Bát cơm trộn mà mẹ đang ăn dở khiến tôi bật khóc tức tưởi, tối đó quyết tâm làm đơn ly hôn
Tại sao tôi lại phí hoài 3 năm trời để gồng gánh, lo cho người dưng; còn mẹ đau bệnh thì một mình chống chọi?
3 năm nay, tôi lấy chồng và ít về thăm mẹ, dù khoảng cách địa lý chưa tới 15km. Gia đình tôi không hạnh phúc. Bố bỏ rơi 2 mẹ con lúc tôi vừa tròn 10 tuổi. Mẹ một mình vất vả nuôi dạy tôi thành người. 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp 3 là tôi xin việc làm ngay để đỡ đần mẹ. Tháng lương đầu tiên chỉ có vài triệu ít ỏi nhưng tôi vẫn mua một cái bánh kem và một thỏi son để chúc mừng sinh nhật mẹ mình. Nụ cười hạnh phúc cùng ánh mắt long lanh nước của mẹ vẫn khiến tôi day dứt mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó. Nhờ chăm chỉ làm, tiết kiệm nên tôi sửa lại được căn nhà dột nát thành căn nhà kiên cố, không quá rộng nhưng đủ tiện nghi, làm chỗ ở cho 2 mẹ con.
22 tuổi, tôi trót có thai với bạn trai và tổ chức đám cưới trong vội vã lẫn sự coi thường của gia đình anh. Họ cho rằng tôi dễ dãi, sau này cũng sẽ giống bố, không bao giờ chung thủy với chồng con. Mặc dù tôi giải thích nhiều lần, bố mẹ chồng vẫn giữ những định kiến đó về tôi, còn hay mỉa mai, xỉa xói những khi tôi phạm sai lầm. Chồng tuy gần 30 tuổi mà bản tính trẻ con, chỉ thích hưởng thụ, không chịu đi làm, thiếu tiền thì xin mẹ, xin vợ. Bầu bì, tôi vẫn phải làm tăng ca để kiếm tiền sinh đẻ. Vì quá thiếu thốn, tôi không dám về nhà thăm mẹ thường xuyên vì sợ bà sẽ đau lòng.
Tôi ôm lấy mẹ mà khóc tức tưởi, đau đớn. (Ảnh minh họa)
Hiện tại, con của chúng tôi đã gần 3 tuổi rồi mà chồng tôi vẫn thế, bám mẹ và bám vợ. Anh ấy không bao giờ tự lập, cũng không chịu bươn chải kiếm tiền lo cho vợ con. Mức lương hơn 10 triệu của tôi không đủ chi tiêu, ăn uống cho gia đình 4 người lớn cùng với 1 đứa bé. Đã thế, dạo gần đây, chồng tôi còn “dở chứng”, đi nhậu về là lôi chuyện gia đình vợ để đay nghiến, xúc phạm. Vừa chịu áp lực kinh tế vừa chịu áp lực tinh thần nên tôi phờ phạc, gầy còm, già trước tuổi.
Video đang HOT
Trưa qua là ngày sinh nhật mẹ, tôi về nhà thăm bà giữa trưa nắng oi ả. Tôi mua cho mẹ cái áo mới, chẳng còn đủ tiền mua bánh kem nữa. Thấy tôi về, mẹ đon đả ra đón, cười tươi lấy nón che nắng cho tôi vào nhà. Thấy bát cơm độn chỉ có khoai, rau và ít cơm mà mẹ đang ăn dở, nước mắt tôi trào ra, không sao kiềm chế lại được. Mẹ nói sau Tết, bà bệnh một trận rồi tiền cũng không còn nữa, sợ phiền đến tôi nên bà đành vay mượn hàng xóm. Giờ ăn rau ăn khoai qua bữa, đợi tới tháng nhận tiền hỗ trợ của xã thì trả cho người ta.
Tối qua, tôi đã viết đơn ly hôn trước sự kinh ngạc của chồng và gia đình chồng. Tại sao tôi phải chịu luồn cúi, gồng gánh gia đình chồng, còn mẹ mình sống khổ sở? Tại sao tôi lại chỉ lo cho người dưng suốt 3 năm qua mà để mẹ đau bệnh một mình chống chọi? Nghĩ đến đó, tim tôi lại đau thắt. Tôi tin rằng, mình ly hôn, về sống với mẹ là quyết định đúng đắn nhất.
Mẹ dặn 5 con gái ở xa: Tết về mùng nào cũng được, đừng tranh cãi với nhà chồng
"Năm nay mùng mấy về ăn Tết hả con? Về được mùng mấy thì về nhé, đừng tranh cãi với nhà chồng rồi năm mới lại mất vui.
Mẹ không quan trọng đâu, mùng nào các con về thì mẹ có Tết".
Năm nào, trước Tết, mẹ cũng gọi điện, nhắn tin dặn hết con gái lớn đến con gái út chuyện về quê. Mẹ chỉ lo các con vì chuyện Tết nội, Tết ngoại mà cãi nhau với nhà chồng rồi tình cảm gia đình mâu thuẫn. Các con khó sống ở nhà chồng, thì mẹ cũng đau trong lòng. Dù mẹ nói là vậy nhưng tôi hiểu hơn ai hết, mẹ mong các con về biết bao nhiêu.
Là con gái út, được ở với mẹ lâu nhất nên tôi luôn nặng gánh, đau đáu nhớ về mẹ mỗi dịp Tết đến. Ngày tôi lấy chồng, mẹ cũng khóc nhiều nhất. Có lẽ mẹ buồn vì từ nay sẽ không còn ai quấn lấy mẹ, sẽ là sự cô đơn bủa vây lấy căn nhà nhỏ từng đầy ắp tiếng cười.
Lấy chồng đã 5 năm, tôi chưa từng được về đón giao thừa với mẹ. Nhà chồng tôi gia trưởng, chồng lại càng khó. Anh không chấp nhận chuyện vợ về nhà ngoại ăn Tết. Với anh, vợ đi đâu thì đi, nhất nhất phải đón giao thừa và ở nhà nội ngày mùng 1 Tết. Cãi nhau nhiều lần không được, tôi cũng đành "ngậm bồ hòn làm ngọt".
Trên tôi có 4 chị gái, đều lấy chồng xa. Người lấy chồng gần nhất cũng cách nhà mẹ đẻ 60km. Gia đình các chị hay tôi đều không giàu có, làm chỉ đủ ăn đủ mặc. Tôi sống ở thành phố lớn, công việc tuy có thuận lợi hơn các chị nhưng đổi lại, chi tiêu lại nhiều hơn. Năm nào, tôi cũng chỉ gửi biếu mẹ đôi, ba triệu ăn Tết. Các chị cũng gom góp chút ít biếu mẹ.
Vì ở xa nên tôi dặn người chị gái lấy chồng gần nhất, cách nhà 60km, sát Tết về mua biếu mẹ cây quất, cây đào. Có năm 29 Tết chưa có ai về, nhìn qua camera, nhà cửa vắng tanh, chưa thấy đào, quất, tôi lại chạnh lòng. Mỗi lần mở camera ra xem để nhìn mẹ, nước mắt tôi chảy dài. Thương mẹ, nhớ mẹ là thế nhưng lại không thể chạy ùa về như đứa con gái còn độc thân, tự do bay nhảy.
Có lúc, tôi chỉ ước mình chưa lấy chồng, được ở bên mẹ, được chăm sóc yêu mẹ, được đón Tết cùng mẹ mãi mãi.
Bố mất sớm, một mình mẹ nuôi mấy chị em chúng tôi ăn học, chưa một lời oán thán. Ngày trước, tôi cứ nhủ phải lấy chồng gần để được về thăm mẹ thường xuyên. Nhưng vì đi học, đi làm xa rồi duyên số lấy người chồng hiện tại, tôi phải xa mẹ nhiều năm.
Tôi từng ngỏ ý đón mẹ lên chung cư ở cùng, nhưng chồng tôi có vẻ không thích. Và nói thật, nếu thực sự anh có thích thì mẹ tôi cũng chẳng muốn. Các cụ ở quê, quen cuộc sống điền viên, có hàng xóm láng giềng. Cuộc sống ở chung cư với 4 bức tường chắc chỉ làm cho mẹ thêm nỗi nhớ quê hương.
Cứ đến gần Tết, lòng tôi lại rạo rực, nôn nao nhớ về cảnh ở trong căn nhà cấp bốn, có bố, có mẹ. Tôi nhớ ngày nhà nghèo chưa có đệm, bố trải rơm xuống dưới giường rồi lót một chiếc chăn mỏng, thêm một chiếc chiếu cho mấy chị em tôi nằm đỡ lạnh.
Tôi nhớ nồi bánh chưng bố gói luộc thâu đêm. Mấy chị em tôi tranh nhau nằm gần bếp để canh mấy chiếc bánh chưng nhỏ được ăn sớm. Chiếc nào cũng phải buộc dây đánh dấu theo cách riêng để không ai bị nhầm của ai.
Sau khi bánh chín, 5 chị em cầm 5 chiếc bánh của mình ra khoe thành phẩm. Trước đây, Tết chỉ ước được ăn bánh chưng, bây giờ thì lại khác. Tiện bếp củi, bố lại nướng ít thịt xiên, cái bắp ngô cho mấy chị em ăn. Mùi thịt, mùi bắp ngô thơm lừng góc bếp. Cả nhà xúm vào ăn uống, cười nói vui đùa. Khoảnh khắc ấy cả đời này tôi cũng không thể nào quên.
Giờ nhìn lại, một mình mẹ lủi thủi nơi góc bếp, lòng tôi lại quặn thắt. Mẹ vẫn gói bánh chưng đợi các con về, mẹ vẫn mua vài cân thịt, cân miến, ít bánh kẹo, hạt dưa chờ ngày sum họp. Nhưng chỉ có mình mẹ đón giao thừa trong cô quạnh. Thương mẹ nhưng biết làm sao!?
Tôi chỉ mong một lần chồng hiểu, để tôi được về đón giao thừa cùng mẹ. Cả 5 chị em tôi sẽ quây quần bên bếp bánh chưng, nói cười cùng mẹ, vui vầy bên mẹ... Ước mơ đơn giản như vậy thôi, liệu có ai chịu hiểu cho những người phụ nữ lấy chồng xa?
Tình mẹ bao la Anh đã lớn tuổi, vậy mà thời gian anh được hưởng tình mẫu tử thật ngắn ngủi, gói gọn hơn một tháng. Tuy nhiên anh tin mẹ anh sẽ mỉm cười nơi chín suối với quãng thời gian ngắn ngủi ấy. Ảnh minh họa do tác giả lựa chọn. Cha mẹ anh ly dị sớm, anh ở với cha, chị gái ở với...