Bất chấp cưới vợ quét rác, để rồi chưa đầy 5 năm sau cô ấy đã cho tôi 1 cơ ngơi khủng
Tôi cưới vợ cách đây 5 năm, cô người vợ quét rác mà ai cũng ra sức ngăn cản. Nhưng chính cô ấy đã xây dựng cho gia đình 1 cơ ngơi khủng khiếp không ai ngờ.
Chúng tôi có 1 tình yêu đẹp. (Ảnh minh họa)
Tôi là trưởng phòng dự án cho 1 công ty truyền thông lớn. Có trong tay học thức đủ tầm, địa vị xã hội cũng đủ. Gia đình tôi không quá giàu có nhưng cũng được gọi là đủ ăn đủ sống ở quê. Tôi mới tìm cho mình 1 nửa để tiến đến hôn nhân.
Tôi quen em qua 1 lần rất tình cờ. Tôi bị quẹt xe, đúng ra là do hơi lâng lâng rượu chè sau chầu nhậu với mấy ông bạn nên tự ngã nhào ra đường. Lúc tôi ngã thì trời tối muộn rồi, đường cũng đã khá vắng. Lại ngã men đường nên người chạy tới đỡ tôi là 1 cô quét rác.
Em đã đưa tôi về nhà bằng cách gọi cho tôi 1 cái taxi, còn xe máy tôi do em đem về. Sáng hôm đó tỉnh dậy đang mơ màng không hiểu đêm qua mình về nhà kiểu gì, vội ra cửa không nhìn thấy xe máy đâu, thôi xong rồi, quả này là mất xe rồi. Đang bực tức nghĩ cách tìm lại xe thì tôi nhận được 1 cuộc điện thoại từ số lạ. Đấy là số của em, em gọi điện hỏi tôi dậy chưa và tỉnh hẳn rượu thì qua nhà em để lấy xe về.
Tôi bắt xe qua nhà em, chúng tôi nói chuyện với nhau 1 vài điều, trước khi về tôi có mời em đi ăn để cảm ơn. Từ đó chúng tôi hay nói chuyện với nhau nhiều hơn. Em nói về công việc quét rác hàng ngày của mình bằng cách rất tự hào. Có lẽ vì thế mà tôi đã cảm mến em và muốn em trở thành người yêu của mình. Thời gian đầu em còn rụt rè nhưng sau rồi cũng gật đầu đồng ý.
Ngày tôi đưa em về ra mắt và xin cưới, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt lắm. Vì thằng con trai duy nhất của ông bà vừa đẹp trai, vừa tài giỏi và có 1 tương lai sáng lạn vậy mà đi lấy 1 cô quét rác. Nghe thôi bố mẹ đã không vừa lòng. Đấu tranh cả năm trời ròng rã, có những lúc tưởng như sẽ từ bỏ nhưng rồi tôi hiểu thấu đáo được 1 điều, tôi sợ sẽ không tìm đâu ra một người phụ nữ tốt như em nên lại tiếp tục chiến đấu. Vì sự kiên quyết của tôi nên bố mẹ tôi cũng phải miễn cưỡng gật đầu chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Chúng tôi cưới nhau và cùng hòa mình vào công việc hàng ngày, công việc tại công ty sau 1 tuần tổ chức đám cưới. 1 năm sau vợ sinh cho tôi một cậu con trai bụ bẫm. Gia đình của tôi rất đầm ấm và hạnh phúc. Vợ tôi là người phụ nữ đảm đang, giỏi quán xuyến việc nhà. Vợ thường xuyên gửi quà về cho hai bên nhà nội và nhà ngoại ở dưới quê nên dần dần cũng chiếm được cảm tình của bố mẹ chồng hơn. Vợ chu toàn mọi thứ khiến tôi không cảm thấy mình cần phải lo lắng gì mà hoàn toàn tin tưởng ở vợ.
Video đang HOT
Chúng tôi cưới nhau về vẫn phải sống trong nhà trọ vì lương của tôi có cao thì cũng chỉ đủ để dư dật 1 chút dành đến lúc con vào trường, còn lương của vợ thì không cao lắm. Ngày nào bố con tôi cũng được ăn đầy đủ những món bổ dưỡng. Tôi cứ nghĩ mấy món vợ nấu phải cả mấy trăm nghìn 1 bữa, nhưng ai dè mỗi bữa cơm bổ dưỡng của vợ còn không đến 50 ngàn, nếu có hôm ăn thịt bò thì sẽ đắt hơn. Nhưng chung quy lại cả ngày vợ cũng chỉ tiêu tiền đi chợ 100 ngàn cho cả gia đình.
Người vợ quét rác giúp tôi có cơ ngơi khủng khiếp. (Ảnh minh họa)
5 năm sau khi cưới, vợ chồng tôi chưa từng 1 lần cãi nhau lấy 1 lần. Vợ quá tốt và lại còn rất hài hước khiến tôi chưa bao giờ có ý định mình sẽ cặp bồ ngoài mối quan hệ vợ chồng đang có. Tôi vẫn nhớ tối hôm đó, sau 5 năm bên nhau, vợ tôi bàn bạc với tôi rằng hãy mua 1 căn nhà để tiết kiệm chi phí trả tiền phòng mỗi ngày. Tôi ôm mặt suy nghĩ vì để mua nhà cần số tiền quá lớn, chuyện vô cùng nan giải với tôi thì vợ đưa cho tôi 1 cuốn sổ tiết kiệm rồi nói:
- Vợ đã dành dụm số tiền chồng kiếm được mỗi tháng cùng với tiền vợ bù vào và làm 1 cuốn sổ tiết kiệm từ lúc mình mới cưới nhau. Thời gian qua vợ cũng có giúp đỡ công ty vài người bạn nên cũng có ít tiền lãi
- Cái gì cơ? Vợ góp vốn vào công ty người ta á?
- Mình có ít tiền, góp vào, người ta làm ăn thành đạt rồi tự khắc sinh lời cho mình thôi có gì đâu hả chồng.
Tôi choáng váng nhìn con số trong sổ tiết kiệm lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi hỏi vợ:
- Có nhiều tiền thế này vì sao em không nghỉ công việc quét rác của mình đi?
- Với anh có thể công việc này lấm lem, bẩn thỉu và không ra tiền nhưng với em nó đã là cái nghề rồi. Trước khi gặp anh, em sống rất hài lòng với những gì mình làm được thì giờ cũng thế.
Tôi ôm lấy vợ thật chặt, ai có thể ngờ được rằng mới 5 năm mà vợ đã có thể dành dụm được 1 số tiền lớn như thế. Tôi càng thêm nể phục cô ấy vì dù đã có tiền có thể xây nên 1 cơ ngơi lớn thì cô ấy vẫn gắn bó với công việc lam lũ, không quản nắng mưa.
Giờ vợ chồng tôi đang sống cùng con trai trong căn nhà rộng đẹp, chưa kể còn dư tiền để giúp bố mẹ sửa sang lại nhà ở quê và có cả tiền tiết kiệm. Tôi tự hào về cô vợ quét rác của mình lắm. Bất chấp lấy cô ấy chính là điều mà tôi cảm thấy đó là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời.
Theo blogtamsu
Tưởng ế không ai ngó, nhắm mắt lấy chồng và cuộc hôn nhân bất ngờ...
Thật ra, khi quyết định lấy chồng ở tuổi 32 cũng là lúc tôi &'nhắm mắt đưa chân' vì sợ tuổi tác không còn trẻ sẽ càng ngày càng khó.
Tôi lấy anh, nhiều người lo lắng, vì thật ra, con gái lấy chồng muộn cũng mệt mỏi lắm, và lại lấy một người không có tương lai thì quả thật là quá liều lĩnh. (Ảnh minh họa)
Đời người phụ nữ, nếu đã xác định không lấy chồng thì thôi, còn như tôi, vẫn luôn mong muốn mình có được một mái ấm gia đình, một người đàn ông mà mình yêu thương, cũng yêu thương mình. Nhưng càng ngày tuổi xuân càng trôi đi. Không phải quá xấu nhưng tôi cũng là một người phụ nữ không có gì nổi bật. Tôi luôn tự ti vào bản thân vì xung quanh mình có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp. Vậy nên, mỗi ngày trôi qua tôi sống khép mình, không chấp nhận mối quan hệ mơ hồ. Tôi đã gật đầu một mối quan hệ được mai mối.
Người bà con của tôi giới thiệu cho một anh, đó là người chạy xe ôm ở xã bên. Nghĩ cũng tội, mình cũng không phải đến nỗi nào lại lấy một anh làm nghề chạy xe ôm. Đúng là ban đầu tôi rất băn khoăn nhưng vì người ấy cũng chân tình, lại cũng biết cách quan tâm tôi nên tôi cuối cùng cũng nhắm mắt đưa chân lấy chồng mà không hề có tình yêu. Thôi thì, lấy ai cũng là duyên phận của đời mình. Tôi đã 32 tuổi, còn trẻ trung gì nữa. Tôi không coi thường công việc của anh ấy mà chỉ sợ, công việc ấy chẳng ổn định, lương không có, chỉ là thu nhập trong ngày được đồng nào hay đồng ấy.
Tôi lấy anh, nhiều người lo lắng, vì thật ra, con gái lấy chồng muộn cũng mệt mỏi lắm, và lại lấy một người không có tương lai thì quả thật là quá liều lĩnh. Công việc của tôi cũng khá ổn, thu nhập các thứ cũng thuộc vào hàng được.
Lấy nhau về, tôi được chồng chiều chuộng như cưng chiều công chúa. Thật sự, lâu dần, tôi cảm nhận được sự may mắn của mình. Anh đi chạy xe hàng ngày, tối về nhà lại đi chợ, mua thức ăn ở chợ. Anh luôn tục hỏi vợ thích ăn gì. Tôi thích gì thì anh chiều theo ý và lại vào bếp nấu nướng. Nhìn thấy anh vào bếp, rồi nhanh nhẹn chuẩn bị mọi thứ cho vợ, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có được sự yêu thương này. Không yêu anh khi lấy nhưng dần, tôi cảm nhận được trong trái tim mình bắt đầu có anh...
Anh chỉ làm nghề chạy xe ôm nhưng chưa một lần ca thán hay than vãn vì công việc của mình. Lúc nào về nhà cũng mang bộ mặt vui vẻ, cởi mở. Anh thường kể với tôi một ngày anh chở bao nhiêu khách, gặp những khách hàng như thế nào để tôi thấy vui vẻ. Anh kể về việc anh không lấy tiền của một cụ ông đưa cho anh khi thấy ông ấy già và yếu. Rồi anh kể chuyện, có bà cứ ngồi sán vào anh lúc anh chở xe, anh sợ quá, vừa đi vừa run. Rồi bà ta cho anh thêm mấy trăm nghìn, anh không dám nhận, chỉ nhận đúng số tiền rồi đi...
Chuyện anh kể hôm nào cũng vui như tết. Xem ra, đó thực sự là niềm vui của anh chứ không bao giờ anh mặc cảm về bản thân mình. Điều khiến tôi trân trọng ở chồng chính là việc, dù công việc của anh thua kém vợ nhưng anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, chán nản. Lúc nào anh cũng pha trò cho tôi. Cảm thấy một người như anh đáng trân quý hơn rất nhiều những người lúc nào cũng chỉ biết ca thán, rồi than thân trách phận. Cuộc sống của anh thật ý nghĩa vô cùng. Anh đã khiến tôi trở nên vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên chồng. Cuộc sống của tôi cũng bao dung, nghĩ thoáng hơn và bớt tiêu cực hơn từ ngày được là vợ của anh.
Chuyện anh kể hôm nào cũng vui như tết. Xem ra, đó thực sự là niềm vui của anh chứ không bao giờ anh mặc cảm về bản thân mình. (Ảnh minh họa)
Thấy thương chồng và cảm phục ý chí của chồng, cũng cảm ơn anh vì chưa bao giờ anh khiến tôi có cảm giác lo lắng về gia đình, tôi đã cố gắng động viên anh thay đổi. Chúng tôi tích cóp tiền, vay mượn thêm để hùn vốn mở cửa hàng kinh doanh đồ tạp hóa. Ban đầu chỉ là cửa hàng nhỏ, dần chúng tôi mở rộng thị trường và đã có một siêu thị nhỏ. Giờ, tôi đi làm, còn chồng ở nhà trông nom siêu thị, bỏ công việc lái xe ôm.
Cuộc sống của chúng tôi khá ổn, chồng thay tôi làm việc nhà, chăm vợ con, chưa một lần anh càu nhàu hay bỏ quên thực đơn vợ thích hàng ngày. Tối về, tôi chỉ việc thay đồ và có cơm ăn, chồng sẽ làm giúp tôi mọi việc, vì anh thường về nhà sớm để chuẩn bị cơm nước vì chúng tôi đã thuê cả nhân viên bán hàng. Nói chung, siêu thị nhỏ của chúng tôi thu nhập khá tốt. Có lúc anh kể tiếc nghề xe ôm một cách đầy cảm xúc và tôi hiểu, đó là công việc anh luôn cảm thấy tự hào chứ chưa bao giờ nghĩ, mình chỉ làm cho có. Tôi hiểu hơn ai hết chồng tôi là một người đàn ông tốt, quan tâm, yêu thương vợ con và chân tình như thế nào...
Cuộc sống của tôi bây giờ vô cùng hạnh phúc, nhàn hạ và vui vẻ. Đi làm về là có chồng giúp mọi việc, có nhiều thời gian nghỉ ngơi, bên chồng con. Chúng tôi đã có một cậu con trai nhỏ 2 tuổi. Nhìn chung, cuộc sống với tôi như thế là quá viên mãn, tôi không dám đòi hỏi gì hơn. Hai vợ chồng cùng nhau chung sức làm ăn để lo cho con cái sau này mà thôi...
Tôi đã quá lứa nhỡ thì, nghĩ mình ế và cuối cùng nhắm mắt đưa chân lấy một anh xe ôm nhưng thật không ngờ, tôi lại lấy được một người chồng tốt. Tôi cảm ơn anh đã cho tôi niềm tin, tình yêu và sức mạnh để sống một cách có ý nghĩa hơn. Tôi biết, anh đã hi sinh nhiều vì tôi và tôi luôn trân trọng điều đó. Cứ ngỡ, đó là một cuộc hôn nhân qua mai mối, sẽ không hạnh phúc, vậy mà, tôi lại có được mái ấm của riêng mình, một gia đình mà tôi đã từng mơ ước trước đây. Lấy chồng muộn như tôi đâu phải là không còn hi vọng, đâu phải là không may mắn. Các bạn thử nghĩ xem? Đời người phụ nữ có phải là do số phận? Tôi đã tưởng mình sẽ không bao giờ yêu chồng, sẽ không thể có được tình yêu thương khi chấp nhận lấy người đàn ông không yêu, không có công việc ổn định. Còn giờ thì sao? Tiền bạc có thật sự quan trọng hơn tình yêu thương mà vợ chồng dành cho nhau, sự quan tâm và vui vẻ anh dành cho tôi trong suốt thời gian qua? Tôi trân trọng điều đó và luôn biết ơn chồng... biết ơn cuộc đời này vì đã cho tôi có cơ hội được làm vợ của anh và làm mẹ của con anh... Chỉ hi vọng cuộc sống mãi về sau cũng yên bình!
Theo Afamily
Quá đói, tôi vơ lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn rồi 3 phút sau phải ôm mặt khóc ròng Tôi chạy ra bếp, thấy bát cơm ở cữ mà mẹ tôi chuẩn bị cho Vân ở trên bếp thì mừng rúm, tôi lấy thìa rồi xúc ăn lấy ăn để. Cơm gồm có thịt kho và cá kho cùng bát canh rau ngót. Nhưng vừa nuốt được, tôi đã móc họng nôn hết ra. ảnh minh họa Lúc tôi cưới vợ, vợ...