Bắt đền người yêu vì “vỡ kế hoạch”, anh bảo: “Anh tạo ra người thì không việc gì phải đền!”
Lão để mình ngồi khóc lóc thút thít còn lão đi đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi vào bảo…
Mặc dù xuất hiện trên mạng mấy ngày nay và đang là chủ đề hot được nhiều người tìm kiếm nhưng đến hôm nay mình mới xem được cái video “Màn đối đáp giữa quan tòa và bị cáo cướp vợ”, đúng là buồn cười không đỡ nổi mọi người nhỉ. Mà không hiểu sao lại có sự trùng hợp đến lạ, cái anh “bị cáo cướp vợ” trong clip này lập luận giống y chang với lão chồng mình dạo hai đứa “ vỡ kế hoạch” trước khi cưới. Nói ra chắc nhiều người không tin, nhưng hoàn toàn là sự thật đấy.
Lão chồng mình vốn tính lém lỉnh từ bé, cái này chắc được thừa hưởng từ gen của ông nội chồng. Sau này mình nghe mẹ chồng nói lại thế chứ quả thực là mình không có cơ hội gặp mặt ông khi ông còn sống. Nhưng nhìn ảnh thì đúng là ông và chồng mình giống nhau vô cùng.
Chồng mình tán mình lúc đầu đâu phải là yêu mà là qua thách đố đó chứ. Dạo ấy tình cờ gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật của người bạn. Lúc đầu chẳng đứa nào để ý đến đứa nào cả, mình thì hàng tá chàng vây quanh tán tỉnh còn lão ngồi một góc chém gió với mấy người bạn.
Mình cũng thuộc dạng có nhan sắc, lại là tiểu thư nên là cũng kiêu lắm. (Ảnh minh họa)
Lúc ra về đám bạn của lão rối rít xin số điện thoại nhưng mình không cho. Mình cũng thuộc dạng có nhan sắc, lại là tiểu thư nên là cũng kiêu lắm. Ai ngờ lúc mình vừa bước đi ngang qua lão thì lão làm luôn câu: “Cứ để đấy cho tao” làm bình giật bắn người. Hóa ra sau đó mới biết rằng lúc đó lão chính thức nhận lời thách đố của đám bạn để tán mình.
Chả biết lão kiếm đâu ra số điện thoại của mình mà sau đó khủng bố cả tuần liên tục. Mình không nghe, khóa máy các kiểu cuối cùng lão chơi bài lì, đón đường đi học của mình:
- Anh tránh ra cho tôi nhờ.
- Anh tránh rồi, em nhờ gì cứ nói. Anh luôn luôn lắng nghe và luôn luôn thấu hiểu mà.
Lúc ấy đã muốn cười lắm rồi nhưng cố nín, nghĩ cách nhanh nhanh thoát khỏi cái lão mặt lì này nhưng cuối cùng lại không thoát được mọi người ạ. Lão tấn công dồn dập quá khiến mình chẳng kịp trở tay.
Video đang HOT
Rồi cũng chấp nhận đi uống nước, cà phê với lão. Nói chuyện thấy hài hước hay hay nên cũng thấy thú vị, ở bên lão thì chỉ có cười suốt ngày thôi. Rồi thì yêu nhau lúc nào không hay, lão cũng chiều chuộng mình lắm. Dạo ấy ai cũng bảo lão quá may mắn khi tán được mình, vì nhìn lão và mình chênh lệch khá nhiều về ngoại hình. Ai ngờ kỉ niệm 1 năm ngày yêu nhau, lão phán một câu xanh rờn.
- Cứ nghĩ dạo ấy chỉ tán chơi vì bọn kia thách đố, ai ngờ đời anh dính vào em giờ lại thành ra thê thảm thế này. Muốn dứt mà không dứt ra nổi.
- Á à, hóa ra là thế. Thế thì em dứt luôn cho anh xem, anh đừng tưởng.
- Ấy đừng em, mình có tướng phu thê rồi không dứt được đâu em ạ. Anh xem thầy rồi, thầy bảo có sống chết thì cũng dính lấy nhau thôi. Đêm trước anh còn nằm mơ em lấy chồng…
Ấy đừng em, mình có tướng phu thê rồi không dứt được đâu em ạ. (Ảnh minh họa)
- Ừ, chia tay xong chắc cũng lấy chồng luôn.
- Em làm gì mà sướng vội thế, để anh kể nốt đã nào. Nhìn thấy em đi với thằng đó anh chẳng nói chẳng rằng cầm luôn cục gạch lao đến… Nó chạy đâu cho khỏi nắng…
Mình sững người, choáng váng luôn mọi người ạ. Thế này thì đúng là chạy không thoát nắng thật. Từ hôm ấy mình cũng bắt đầu hơi chợn chợn về lão, nhưng lão thì vẫn yêu chiều mình lắm.
Yêu 2 năm thì tính tới hôn nhân, nhưng mà khi bố mẹ còn chưa sang nói chuyện lão đã rủ rê mình vượt rào. Mình cũng kiên quyết giữ gìn nhưng mà lão thì cứ cố: “Anh chỉ sơ sơ bên ngoài thôi mà, không sao đâu em đừng có lo”. Nhưng mà cái sơ sơ ấy cũng đủ khiến mình mất hẳn “đèn đỏ”. Ngày cái que 2 vạch rõ ràng mình lao đến tìm lão. Khi ấy lão vừa mới ngủ dậy còn mắt nhắm mắt mở:
- Nay trời đi vắng hay sao mà mò đến sớm thế? Hay là lại thích rồi đấy, đừng có nói đến bảo anh … thêm lần nữa nhá.
- Giờ này mà anh còn đùa được à … 2 vạch rồi đây này, chưa cưới mà vỡ kế hoạch rồi, bắt đền anh đấy.
- Sao cơ. Sao lại bắt anh đền anh. Em có nhầm không đấy. Anh tạo ra người thì việc gì phải đền.
Mình lúc ấy điên lắm nhưng vẫn phải phì cười vì cái lí không cãi nổi của lão. Lão để mình ngồi khóc lóc thút thít còn lão đi đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi vào bảo: “Nín chưa, đi ăn bún bò đã không có con trong bụng nó khóc đòi ăn bây giờ. Ăn no rồi anh dẫn về nói chuyện với bố mẹ”.
Và 1 tháng sau thì cưới mọi người ạ. Giờ nghĩ lại chuyện rõ là hài. Được cái lão chồng tử tế, yêu vợ yêu con nên đời mình cũng coi như là nở hoa rồi.
Theo Một Thế Giới
Tôi trân trối nhìn cảnh tượng kinh hoàng diễn ra ở phòng khách nhỏ
Cả hai thấy tôi bất ngờ xuất hiện, giật mình liền buông nhau ra. Vợ tôi luống cuống bật đèn. Anh họ thì vẫn giữ thái độ vô tư chạy lại xách đồ cho tôi và lảng tránh ánh mắt tôi. Vợ cứ rối rít giãi bày vì buồn chán quá nên hai anh em tính khiêu vũ một chút
Học hết lớp 12, tôi không thi đại học như bạn bè cùng trang lứa vì hoàn cảnh nhà tôi quá khó khăn. Dưới tôi còn 2 đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn nên tôi chuyển sang học nghề lái xe. Lận đận với đủ công việc từ lái xe tải, lái xe đường dài, lái xe riêng cho giám đốc, tôi nai lưng kiếm chút tiền lo cho từng đứa em học hành tới nơi tới chốn. Với những kinh nghiệm đã có, cuối cùng tôi xin được việc ổn định trong một công ty du lịch. Công việc của tôi ở đây là đưa đón khách theo tour.
Những lúc bận rộn vào những mùa cao điểm, tôi phải đi suốt. Tôi không có thời gian thảnh thơi và bù khú bạn bè cũng như có thời gian "tán" gái. Tuy quá trình cưa cẩm không mang lại kết quả khả quan nhưng tôi vẫn lấy được vợ đàng hoàng. Tôi gặp vợ tôi bây giờ là thông qua mai mối. Song tôi cưới cô ấy xuất phát từ tình cảm thật lòng. Không phải bởi vẻ ngoài cao ráo, xinh xắn mà là tôi bị thu hút trước vẻ dịu dàng, đằm thắm, cư xử nhẹ nhàng, biết trước biết sau của vợ tôi.
Còn em thích tôi vì sự chịu thương chịu khó, hiếu thuận với cha mẹ, anh em nên tin tưởng tôi sẽ là một người chồng, người cha tốt. Chúng tôi nên vợ nên chồng bằng một lễ cưới nhỏ gọn, ấm cúng và được sự chúc phúc của gia đình, bạn bè hai bên.
Sau ngày cưới, tôi và vợ ra riêng ở căn nhà nhỏ ngoài thành phố để thuận tiện cho công việc của hai đứa. Tiền mua căn nhà là một phần tôi dành dụm được, phần nhà vợ cho và một phần vay ngân hàng, trả lãi hàng tháng. Trước, vợ tôi là phiên dịch đi lại cũng nhiều. Giờ cưới rồi, tôi đã ngỏ ý muốn vợ ở nhà nội trợ, coi sóc nhà cửa, kinh tế thì tôi sẽ đảm nhiệm.
Suy tính trước sau rồi cô ấy cũng chịu làm công việc biên dịch bán thời gian nhẹ nhàng cho một nhà sách để có nhiều thời gian cho gia đình. Sợ vợ ở nhà buồn, tôi thường đặt dài hạn các loại báo, tạp chí và mua đĩa phim hay cho vợ xem. Có thời gian, tôi dẫn vợ đi chơi, mua sắm... để bớt nhàm chán.
Vợ tôi nấu ăn rất ngon và hợp khẩu vị với tôi. Chúng tôi khá hiểu nhau về mọi mặt của đời sống ngoại trừ chuyện chăn gối là "lệch nhịp". So với hình thức bên ngoài và tính cách thì vợ tôi ở trên giường hoàn toàn khác một trời một vực. Cô ấy mạnh mẽ, làm chủ thế trận và có nhu cầu tình dục quá cao. Hầu như ngày nào cô ấy cũng tỏ "dấu hiệu" mời gọi tôi.
Nhiều lúc tôi cũng thấy thương vợ vì phải "nhịn đói" có khi 2 tuần liền vào những đợt tôi đi tour xa. Dù tôi biết nhiều khi chưa làm vợ thỏa mãn song vợ tôi vẫn rất chiều chuộng tôi, nấu nhiều món ăn ngon cho tôi tẩm bổ lại sức. Chưa bao giờ tôi lăn tăn nghi ngờ vợ mình cho đến khi người anh họ của tôi đến ở chung nhà.
Gọi là anh nhưng thực tế anh họ kém tôi 2 tuổi. Anh là con trai nhà bác cả tôi. Anh có vẻ ngoài cao ráo, nam tính và khá hiền lành. Năm cuối chương trình nặng với luận văn và thực tập (anh họ tôi học ngành xây dựng) nên nhà bác tôi muốn nó qua sống chung với vợ chồng tôi để được ăn uống đảm bảo chất.
Ban đầu, tôi cũng hơi ái ngại và không muốn cho anh họ ở nhờ. Song nhà tôi tuy nhỏ lại có 3 tầng, đúng là vợ chồng tôi ở còn không hết. Có thêm người ra ở, vợ tôi cũng đỡ buồn chán. Tôi nói sự việc này với vợ thì vợ tôi cũng đồng ý.
Từ khi có anh họ ra ở cùng, thêm người, nhà cửa của vợ chồng tôi rộn ràng hẳn lên. Có anh họ, tôi đỡ lo về những hỏng hóc xảy ra bất ngờ trong nhà cần bàn tay đàn ông và vợ tôi có người ăn cơm cùng những lúc tôi đi công tác đột xuất. Rồi buổi tối, thi thoảng anh họ kéo bạn đến nhà chơi hoặc nhận chân xe ôm đưa vợ tôi đi siêu thị...
Mấy tháng gần đây đang mùa cao điểm của ngành du lịch, tôi phải xoay như chong chóng. Thế nhưng, dù bận rộn với công việc, tôi vẫn đang mang trong mình cảm giác bất an. Bởi mỗi lần tôi về, không khí gia đình giữa 3 người nhà tôi cứ trở nên gượng gạo, khác lạ.
Anh họ thì có vẻ hơi né tránh nói chuyện với tôi, viện lý do là phải chỉnh sửa đồ án. Vợ tôi thì gượng gạo mỗi lần tôi đề nghị "nhập cuộc", cô ấy trả bài một cách miễn cưỡng không còn cuồng nhiệt như trước. Tôi có thắc mắc, vợ tôi biện minh là tại người đang "khó ở" hoặc dạo này nhận nhiều việc của nhà sách về. Dù toàn lý do hợp lý nhưng có một nỗi lo sợ mơ hồ cứ xâm chiếm suy nghĩ của tôi, hay là tôi đa nghi và nhạy cảm quá nhỉ.
Song tuần trước nữa, dự định tôi phải dẫn tour đi Singapore 2 tuần mới về nhà. Nhưng do vì giúp đỡ một vị khách mà tôi bị gãy tay trái. Thế là tôi được sếp "đặc cách" cho về sớm tịnh dưỡng trước thời hạn bám tour. Mặc dù bị thương, tôi vẫn lùng các địa điểm tại Sing mua quà dành tặng vợ và anh họ. Tôi định tạo bất ngờ nên lẳng lặng không báo trước.
Về nhà tầm 9h tối nhưng cửa đóng, điện tắt tối thui. Vậy mà khi tôi tra chìa khóa vào nhà thì trên tầng 2 của vợ chồng vẳng ra tiếng nhạc du dương. Tôi không nén nỗi nhớ nhung, lao lên thì đập vào mặt tôi là hình ảnh vợ và anh họ đang khiêu vũ rất tình cảm ở phòng khách nhỏ trên tầng 2. Bên cạnh bàn tiệc nhỏ với lung linh ánh nến và rượu vang.
Tôi đứng im nhìn cảnh tượng ấy trân trối. Cả hai thấy tôi bất ngờ xuất hiện, giật mình liền buông nhau ra. Vợ tôi luống cuống bật đèn. Anh họ thì vẫn giữ thái độ vô tư chạy lại xách đồ cho tôi và lảng tránh ánh mắt tôi. Vợ cứ rối rít giãi bày vì buồn chán quá nên hai anh em tính khiêu vũ một chút.
Đêm ấy, nhìn vợ trong giấc ngủ say nồng, lòng tôi vẫn dấy lên mối nghi hoặc và dự cảm không hay: Liệu rằng sau lưng tôi, vợ và anh họ có đang và đã làm điều gì khuất tất không nữa? Trong trường hợp này, tôi nên làm gì để trong nhà không xảy ra bão đây?
Theo PLXH
Con vẹt xanh Anh là một nhân vật nổi danh ở Hà Thành, tung hoành ngang dọc trên đảo Quỳnh, đã ba năm rồi mà chưa trở về nhà. Mẹ anh nhớ con da diết, nhiều lần nhờ người viết hộ thư gọi con về nhà xem sao. Cuối cùng Anh cũng thu xếp được thời gian về thăm mẹ. Mẹ anh trông thấy con trai...