“Bất hạnh như… lấy vợ đẹp!”
Chính vì tâm lý lúc nào cũng bất an, lo sợ, anh Vinh đã trở thành ông chồng “cảnh sát” thích “giam lỏng” cô vợ đẹp của mình.
Với vẻ ngoài hào hoa, tài năng vốn có, anh Hưng (Cầu Giấy – Hà Nội) được khá nhiều người ngưỡng mộ và thán phục. Người ta càng nức tiếng trầm trồ khi anh Hưng cưới được người vợ dáng chuẩn, mặt xinh, nét nào ra nét ấy. Đi tới đâu, vợ chồng anh cũng được khen nức nở “Đôi lứa xứng đôi”; “Chồng đẹp trai, tài giỏi, vợ sắc nước hương trời”… Điều đáng nói là, kể từ khi anh lấy được vợ đẹp xinh thì thay vì tự hào, sung sướng trước những lời khen ngợi, anh Hưng bỗng nơm nớp lo sợ và suốt ngày nhăn nhó, cáu bẳn.
Chị Tuyết – vợ anh Hưng, cho biết, mỗi lần hai vợ chồng đi với nhau, ai đó ca ngợi tài năng đức độ của anh thì không sao. Trong trường hợp ai đó tung hô, khen ngợi chị mặt đẹp, dáng chuẩn, diện bộ váy tuyệt đẹp… là thể nào chồng chị cũng lôi tuột vợ đi chỗ khác. Theo lời chị Tuyết thì: “Vợ xinh đẹp đáng ra phải tự hào, đằng này anh ấy lại tỏ vẻ khó chịu, nhăn nhó và không muốn cho tôi đi đâu cả. Có vẻ như anh ấy sợ vợ bị người khác tán tỉnh nên kè kè giữ rịt. Người khác ngắm nhìn, anh ấy phản ứng giống như kiểu… vợ sắp bị mòn đến nơi”.
Thậm chí, sợ vợ không cưỡng lại được và chạy theo những lời gạ gẫm, tán tỉnh của bao gã đàn ông luôn hau háu ngắm vợ, anh Hưng bắt chị Tuyết nghỉ việc, ở nhà để anh nuôi. Anh còn bày cho chị cách khiến mình xấu đi để dập tắt nguy cơ chị Tuyết bị đàn ông “ve vãn”, “léng phéng”. “Trong khi tôi ra sức tập luyện thể thao, ăn uống chừng mực để giữ vóc dáng thì anh ấy lại phá đám, gạt ngang, bảo vợ phải béo thì mới sướng. Tối nào anh ấy cũng mang kem ra mời chào tôi ăn… Mua bộ váy sexy một chút thì anh ấy chê xấu và sắm cho tôi một bộ khác như dành cho phụ nữ tuổi trung niên. Đi đâu, muốn trang điểm thì anh ấy bảo không cần cầu kì vì chỉ tổ cho đàm đàn ông… tít mắt” – chị Tuyết kể.
Chính vì tâm lý lúc nào cũng bất an, lo sợ, anh Vinh đã trở thành ông chồng “cảnh sát” thích “giam lỏng” cô vợ đẹp của mình
Quá ám ảnh và sợ vợ bỏ mình theo người đàn ông khác, nên mỗi lần chị Tuyết chào hỏi hoặc cười với người đàn ông nào đó là anh Hưng lại nhìn họ với ánh mắt hằn học. Thậm chí anh coi tất cả những người đàn ông xung quanh mình là tình địch cần phải đề phòng. “Cũng chính ý nghĩ người khác sẽ &’nuốt chửng’ vợ nên anh ấy lúc nào cũng cáu kỉnh và kiếm cớ gây sự với tôi. Nếu tôi thờ ơ, không chấp những lời anh ấy nói thì anh ấy lại cho rằng tôi đang mơ tưởng đến người khác. Rồi anh ấy than vãn với anh bạn thân rằng tưởng lấy vợ đẹp là sướng nhưng hóa ra lấy vợ đẹp bất hạnh vô cùng. Mà tôi thấy anh ấy đúng là bất hạnh vì kể từ khi chúng tôi kết hôn, anh ấy đâm ra thiếu tự tin vào bản thân” – chị Tuyết thở dài cho hay.
Cũng đang phải chịu cảnh chồng ghen tuông, giám sát vì có dáng vẻ “trông mòn con mắt” là chị Hiền (Thanh Xuân – Hà Nội). Qua câu chuyện chị Hiền kể thì Vinh – chồng chị, vốn có ngoại hình rất lệch với chị. “Chồng tôi mập, thấp, da lại ngăm đen. Trước đây yêu nhau, anh ấy không để ý đến hình thức lắm nhưng vì đợt vừa rồi, hai vợ chồng đi siêu thị. Khi vừa đậu xe vào bãi thì bảo vệ gõ cửa kính ô tô bảo với tôi rằng &’chị bảo lái xe đánh lái lại phía kia đi’, thế là anh ấy tự ái và bắt đầu săm soi sự kém sắc của mình so với vợ” – chị Hiền cho biết.
Cũng kể từ hôm đó, anh Vinh nằm trong số những người đàn ông thiếu tự tin và nơm nớp lo sợ vì vợ mình… đẹp. Khi anh nhìn thấy vợ trưng diện, trang điểm thì anh bóng gió: “Em có cần thiết phải mặc như thế không? Mặc như thế cho ai ngắm? Anh thích ăm mặc chân phương, bình thường là đẹp lắm rồi!”.
Chị Hiền tâm sự: “Mình thì biết tỏng anh ấy tự ti vì điều gì. Do đó mình cũng hết sức để ý đến cử chỉ, hành động, đặc biệt là với những người khác phái. Thế nhưng nhiều khi sự giữ kẽ của mình lại khiến anh ấy bán tín bán nghi. Có vợ xinh, anh ấy cũng không dám để vợ trưng diện và cũng vì thế mà chả bao giờ dám khen vợ đẹp. Và điều đáng nói là anh ấy đang dần đánh mất đi sự tự nhiên và sự hòa hợp trong cuộc sống vợ chồng của hai chúng tôi chỉ vì suy nghĩ sợ vợ &’léng phéng’, biến mất cùng ai đó”.
Video đang HOT
Chính vì tâm lý lúc nào cũng bất an, lo sợ của anh Vinh đã khiến anh trở thành ông chồng “cảnh sát” thích “giam lỏng” vợ. “Anh ấy không dám đưa vợ đi đâu, cố tình lảng tránh những nơi đông người. Ngay cả những buổi họp lớp, gặp gỡ bạn bè cũ anh ấy cũng không dám tới cùng vợ. Mà nếu có đưa đi cùng thì mắt trước mắt sau quan sát, &’canh chừng’ như thể tôi có cánh và bay mất. Quả thực, giữ vợ kiểu như anh ấy khiến tôi thấy mệt mỏi và sợ. Anh ấy bảo rằng phải giữ tôi là nỗi bất hạnh của anh ấy. Nhưng thực ra người bất hạnh là tôi mới đúng” – chị Hiền nói.
Theo VNE
Thà bỏ quách chồng và sống với cái điện thoại còn hơn!
Vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Tôi yêu chiếc điện thoại của mình, nó là thứ đầu tiên tôi nhìn tới, chạm vào trước khi đi ngủ và mỗi sớm mai thức giấc. Khi tôi chán nản, nó mang cho tôi những niềm vui nho nhỏ bằng một thông báo mới trên Facebook, một like trên Instagram. Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status. Và khi tôi cô đơn quá trời, tiếng chuông điện thoại vang reo, hoặc điện thoại rung rung trong túi vì tin nhắn, là nỗi cô đơn của tôi sẽ rủ nhau tan biến như hơi. Tôi yêu chiếc điện thoại mất rồi.
Đôi khi chỉ có chiếc điện thoại quan tâm tới tôi (ảnh minh họa)
Với chồng tôi thì khác.
Một bữa, tôi hỏi anh:
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
Thứ 7. Rõ là đang nghỉ ở nhà đây mà còn hỏi.
- Thế thôi à, anh chẳng nhớ gì thật chứ?
Còn chuyện gì nữa, chẳng lẽ LẠI ĐÃ một năm ngày cưới à?
- Thế anh nghĩ mình cưới nhau được 50 năm rồi chắc?
Chồng tôi lúc ấy cứ há hốc mồm. Rõ là anh ta hoàn toàn quên béng. Còn trên điện thoại, cả 1 tá lời chúc của bạn bè đã dành cho HAI VỢ CHỒNG TÔI trong ngày đặc biệt này.
Một bữa khác, tôi và chồng hẹn nhau đi làm về sẽ qua thăm chị gái tôi mới sinh. Vợ chồng hẹn nhau rất rõ ràng vào buổi sáng nhưng đến tối, đợi mãi, 8h rồi 9h vẫn chẳng thấy tăm hơi chồng đâu (gọi điện thoại thì rặt một giọng nữ trung thông báo: hiện không liên lạc được). 10h hơn anh về nhà, người đầy mùi rượu.
- Sao anh về muộn thế, sáng nay mình đã nói sẽ cùng nhau sang thăm mẹ con chị H rồi cơ mà.
Ôi dào, anh đàn ông con trai ai lại đi thăm bà đẻ. Chẳng ra làm sao cả.
- Thế nhậu khuya không báo một câu để em đợi cả tối cũng chẳng làm sao?
Thì biết làm thế nào, cả cơ quan đi, mình không đi để bị nói này nói nọ à. Em chẳng hiểu gì cả.
Lần ấy, đến lượt tôi há hốc mồm. Hẳn tôi mà đi thăm bà đẻ với chiếc điện thoại, thì đâu ai dám nói nọ, nói kia, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.
Một bận khác, tôi cãi nhau với sếp. Cũng không hẳn là chuyện tôi sai hay sếp sai, nhưng rõ ràng tôi rất cần được chia sẻ. Cả ngày rầu rĩ, chồng chẳng nhận ra. Tối nằm ngủ tôi khều chân định nỉ non một lúc cho bớt bực.
- Hôm nay em cãi nhau với sếp. Chị ấy khó tính kinh khủng và hoàn toàn sai.
Làm gì có ai hoàn toàn sai. Em cũng nên xem lại mình trước khi khẳng định thế.
- Làm sao anh lại nghĩ là em nên xem lại mình khi chưa nghe em kể mọi chuyện.
Trời, em kể dài dòng lắm, mà khuya thế này. Mai anh còn phải đi từ làm sớm đấy.
Lúc ấy, đèn ngủ có lờ mờ, nhưng hẳn là cả mặt tôi lẫn mặt chồng đều nhăn nhúm như hai cái giẻ lau. 5 phút sau anh đã ngáy o o còn tôi thì tức trào nước mắt. Tôi vơ lấy điện thoại tự soạn tin nhắn gửi cho mình: "Sếp đã rất sai còn chồng bạn không chịu chia sẻ. Anh ấy sai gấp 100 lần".
Vậy đấy, vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.
Theo VNE
Ngang qua ngày cũ Đi qua gian hàng quần áo nam để mua sắm cho con, chị đụng anh từ trong đi ra. Niềm vui và nỗi hào hứng trong chị khựng lại. Chị không ngờ gặp chồng cũ ở nơi này. Hồi đó, chở chị đi chợ, siêu thị là việc mà anh phải làm một cách miễn cưỡng và anh luôn đứng chờ ngoài cổng....