Bất chấp tất cả để sống bên người chồng nghèo khổ, bệnh tật suốt 10 năm trời và cái kết mà người vợ nhận được
“Em để anh chết đi, đừng để anh làm khổ em thêm nữa”. “Đừng thế mà anh. Để em đưa anh về, chúng mình sống chết có nhau. Vợ chồng một ngày nên nghĩa, em đã thương anh cả đời vẫn thương anh”.
20 tuổi chị khá xinh xắn, nhiều chàng trai để ý nhưng chị biết phận mình. Chị là đứa không cha không mẹ, chẳng dám mơ ước tới những thứ mà người ta hứa hẹn. Cũng thời gian này chị phải chuyển công việc đã gắn bó 10 năm nay là rửa bát thuê vì con dâu của bà chủ bán bún sợ chị có tình ý với chồng mình. Lúc này bà bán bún đã già, thương chị nhưng cũng không làm gì được cô con dâu tác oai tác quái kia.
Chị ra ngoài thuê tạm một căn phòng trọ. Với số vốn dành dụm được 10 năm làm việc cho bà bán bún chị bắt đầu cất rau cỏ hoa quả ra chợ ngồi bán. Nhờ trời thương cộng với sự chịu khó của bản thân, sạp hàng của chị lúc nào cũng đông khách, nhiều người ngỏ ý muốn hỏi chị về làm vợ. Chị vẫn lắc đầu…
Thế rồi năm đó chị gặp anh. Mẹ anh đưa anh tới trọ ngay cạnh căn phòng trọ của chị để chữa bệnh ở nhà một ông thầy lang gần đó. Anh bị liệt nửa người bên phải và cũng là một đứa trẻ không cha. Hàng ngày mẹ anh đưa anh lên cái xe đẩy rồi đẩy đến nhà thầy châm cứu xoa bóp, rồi tối lại đẩy về phòng trọ. Bà cũng hay mua rau của chị để nấu cơm, do đó họ cũng nói chuyện khá cởi mở với nhau.
Nhưng khi anh đến được 1 tuần thì hôm ấy chẳng hiểu sao mẹ anh đi đâu mất, để anh lại một mình. Chị đi bán hàng về thấy anh ngã nhoài chỏng chơ dưới đất, hóa ra anh khát nước, định với cốc nước thì bị ngã. Chị vội đỡ anh lên giường, hỏi mẹ đâu thì anh chỉ lắc đầu. Đến tối vẫn không thấy mẹ anh về, chị nấu cơm nước mang sang và giúp anh ăn.
Nhiều lần anh bảo chị cứ mặc kệ anh, đừng quan tâm tới anh nữa nhưng chị bảo, thấy anh như vậy chị không cam lòng. (Ảnh minh họa)
Nhìn anh tội tội, hôm sau chị đã nghỉ làm ở nhà trông anh chờ mẹ anh về. Tối ấy bà về, nước mắt ngắn dài cảm ơn chị rối rít. Sau đó thì chị biết bà đi vay tiền để chạy chữa cho con trai. Nhưng 1 tuần sau bà lại đi, chị nghĩ bà đi 1, 2 hôm như lần trước rồi quay trở lại. Không ngờ bà đi luôn, có lẽ bà đã không thể kiếm ra tiền được nữa.
Chẳng hiểu lúc ấy tại sao chị lại thương anh đến vậy. Có lẽ đó là sự đồng cảm của những con người khổ cực, thiếu thốn tình cảm khiến chị xích lại gần anh hơn. Chị hỏi anh: “Nếu anh không ngại thì chúng ta chuyển về một phòng cho đỡ tiền trọ, rồi em sẽ giúp anh chữa bệnh. Chắc chắn anh sẽ đi lại được”.
Chắc chắn anh không bao giờ anh muốn làm phiền tới chị, chị quá tốt, một người xa lạ mà còn tốt hơn cả ruột thịt của anh. Anh lắc đầu nhưng chị lại chẳng làm theo ý anh. Cứ thế chị dọn hết đồ đạc của anh sang phòng mình rồi kê giường của anh sang. Chiều ấy chị trả cái phòng mà mẹ anh thuê.
Chị bắt đầu làm thay cái công việc của mẹ anh để lại. Sáng chị đi lấy hàng sớm rồi dọn hàng, nhờ người ta để ý giúp rồi về đưa anh vào nhà thầy châm cứu. Anh ở đó cả ngày còn chị đi bán hàng, tối dọn hàng xong chị lại đón anh về cơm nước cho cả hai người. Nhiều lần anh bảo chị cứ mặc kệ anh, đừng quan tâm tới anh nữa nhưng chị bảo, thấy anh như vậy chị không cam lòng.
Video đang HOT
1 năm trôi qua thì họ quyết định trở thành vợ chồng trước sự chứng kiến của mọi người trong làng. Lúc đó nhiều người bảo chị dại, chửi chị ngu. “Xinh xắn lại tháo vát thế kia nhiều người muốn hỏi cưới về làm vợ mà không chịu lại đi ôm ấp cái thằng ở đẩu ở đâu đến, chẳng có 1 xu dính túi lại còn nằm liệt”. Thế nhưng chị mặc kệ, vì giờ tình cảm của chị với anh không phải là tình thương vì đồng cảm nữa mà là tình nghĩa vợ chồng.
Nhờ sự chắt chiu dành dụm, 5 năm sau chị đã có thể mua được một mảnh đất nhỏ dựng tạm căn nhà cấp 4 để hai vợ chồng có chỗ che nắng che mưa không phải đi ở trọ nữa. Bệnh của anh vẫn như thế khống có tiến triển gì. Anh bảo vợ đừng đưa anh vào thầy mất tiền nữa, để tiền đó mà lo cho bản thân đi. Anh cũng chẳng thể có con được, anh thương chị, muốn chị đi bước nữa vì lúc đó vẫn có rất nhiều người thương chị. Nhưng chị nhất quyết không nghe.
Một ngày đi làm về, vì trời mưa từ sáng nên chị để chồng ở nhà không đưa vào thầy thuốc, nhưng lúc về chị hốt hoảng khi thấy nhà trống không, chẳng thấy chồng đâu. Chị lao ra ngoài tìm anh, gọi anh khản cổ trong mưa mà không thấy anh đâu. Đi một đoạn khá xa chị thất thểu quay lại vì không thấy chồng, mà chồng chị làm sao đi xa như thế được, xe lăn vẫn ở nhà.
Về gần tới con mương gần nhà thì chị hốt hoảng khi thấy chồng nằm sõng xoài dưới bờ mương gần mép nước. Lúc đi chị lại không để ý, người anh toàn bùn đấy. Chị nhào lại, anh vẫn còn thở được. Chị xốc anh lên thì anh thều thào:
Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi, dù không có đứa con chung nào nhưng chị vẫn hạnh phúc vô cùng, không hề ân hận vì đã lấy anh. (Ảnh minh họa)
- Em để anh chết đi, đừng để anh làm khổ em thêm nữa.
- Đừng thế mà anh. Để em đưa anh về, chúng mình sống chết có nhau. Vợ chồng một ngày nên nghĩa, em đã thương anh cả đời vẫn thương anh.
Sau lần ấy chị nghỉ chợ cả tuần để ở nhà chăm chồng vì sợ anh nghĩ quẩn lần nữa. Sau anh động viên mãi chị đi làm thì chị mới chịu đi. Từ đó biết tình cảm thật của vợ, anh cũng không nghĩ tới chuyện tự tử nữa. Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi, dù không có đứa con chung nào nhưng chị vẫn hạnh phúc vô cùng, không hề ân hận vì đã lấy anh.
Cùng với sự nỗ lực, kiên trì chữa trị của chị và chồng. 10 năm sau anh đã có thể tự đứng lên bằng đôi bàn chân của mình. Ngày nhìn chồng đứng dậy tập đi chị mừng rơi nước mắt. Anh một lần nữa lại tập những bước đi đầu tiên giống như một đứa trể của hơn 30 năm trước vậy.
Đây chính là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời của anh, là công sức 10 năm qua của chị. Trải qua bao khó khăn thì họ lại được đón nhận hạnh phúc vô bờ. Và hạnh phúc vỡ òa khi chị biết mình có thai, thực sự đó là niềm vui mà cả anh và chị không dám mơ ước tới.
Họ đã có thể được làm cha làm mẹ, họ sẽ có một đứa con kháu khỉnh giống như bao cặp vợ chồng khác. Sau 10 năm quyết tâm sống bên người chồng nghèo khổ, bệnh tật cuối cùng chị cũng được hưởng một cái kết có hậu. Chưa chắc lấy một người đàn ông khác chị lại có được cuộc sống hạnh phúc như hiện tại. Cuộc sống đâu cần vật chất mà quan trọng là vợ chồng sống với nhau bằng tình yêu chân thành. Với chị như thế là quá đủ.
Theo Một thế giới
Giả nghèo khổ thử người yêu và cái kết đắng ngắt
Tôi đâu ngờ sự tình lại đi xa đến mức mất kiểm soát như vậy.
Tôi năm nay 27 tuổi, là một chàng trai khá theo như nhận xét của nhiều người. Ngoại hình cao ráo, nước da trắng trẻo đúng chất thư sinh, tôi khiến nhiều cô gái đổ gục ngay lần đầu gặp mặt. Ngoài ra, tôi còn từng đi du học và hiện tại đang giữ vị trí cao trong một công ty nước ngoài, lương tính bằng đô la.
Gia đình tôi lại khá giả, nhà mặt phố, có ô tô, nên bên cạnh tôi không thiếu những nàng chân dài tán tỉnh. Tôi mải mê phiêu lưu tình ái với các em ấy cho đến một hôm tôi nhận ra mình quá ngu.
Dù bên tôi, nói yêu tôi nhưng những cô nàng này chỉ chăm chăm nhìn vào ví tiền của tôi mà thôi. Thậm chí có nàng gặp đại gia nhiều tiền hơn tôi thì sẵn sàng đá bay tôi để theo những người ta. Tôi mất niềm tin vào tình yêu cũng vì thế.
Rồi tôi xin bố cho vào Nam làm việc, với hi vọng tìm được một người con gái yêu mình thật lòng. Và ở đây, tôi gặp được M. M không hề giống như những cô gái tôi từng biết.
Em nhẹ nhàng, nói giọng Sài Gòn nghe rất êm tai. Đặc biệt, M không hề ăn diện đua đòi mà luôn chắt chiu, dành dụm từng đồng. Tôi nảy sinh tình cảm với M rất thật lòng, nhưng tôi sợ em cũng tham giàu nên nghĩ ra cách để thử em.
Ở thành phố mới, chẳng mấy ai biết gia thế thật của tôi nên tôi cứ nghiễm nhiên giả nghèo giả khổ. Dù giữ vị trí giám đốc nhân sự, quyết định việc đi hay ở của mọi người trong công ty nhưng tôi vẫn ở nhà trọ, đi xe số.
Mấy cô chân dài, da trắng trong công ty lúc đầu cũng có ý với tôi. Nhưng nhìn thấy tôi ì ạch đạp xe cho nổ máy thì mấy nàng bỏ chạy hết. Chỉ có M sẵn sàng đứng lại hỏi han rồi còn đưa tôi về nhà trọ.
Vài lần, tôi cũng cố ý rủ M đi ăn. Tôi chọn những quán bình dân hết mức, thậm chí là ngồi ngay ngoài đường. Uống nước thì tôi chọn quán nước mía, chỉ vài ngàn một li. Vậy mà M vẫn vui vẻ, còn nói rất thích những nơi như thế này, vừa rẻ lại ngon, chỉ hơi bụi một tí thôi.
Một lần, tôi giả vờ hết tiền, không đủ chi trả cho bữa ăn 50 nghìn của hai đứa. M cũng không ngần ngại rút ví trả tiền, còn dúi cho tôi 2 trăm ngàn để đổ xăng đi về. Lần ấy, tôi cảm động lắm. 200 ngàn, đến giờ tôi vẫn còn giữ.
Vừa thử lòng người yêu, tôi vừa âm thầm điều tra về hoàn cảnh của M. Hóa ra, gia đình M rất nghèo khổ, lại ở xa thành phố. Tiền lương hàng tháng, M đều đưa về cho bố mẹ nên rất ít khi có tiền mua sắm cho bản thân. Lúc này tôi mới hiểu vì sao em chỉ có vài ba bộ váy áo và mặc đi mặc lại nhiều lần. Biết về hoàn cảnh nhà em, tôi càng thêm trân trọng em hơn. Tôi quyết định sẽ để em biết về con người thật của mình, rồi tôi sẽ chính thức cầu hôn em.
Hôm đó, tôi lái ô tô đến trước phòng trọ của M rồi gọi em ra. Nhìn thấy tôi mặc áo vest hàng hiệu trên chiếc xe đắt tiền, M có vẻ rất ngạc nhiên. Lên xe rồi mà em cứ liên miệng hỏi tôi xe ở đâu, còn hỏi có phải tôi đi thuê hay không? Dù tôi khẳng định nhiều lần xe này của tôi, thậm chí tôi đưa luôn giấy tờ xe mà em vẫn không tin. Cuối cùng, tôi buộc phải nói thật về gia thế nhà tôi. Tôi cũng nói luôn mình chỉ giả vờ nghèo để thử em thôi. Thấy em thật lòng, tôi mới dám thể hiện ra.
Rồi tôi đưa em đi siêu thị mua váy áo, giày và phụ kiện trang điểm. Tôi chọn những bộ mắc tiền nhất, rồi ép em đi thử. Đáp lại, thái độ của người yêu khá lạ lùng. Thay vì vui mừng, em cứ im lặng rồi tỏ vẻ khó chịu, liên tục đòi về phòng.
Vừa hôm qua khi đưa em về phòng trọ, mọi lần tôi đều lên ngồi một lúc rồi về. Nhưng hôm nay, em kêu mệt và đuổi tôi về sớm. Đang lái xe, tôi nhận được tin nhắn của em.
"Mình chia tay đi anh. Em không chấp nhận được cảnh người yêu lấy mình ra làm trò thử. Em cũng có lòng tự trọng của em. Anh đã làm tổn thương nó, em xin lỗi. Em không thể yêu người không tôn trọng em".
Tôi điếng người, bấm gọi lại thì em đã tắt máy. Tôi vội lái xe ngược lại phòng trọ em thì thấy đã tắt điện.
Tôi biết, em đã nói là sẽ làm thật. Mấy hôm nay, dù gặp ở công ty, tôi có tìm mọi cách giải thích thì em vẫn không tha thứ cho tôi. Tôi biết em còn yêu tôi, tôi cũng rất yêu em. Khó khăn lắm tôi mới tìm được một người con gái tốt như em. Tôi nên làm gì để được em tha thứ đây?
Theo VNE
Đêm tân hôn "bất chấp tất cả" ngoài hành lang của đôi vợ chồng đã thích thì phải nhích "Thôi bất chấp tất cả đi anh, đêm tân hôn mà cứ phải kìm chế rồi sợ sệt thì chán lắm. Thích mà không dám nhích thì thà đừng tân hôn cho đỡ bực". Quen nhau trong 1 lần đi phượt, Giang đã thích mê anh chàng ở đoàn phượt. Gặp 1 cô gái nhỏ nhỏ nhưng rất cá tính như Giang, Hoàng...