa lớn nhạt nhòa cả không gian. Nước mắt cứ theo gò má mà rớt ướt hết cả cơ thể bé nhỏ không cần phải ngấm một giọt nước mưa nào nữa.
Khi đó, mẹ đến bên tôi, ôm và vỗ về. Bất chợt, tôi hỏi mẹ, câu hỏi ngốc nghếch: "Mẹ, bà có trở về với con giống những giọt mưa kia không?".
Mẹ nhìn tôi, đôi mắt xót xa: "Con gái à! Bà sẽ không trở về nữa...", tôi nắm lấy tay mẹ, trái tim đau đớn, đôi mắt lệ tuôn rơi. Mẹ tiếp lời: "Nhưng linh hồn của bà sẽ thấm sâu vào trái tim con. Bà sẽ luôn ở đây, để giúp con có thêm nghị lực cho sức mạnh tương lai!".
Lúc đó, tôi vẫn khóc, tôi không muốn nội chỉ ở trong trái tim, tôi muốn mội mãi ở đây, ngay bên tôi. Nhưng tôi biết dù có khóc đến kiệt sức, cũng không thể mang nội quay trở về được nữa. Định mệnh ác nghiệt đã mãi chia cắt nội với tôi rồi.
Nhớ lại quãng thời gian bé thơ của tôi, luôn có nội che chở. Cha mẹ khi ấy vắng nhà mưu sinh, chỉ có nội dù đã già nhưng vẫn lặn lội chăm nom tôi từng bữa ăn giấc ngủ.
Còn nhớ như in, ngày ngày, tôi được nội đặt ngồi gọn trong cái chậu lớn xoay tròn vui mắt để dỗ dành đút thìa cơm. Rồi nội cõng tôi trên chiếc lưng đầy đặn mà rong ruổi đi chơi khắp xóm ngõ.
Ngày đó, tôi đâu phải là đứa bé dễ nuôi. Tôi còi xương, lại bị bệnh nên thường quấy khóc khiến cho những người thân khác đôi khi muốn giúp nội bế tôi cho đỡ mỏi cũng đành lắc đầu. Cứ vậy, mình nội vật lộn nuôi nấng, hết lòng yêu thương đùm bọc tôi.
Vì vậy, tôi đã luôn đắm chìm trong những ký ức đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình bị thiếu hụt tình cảm của mẹ cha, bởi tình yêu của nội dành cho tôi quá lớn lao.
Lớn thêm chút, tôi lại là một đứa trẻ tinh nghịch khiến cha mẹ ở nhà làm ăn luôn muộn phiền, đôi khi còn phải lấy roi vụt tôi. Cũng là nội, luôn chở che cho tôi, thậm chí có lúc nội còn giải thoát cho tôi khỏi những trận đòn oan.
Tôi đặc biệt ghét mặc những bộ đồ nặng nề, với tôi mùa đông cũng như mùa hạ. Không bao giờ chịu gò bó bản thân trong những bộ đồ đó, mỗi lần mẹ bắt tôi mặc, tôi lại chạy đi tìm nội giải cứu.
Khi thấy tôi khóc, nội mỉm cười, rồi đưa đôi bàn tay nhăn nheo, đếm từng vạt áo, nội nói, nội muốn thi với tôi xem ai có nhiều áo ấm hơn. Nội đếm rồi nói: "Nội nhiều áo hơn", khi đó, tôi thích thú chạy về lấy áo mặc thi cùng nội. Chỉ có nội mới hiểu, tôi đã có tính cạnh tranh từ bé. Nhưng hồi đó, dù tôi có mặc cứng đơ người giống như một chú gấu bông tròn xoe vẫn không thể nào thắng được nội.
Sau này, khi lớn lên, tôi mới hiểu những chiếc áo nội mặc, dù nhiều nhưng rất mỏng. Thậm chí, không đủ ấm bằng chiếc áo len nội đã mua tặng tôi. Dù thế, nội nói không cảm thấy lạnh, vì thấy tôi vui, lòng nội đã ấm áp lắm rồi.
Chập chững những năm đầu đời của thời học sinh non nớt, mỗi khi trở về nhà sau buổi học là thấy nội ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong sân. Hôm chải đầu, làm đồ ăn, khâu vá... tôi vẫn lặng bước đến, nằm gối đầu vào lòng nội.
Tôi hít thật sâu mùi trầu thơm nội vẫn ăn, để tiếp thêm nghị lực cho những ngày tháng nỗ lực học hành. Thời gian trôi, đứa cháu năm nào còn nhõng nhẽo trên lưng nội giờ đã cao lớn. Tôi hứa hẹn với nội đủ điều rằng khi tôi lớn, sẽ xây một căn nhà và chỉ mình nội cùng tôi sống với nhau thôi, tôi sẽ mua nhiều thứ tặng nội,... những khi ấy, nội thường mỉm cười xoa đầu tôi.
Không chỉ là ao ước, mà cũng là điều tôi cố gắng cho riêng mình. Tôi rất chăm chỉ và tốt nghiệp xuất sắc cấp 1. Tôi đã hi vọng, hôm đó, tôi sẽ có một buổi lễ tốt nghiệp vui vẻ, rồi mang bằng khen về khoe với nội, nhưng cuối cùng, đó lại là ngày tôi phải tiễn nội ra đi...
Nội ra đi đột ngột giống như cơn mưa mùa hạ kéo đến khiến tôi đến bây giờ vẫn mang trong mình sự tiếc nuối. Tôi tiếc thương cho sự tần tảo vì con, vì cháu bao năm chống chọi với khó khăn, vất vả. Vậy mà cuối cùng nội không thể qua nổi 20 ngày đau ốm.
Đớn đau giằng xé khiến tôi như ngã quỵ hẳn. Ngày đó, tôi trách cứ tất cả. Thậm chí ngay cả nội, tôi luôn tự hỏi sao nội lại bỏ rơi tôi khi còn quá nhỏ?
Mọi mơ ước, lời hứa đều tan theo dòng chảy của những giọt mưa, trôi mãi về phía chân trời xa xăm. Ai sẽ là người chăm nom cho tôi khi cha mẹ vắng nhà? Tôi sẽ phải chạy đi tìm ai để giải cứu cho những gánh nặng, vấp ngã của cuộc đời phía trước? Và vết thương còn mãi sâu rộng này, ai sẽ là người xoa dịu?.
Nỗi mất mát đó đến bây giờ vẫn mãi luôn âm ỉ trong tôi. Cũng như kể từ đó, trái tim tôi như bị khiếm khuyết đi một góc lớn quan trọng. Đúng vậy, vết thương mất nội trong trái tim tôi vẫn sẽ mãi sưng tấy ở đó mà không thể lành lại.
Theo Nguoiduatin
Kế hoạch trị chồng ngoại tình để chồng phải cầu xin vợ con và gia đình 2 bên quay về Lặng lẽ ôm con bỏ đi sau những ngày mặn nồng để lại cho chồng đơn li hôn cùng cuốn nhật ký ghi rõ ngày tháng, địa điểm cụ thể kèm theo những bức ảnh tình tứ của chồng với bồ nhí... Đó là cách trị chồng thành công của chị Thu Thủy (33 tuổi, Hà Nội). Tuyệt vọng khi chồng ngoại tình...