Bắt gặp người yêu ôm hôn gã trai khác
Ánh mắt đầy lửa của anh khi bắt gặp em đang ôm hôn thắm thiết một gã trai khác tại quán cà phê nhỏ…
Khi còn là một cô học sinh cấp III, tình yêu với em là điều gì đó thiêng liêng hơn tất thảy mọi thứ trên cõi đời này. Em yêu và tôn thờ cậu bạn học cùng lớp. Em nguyện sẽ giữ trọn bên cậu ấy một trái tim chung tình, nắm tay cậu ấy đi hết cuộc đời.
Vậy mà em đã chẳng thể giữ nổi lời hứa, tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp thoáng đến rồi vội đi ở cái tuổi ô mai đỏng đảnh, giận hờn vu vơ.
Người ta vẫn thường nói tình đầu khó đến được với nhau. Thế nhưng, tình đầu đã làm em bớt vụng dại, bớt non nớt để rồi em dễ dàng đến với mọi lời mời gọi của những cuộc tình khác.
Em ăn diện hơn, phấn son dùng thường xuyên hơn, quyến rũ và chín chắn ở cái tuổi mười tám còn nhiều mơ mộng. Bao ánh mắt của cánh mày râu đổ dồn về phía em, những tin nhắn điện thoại ngày nào cũng dày kín với những lời giới thiệu, làm quen.
Trong số những gã trai em quen, người thì con nhà giàu ăn chơi, người thì rất đỗi bình thường nhưng có học thức nhưng em vẫn mê một anh chàng có học thức hơn cả bởi em cũng đang là sinh viên đại học.
Em yêu anh không phải bởi anh đẹp trai, bởi anh ga lăng nhưng anh là người duy nhất khiến trái tim em đóng băng vì vẻ mặt lạnh lùng, bác học nhưng lại vô cùng tình cảm mà anh luôn dành cho em.
Em ích kỷ, em tham lam và chỉ biết sống vụ lợi cho bản thân mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trong những tháng ngày yêu anh, em vẫn hẹn hò với những gã trai khác mà anh chẳng thể bắt bẻ. Con gái có quyền được lựa chọn, được nhận nhiều yêu thương. Mỗi lần anh bắt gặp một vài tấm ảnh em chụp chung với những anh chàng khác em, đều nhận đó là anh em kết nghĩa. Em biết đằng sau câu nói của em là cả một tá những nghi ngờ mà anh đang đổ dồn về phía em nhưng em vẫn giữ một thái độ thờ ơ, dửng dưng, không cần quan tâm anh nghĩ gì.
Cho đến một ngày, em không thể giấu diếm được trước ánh mắt đầy lửa của anh khi nhìn thấy em và một gã trai khác đang ôm hôn thắm thiết ở một quán cà phê nhỏ. Em vẫn còn nhớ như in đôi mắt long sọc, hai nắm đấm kìm thật chặt của anh lúc đó. Em biết anh đau lòng, biết anh đang rất thất vọng về em nhưng bản thân em luôn cho mình cái quyền được lẳng lơ, được chọn lựa những người đàn ông ở bên cạnh. Em đã làm anh buồn, làm anh thất vọng khi tin vào thứ tình yêu chung thủy mà em dối trá tạo ra.
Anh rời xa em, rời xa mãi mãi. Em chưa bao giờ sợ cảm giác bị anh phát hiện hoặc sẽ mất anh. Nhưng từ giây phút ánh mắt anh trợn trừng nhìn em, em đã biết trái tim mình sụp đổ. Em quá tham lam phải không anh? Có được anh rồi, em lại đi tìm tình mới, tìm thú vui mới, con người mới mà không hề nghĩ đến anh yêu em nhiều như thế nào, đau khổ vì em nhiều đến mức nào? Em ích kỷ, em tham lam và chỉ biết sống cho bản thân mình.
Em đã chẳng còn gì khi người yêu em chân thành rời xa em, còn gã nhân tình kia thì bỏ mặc em chạy theo người con gái khác. Đến khi em nhận ra anh là tình yêu đích thực của cuộc đời mình, em đã chẳng còn cơ hội sửa chữa lỗi lầm.
Chỉ bởi em là cô gái quá tham lam, phải không anh?
Theo VNE
Không dám yêu anh vì đã từng sống thử
Tôi yêu Hoàng nhưng không dám đến với anh vì đã sống thử với Minh suốt 4 năm qua.
Trước đây tôi cũng chỉ nghĩ tình cảm của chúng tôi như quán trọ bên đường, lúc nào mỏi chân thì ngồi nghỉ lại, lúc nào thấy khỏe khoắn thì đi tiếp. Chính vì vậy chưa bao giờ chúng tôi đề cập đến vấn đề cưới xin, cũng không quan tâm tìm hiểu lai lịch, quá khứ, hoàn cảnh gia đình của nhau.
Mỗi khi chúng tôi cần nhau thì alô và gặp. Khi thì ở nhà trọ của tôi, lúc ở chỗ anh. Nhiều khi hai đứa quần nhau đến mệt nhoài sau cả tháng không gặp. Tôi không gọi Minh, anh cũng chẳng gọi cho tôi. Người ngoài nhìn vào vẫn nói chúng tôi là một đôi nhưng tôi vẫn có một cảm giác rất chông chênh.
Ngoài cái giường thì hình như chúng tôi chẳng có gì gắn kết. Có lần tôi nghe phong thanh Minh có vợ ở quê nhưng tôi cũng không hỏi anh bởi giữa chúng tôi đã có một giao ước bất thành văn: Không xâm phạm những góc khuất của nhau. Có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi đã kéo dài mối quan hệ này đến 4 năm.
Nhưng bây giờ, bỗng dưng mọi thứ thay đổi. Trong tôi bỗng trào lên cảm giác thèm muốn có một gia đình với chồng và những đứa con. Cái cảm xúc ấy rõ ràng nhất sau lần tôi đi nghỉ mát với công ty. Lần đó tôi đã tận mắt chứng kiến điều mà người ta gọi là hạnh phúc. Vợ chồng chị phó giám đốc và 2 đứa con, họ quấn quýt bên nhau và lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười. Anh chồng luôn tranh thủ nắm lấy tay vợ mỗi khi có dịp. Hai đứa con, đứa lớn 18, đứa nhỏ 12 rất ngoan ngoãn lễ phép. Chúng "tố" với mọi người ở nhà ba mẹ còn "mùi mẫn" hơn thế. Nhìn vào ánh mắt những thành viên trong gia đình ấy dành cho nhau, tôi cảm nhận được hạnh phúc của họ là có thật chứ không phải ngụy tạo. Tôi thèm được ở vào vị trí người vợ ấy...
Và rồi điều đó đã đến. Mọi chuyện thật tình cờ như có bàn tay xếp đặt của số phận. Tôi gặp Hoàng trên chuyến xe về thăm nhà cách đây 6 tháng. Chúng tôi ngồi cạnh nhau. Câu chuyện giữa hai người xa lạ kéo dài đến khi xe dừng bến. Anh xin số điện thoại của tôi. "Hôm nào về trên đó, anh sẽ gọi cho Như"- anh nói như vậy khi chia tay.
Thế nhưng không chờ về Sài Gòn mà ngay hôm đó anh đã gọi cho tôi hỏi thăm về nhà có vui không và kể về chuyến đi công tác của mình. Ngày nào cũng vậy cho đến khi về lại Sài Gòn thì chúng tôi gặp lại nhau. Có một điều rất lạ ở Hoàng là khi ngồi với anh, tôi thấy trong lòng rất vui. Khi nghe anh nói chuyện, tôi có cảm giác thật ấm áp, tin cậy.
Anh kể về mình, về gia đình, về tuổi thơ vất vả và công việc hiện nay. Thậm chí, anh kể cả chuyện mình đã từng có một người bạn thanh mai trúc mã nhưng sau đó cô ấy bệnh và qua đời. Chuyện đó xảy ra đã 4 năm, đúng với thời gian mối quan hệ giữa tôi và Minh. Đến nay Hoàng vẫn chưa có người yêu. Năm nay anh 29 tuổi, là kỹ sư tin học tại một công ty lớn ở thành phố. Anh khoe công ty mình có sinh hoạt tập thể cuối tuần rất vui và mời tôi đến chơi. Sau mấy lần từ chối, cuối cùng tôi cũng đến và thấy ở công ty, Hoàng rất được mọi người quý mến.
Tôi chẳng hiểu tại sao, tất cả những điều đó cộng lại khiến tôi có ấn tượng rất tốt về anh; tôi hay nghĩ ngợi xa xôi, thậm chí nhiều khi rất nhớ anh. Tôi kể cho Hoàng nghe về gia đình, về làng quê và những năm tháng đẹp đẽ của mình. Tôi cũng hay kể công việc và bạn bè ở công ty cho anh nghe. Duy có một điều tôi giấu anh là người đàn ông đã hiện diện trong cuộc đời tôi 4 năm qua.
Tôi rất khó xử trong mối quan hệ này. Có lần tôi thử mấy ngày liền không nhắn tin, không gọi cho Hoàng, nhưng những hôm đó, tôi thấy mình chẳng còn là mình, không muốn ăn, không muốn chơi, chẳng muốn nói cười... Vậy là tôi lại nhắn tin trả lời hàng loạt câu hỏi của anh bị dồn ứ mấy hôm. Hoàng vui như một đứa trẻ và bảo chưa bao giờ thấy vui như vậy.
Tôi nhận ra là mình đã yêu Hoàng nhưng lại cảm thấy mình không xứng đáng với anh (Ảnh minh họa)
Hai chúng tôi lại đi cà phê với nhau. Vừa trông thấy anh, tôi thấy tim mình đã đập rộn ràng. Hôm đó, Hoàng nói với tôi rằng, kể từ sau khi bạn gái anh mất đi, tôi là người phụ nữ đầu tiên anh nghĩ nhiều đến như vậy. "Anh rất tin vào số phận. Lần đầu tiên gặp em anh có cảm giác rất lạ, y như thể mình đã biết nhau lâu lắm rồi. Hình như anh yêu em đấy nhóc ạ"- Hoàng khẽ nắm tay tôi. Tôi run bắn người đến nỗi anh hoảng hốt xin lỗi vì nghĩ đã đường đột khiến tôi sợ hãi... Trong khi đó, tôi lại thấy có lỗi với anh...
"Em sao vậy? Lúc này anh thấy em rất khác"- có một bữa, Minh đột ngột hỏi. Tôi không trả lời ngay. Anh sốt ruột giục: "Nói anh nghe coi?". Nói gì bây giờ? Có gì để nói đâu? Chỉ là tôi ngày càng nghĩ nhiều đến một người đàn ông khác... "Em thấy mối quan hệ của chúng ta thật tẻ nhạt, nếu không nói là mù mịt"- cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Minh tròn mắt: "Nó vẫn như từ trước đến nay mà? Hay là...".
Anh nhìn tôi dò xét. Tôi gật đầu: "Đúng vậy. Em muốn thay đổi. Hãy trả lời thẳng thắn cho em biết, anh có yêu và muốn lấy em không?". "Sao tự dưng hôm nay em hỏi kỳ vậy? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ giữ nguyên hiện trạng sao?"- Minh né tránh. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Bây giờ em không muốn như vậy nữa. Anh trả lời em đi, có lấy em không?". Minh kéo tôi lại gần: "Cứ như từ trước tới nay, anh thấy cũng rất hạnh phúc mà". Tôi xô anh ra: "Sao anh cứ tránh né như vậy? Nếu hôm nay anh không có câu trả lời thì xem như chúng ta không còn quan hệ gì nữa".
Khi nói những điều này, tôi vẫn mong Minh có một câu trả lời dứt khoát cho tôi: Hoặc là anh có tình cảm và muốn tiếp tục, hoặc anh sẽ viện lý do gì đó để nhân tiện cắt đứt với tôi. Thế nhưng cả hai khả năng đều không xảy ra. Anh chỉ bảo tôi cho anh thêm thời gian. "Cái đó thì em không còn nữa"- tôi nói dứt khoát.
Minh lại nhào tới ôm lấy tôi vào kéo vào trong. Nhưng lần này tôi quyết thoát ra. Tôi gạt mạnh tay anh: "Em muốn chia tay. Em không muốn kéo dài mối quan hệ dở dở, ương ương này nữa". Nói rồi tôi bỏ ra ngoài.
Khi tôi quay về thì Minh đã đi. Tối đó anh nhắn cho tôi: "Anh nhớ em quá". Tôi không trả lời. Hôm sau anh lại nhắn: "Anh ghé thăm em nhé?". Tôi im lặng. Minh lại gọi, lại nhắn. Tin nhắn gần đây nhất tôi nhận được của anh là: "Chúng ta giải thoát cho nhau nhé". Tôi gọi cho Minh để hỏi rõ chuyện này thì anh bảo: "Anh nghĩ kỹ rồi, một khi em đã nói như vậy thì em đã có quyết định, anh không muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của em".
Chỉ vậy rồi chúng tôi chia tay. Thật nhẹ nhàng y như thể trước đó giữa hai đứa không hề có 4 năm yêu đương, ân ái... Cảm giác của tôi lúc đó là chống chếnh, hụt hẫng nhưng sau đó lại thấy thật bình an.
Giờ thì tôi đã hoàn toàn tự do. Thế nhưng tôi lại vướng vào những rắc rối khác do chính mình gây ra. Tôi nhận ra là mình đã yêu Hoàng nhưng lại cảm thấy mình không xứng đáng với anh vì quá khứ sống thử 4 năm qua. Có thể anh nói yêu tôi vì hoàn toàn không biết tôi đã từng thuộc về một người đàn ông khác.
Nếu sự thật này bị phơi bày, liệu anh có dám nói yêu tôi nữa hay không?
Theo VNE
Anh đã biết thế nào là sự phản bội Cảm ơn em trong thời gian qua đã cho anh biết thế nào là tình yêu và sự phản bội. Giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng, anh đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi... Cái cảm giác mất mát này...