‘Bạo hành ngược’ và đòn độc ở ‘phái yếu’
Đang ngủ, anh Duy choàng tỉnh và thấy ‘của quý’ của mình gần như đứt lìa. Còn chị vợ trước khi bỏ trốn còn… tiện tay khóa trái cửa.
Thời gian gần đây, hàng loạt các vụ vợ bạo hành chồng bằng nhiều cách dã man như cắt “của quý”, đánh đập, thậm chí giết hại cả “đức lang quân” của mình… liên tục xảy ra đã khiến nhiều người phải rùng mình, khiếp sợ trước những “đòn độc” của phận “liễu yếu đào tơ”. Tuy nhiên, điều đáng nói là, dù càng ngày càng phổ biến nhưng dường như nạn “bạo hành chồng” vẫn chưa được quan tâm đúng mức.
Loạn chuyện… “hoạn” chồng
Liên tục gần đây xảy ra việc các đức ông chồng bị vợ cắt phăng “của quý”. Nguyên nhân chủ yếu của tình huống “dở khóc dở cười” này đa phần xuất phát từ cơn ghen mù quáng của các bà vợ. Mới nhất phải kể đến vụ án anh Nguyễn Hòa Duy (35 tuổi) ngụ xã Bình Tịnh, huyện Tân Trụ, tỉnh Long An bị vợ lén “triệt sản” lúc nửa đêm. Hôm đó, vào khoảng 2h sáng ngày 19/10/2012, anh Duy đang say ngủ thì bỗng thấy đau nhói phía bụng dưới. Giật mình nhỏm dậy, anh Duy vô cùng kinh khiếp khi thấy “của quý” của mình gần như đứt lìa, máu loang cả một góc giường. Anh Duy vừa kêu cứu vừa lê mình ra phía cửa ngoài. Lúc này, thủ phạm vụ “kỳ án”, cũng chính là vợ anh Duy – Nguyễn Thị Trúc Mơ (35 tuổi) đã bỏ trốn và… tiện tay khóa luôn cửa.
Còn chút hơi sức, anh Duy vừa tông cửa vừa tri hô. Nghe tiếng kêu cứu, người thân của anh Duy và hàng xóm kéo đến thì anh đã kiệt sức nằm ôm bụng dưới đau đớn rên la. Sau hơn 3 giờ đồng hồ, các bác sĩ khoa Ngoại tiết niệu – Bệnh viện Chợ Rẫy đã thực hiện thành công ca phẫu thuật nối lại “của quý” anh.
Nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh Duy tái xanh tái mét do vẫn chưa hết bàng hoàng vì hành động của vợ. Anh tâm sự: “Có nằm mơ tôi cũng không ngờ vợ tôi lại hành xử tàn độc như vậy. Vì tôi làm tài xế, thường xuyên đi xa dài ngày nên vợ suốt ngày ghen tuông khiến tôi rất buồn phiền. Trước kia, cô ấy đã mấy lần đâm đơn ly dị, tôi cũng đã cạn tình nhưng vì thương hai con còn nhỏ nên tôi không đành lòng để chúng thiếu cha thiếu mẹ, nào ngờ đến mức xảy ra cơ sự này. Lần này là tôi ly hôn thật. Tôi thất vọng về cô ấy quá, có người vợ nào lại đang tâm ám hại chồng giữa đêm khuya như vậy. Càng đau đớn hơn khi cô ấy lại ’sát hại’ ngay nơi mà mình… mất cảnh giác nhất”.
Trước đó không lâu, anh Hồng Công (38 tuổi), ngụ Đồng Tháp cũng rơi vào trường hợp bị vợ xuống tay “tiệt đường lăng nhăng”. Bác sĩ Dương Quang Vũ, khoa Ngoại tiết niệu, Bệnh viện Chợ Rẫy cho biết, anh Công được chuyển đến bệnh viện trong tình trạng mất máu nhiều, huyết áp tụt và đặc biệt là suýt đứt niệu đạo. Nguyên nhân được xác định là trong lúc anh Công đang ngủ thì vợ dùng dao Thái Lan cắt “của quý” của chồng.
Choàng tỉnh vì đau đớn, anh Công kịp thời vùng chạy nên may mắn “của quý” chưa bị đứt lìa. Tuy nhiên, sau khi đã hồi phục phần nào sức khỏe, do ngại ngùng nên anh Công khai rằng “của quý” gần đứt lìa là do bị… con dao rơi trúng hạ bộ trong lúc đi cắm câu khuya. Mãi đến khi được các bác sĩ động viên, an ủi thì anh mới bùi ngùi thú nhận là do mâu thuẫn gia đình nên bị vợ lén dùng dao… cắt.
Video đang HOT
Trên đây là 2 trường hợp vừa mới xảy ra, và còn rất nhiều quý ông phải ôm hận khi bị vợ xuống tay “triệt sản”. Tuy hầu hết những ca bị cắt của quý đều được các bác sĩ nối lại thành công nhưng chắc chắn khả năng tình dục của nạn nhân khó có thể hồi phục hoàn toàn, cũng như ảnh hưởng rất lớn về sức khỏe, tinh thần, tâm lý của các ông chồng sau này. Và cho dù với bất kỳ nguyên do nào thì bạo hành kiểu “thợ hoạn” của các bà vợ “máu lạnh” vẫn sẽ bị luật pháp nghiêm trị và sự đổ vỡ hạnh phúc là điều khó tránh khỏi.
Cam chịu vì… sĩ diện
“ Bạo hành ngược”, chuyện nghe có vẻ buồn cười nhưng lại tồn tại và ngày càng phổ biến hơn trong xã hội hiện nay. Các bà vợ không cần “thượng cẳng tay, hạ cẳng chân”, máu me rùng rợn như kiểu “hoạn chồng”, mà màn bạo hành đôi khi chỉ là những lời đay nghiến, xúc phạm. Có quý ông do phụ thuộc kinh tế vào vợ nên bị vợ siết chặt chi tiêu hòng ngăn cản chồng đến với các hoạt động kết giao cộng đồng, quan hệ xã hội. Thoạt nhìn tưởng bình thường, không nghiêm trọng nhưng đó cũng là một dạng bạo hành gia đình có tên gọi là “bạo hành xã hội”.
Nhiều đấng mày râu thường xuyên bị vợ bạo hành về cả thể xác lẫn tinh thần nhưng họ vẫn cố âm thầm chịu đựng. Bởi họ sợ nếu mọi việc vỡ lở sẽ bị mọi người chê cười. Đơn cử như trường hợp của anh Nguyễn Hữu Luận (45 tuổi), ở cù lao Tân Lộc, huyện Thốt Nốt, TP Cần Thơ. Cuộc sống hôn nhân của anh Luận bắt đầu trở nên nặng nề khi trong một lần uống rượu quá say, anh bị tai biến dẫn đến liệt nửa người. Từ đó, gánh nặng gia đình với 4 miệng ăn đè lên đôi vai chị Lê Thị Bé – vợ anh.
Cũng kể từ đó chị Bé “thay tính đổi nết”. Cả ngày chị buôn bán ngoài chợ, nên dù bệnh tật anh Luận và các con vẫn cố gắng cơm lành canh ngọt, những mong đỡ bớt cho chị một phần vất vả. Thế nhưng, không ít lần chị buông lời nói mát anh là kẻ vô dụng, sống “bám váy vợ”. Tủi nhục, nhưng không muốn các con buồn, gia đình xáo trộn, anh Luận đành nín nhịn. Nào ngờ, chị Bé ngày càng quá quắt, không những nói bóng nói gió, chị còn đay nghiến thẳng mặt chồng.
Anh Luận nóng giận to tiếng, liền bị chị ta hất cả mâm cơm vào người. Không hôm nào là anh Luận không phải chịu cảnh vợ về tới nhà là “đá thúng đụng nia”, nhưng tuyệt nhiên anh không hề hé răng với ai nửa lời. Có khi, anh Luận bị vợ đánh đến bầm tím tay chân, nhưng khi đến trạm xá anh chỉ cười bảo do liệt nửa người, tập đi nên té.
Nhiều lần anh Luận viết đơn ly dị nhưng chẳng hiểu sao, chị Bé lại không đồng ý ký đơn. Vì ngại nói ra lý do chính đáng là bị vợ bạo hành nên năm lần bảy lượt anh Luận không thể đường đường chính chính chấm dứt với người vợ cạn nghĩa. Cam chịu cảnh “địa ngục trần gian” được 3 năm, trong một lần cự cãi, chị Bé đạp vào chiếc xe lăn, làm anh ngã lăn xuống bậc tam cấp. Người nhà anh Luận trông thấy liền viết đơn tố cáo. Tuy đã được hòa giải êm xuôi, nhưng vụ việc Lê Thị Bé bạo hành chồng trong suốt 3 năm qua đã không thể che giấu thêm được nữa. Anh Nguyễn Hữu Luận được giải quyết ly hôn, 2 đứa con trai đã lớn cũng xin được ở với cha để tiện bề chăm sóc cho anh.
Cũng có trường hợp người đàn ông hoàn toàn có khả năng phản kháng lại những đòn bạo hành của vợ, nhưng vì sĩ diện, không muốn hàng xóm biết gia đình mình “cơm không lành, canh không ngọt” nên cố chịu đựng. Các bà vợ thấy chồng nhẫn nhịn thì được nước lại càng làm tới. Điều này khiến các ông chồng “tức nước vỡ bờ” đưa đơn ly dị mặc cho các bà khóc lóc van xin vì còn yêu thương.
Như vợ chồng ông Mai Đức Hậu và bà Trần Thị Nụ ngụ phường 5, quận Gò Vấp, TP HCM. Ông Hậu và bà Nụ đều lỡ dở một lần đò nên tìm đến với nhau qua sự đồng cảm tuổi xế chiều. Đăng ký kết hôn, dọn về sống chung xong đâu đấy ông mới phát hiện bà Nụ vô cùng đanh đá. Ông Hậu vốn là cán bộ hưu trí, tuy không to tát gì nhưng cũng là người có học thức. Thế nhưng, mỗi khi ông đưa bạn về nhà lai rai chút đỉnh gọi là thú tiêu khiển tuổi già là bà tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Ông lựa lời khuyên bảo thì bà nổi đóa, la hét om sòm. Nghĩ mình đã già, lấy vợ lần hai mà còn cự cãi to tiếng thì mất mặt nên những lúc như thế ông Hậu lặng im.
Tưởng chồng bản tính nhu nhược, nên càng ngày bà Nụ càng làm dữ. Ông tức giận, bỏ nhà đi mấy lần nhưng bà quen thói “sư tử Hà Đông”, chỉ cần ông trở về là lại chứng nào tật ấy. Thậm chí, không ít lần bà còn cào mặt chồng rướm máu, khiến ông khó ăn khó nói với bạn bè, hàng xóm. Quá uất ức, ông Hậu quyết định bỏ bà Nụ rồi khăn gói về quê ở với đứa con trai út. Mặc dù bà Nụ gào khóc, van xin thế nào ông Hậu cũng không hồi tâm chuyển ý.
Thạc sĩ tâm lý Huỳnh Anh Bình cho biết: “Có không ít đàn ông là nạn nhân của bạo hành gia đình tìm đến trung tâm tư vấn để được tư vấn tâm lý. Thật ra, người đàn ông khi bị vợ bạo hành thì tổn thương tinh thần thậm chí còn nặng nề hơn cả phụ nữ do các định kiến xã hội áp đặt lên họ. Phổ biến nhất là trạng thái mất tự tin, cảm thấy mình vô dụng, khiếp nhược.
Theo tài liệu của Viện Khoa học xét xử thì trong 10.608 vụ án hôn nhân và gia đình được ra tòa, có 42% vụ án ly hôn mà nguyên nhân từ bạo lực gia đình. Trong số đó, tỷ lệ vợ đánh chồng là 0,6% (bạo hành thể xác); vợ mắng chửi chồng là 8,5% (bạo hành tinh thần); vợ ép chồng quan hệ tình dục là 1,6% (bạo hành tình dục). Con số này cho thấy, vợ bạo hành chồng mà gọi nôm na là “bạo hành ngược” cũng cần phải được quyết liệt lên án và ngăn chặn kịp thời. Tránh để xảy ra những hậu quả đáng tiếc”.
Người đàn ông cần phát huy bản lĩnh làm chồng Thạc sĩ tâm lý Huỳnh Anh Bình cũng cho biết thêm: “Dù là nạn nhân, nhưng việc để vợ bạo hành một phần cũng do lỗi của các đấng mày râu. Khi lấy phải một cô vợ quá quắt, hoặc bị bạo hành lẽ ra người đàn ông phải phân tích thiệt hơn cho vợ hiểu, nếu vẫn không thay đổi được thì phản kháng cứng rắn, quyết liệt để phát huy bản lĩnh làm chồng của mình, nhưng đa phần những người đàn ông lại cố gắng nín nhịn vì sợ chạm đến sĩ diện, sợ tiến tới ly hôn sẽ mất quyền nuôi con… khiến người vợ ngày càng lấn lướt, dẫn đến ảnh hưởng tâm lý nặng nề là điều khó thể tránh khỏi. Bên cạnh đó, vẫn có không ít các trường hợp người chồng bị phụ thuộc vào vợ quá nặng nề, ví như về kinh tế, thân thế gia đình nên khi bị vợ bạo hành lại không dám lên tiếng phản kháng, tố cáo hoặc ly hôn. Mà họ thường tự lừa dối mình bằng câu ‘vợ mình, mình sợ’, ‘không thèm chấp phụ nữ’ khiến cho tình trạng ‘bạo hành ngược’ tuy đáng phải đưa ra giải quyết thẳng thắn nhưng vẫn diễn ra âm ỉ, ngầm hủy hoại hạnh phúc cá nhân và cả gia đình”.
Theo VNE
Vợ xách dao đuổi chồng, cuỗm sạch tiền
Cô ấy bây giờ đã bỏ đi theo người đàn ông khác và còn ngăn cản tôi gặp con.
Tôi năm nay 25 tuổi, đã có vợ và một bé gái năm nay 5 tuổi. Hồi đó, tôi còn trẻ, yêu một người con gái là vợ tôi bây giờ. Chúng tôi quen nhau được 3 tháng thì tôi thấy không hợp nhau nên quyết định chia tay. Sau một thời gian tình cờ gặp lại, chúng tôi nối lại tình xưa. Cô ấy rất ngang bướng nhưng vì yêu nên lúc nào tôi cũng phải làm lành trước. Thời gian trôi qua, chúng tôi đã đi quá giới hạn và chỉ mới lần thứ hai thôi thì vợ tôi mang bầu. Tôi hoang mang và lo sợ vì lúc đó hai đứa còn quá trẻ con, bạn gái kém tôi một tuổi, chưa có công việc ổn định. Thế là hai đứa quyết định bỏ và tôi dắt bạn gái tới bệnh viện. Sau một hồi được các bác sĩ tư vấn, chúng tôi quyết định giữ lại đứa bé. Hai đứa gọi điện về báo cho nhà biết, gia đình rất bất ngờ nhưng cũng chấp nhận cho hai đứa tổ chức đám cưới.
Hôn lễ được tổ chức suôn sẻ với lời chúc phúc của hai gia đình và bạn bè. Trong thời gian chung sống, vợ chồng tôi cãi vã rất nhiều. Khi yêu và cả đến bây giờ làm vợ cũng vậy, cô ấy không thay đổi. Mọi chuyện trong gia đình, cô ấy luôn là người quyết định, tôi đưa ra ý kiến chẳng bao giờ cô ấy nghe. Tiền lương tôi, cô ấy giữ, mỗi tháng chỉ đưa cho cho tôi vài trăm nghìn. Nhiều khi trong cơ quan rủ đi nhậu, tôi không dám đi mà cô ấy cũng không cho tôi đi. Cứ mỗi lần tôi đi nhậu cùng anh em trong cơ quan là về vợ chồng lại cãi nhau. Cô ấy muốn mọi thứ phải theo ý cô ấy. Tôi thì vì sợ hàng xóm cười chê nên chẳng bao giờ lớn tiếng, mặc kệ cô ấy làm theo ý mình cho yên nhà yên cửa. Cô ấy mà không vừa lòng thì có thể ném đi bất cứ thứ gì trên tay và gần cô ấy. Nhưng lần này, tôi không tha thứ cho cô ấy.
Một hôm, gần giờ tan ca, tôi nhắn tin cho cô ấy bảo là đi nhậu cùng sếp và một anh làm chung phòng. Cô ấy gọi điện bắt tôi về, tôi nói không về, thế là cô ấy nhắn tin nếu không về ngay bây giờ thì tối nay về viết đơn ly dị. Câu này cô ấy đã nói rất nhiều. Tôi rất bực mình nên bảo rằng: "Muốn thì viết đi, tối về tôi ký". Một lát sau, cô ấy đến nhà hàng tìm và kêu tôi về. Tôi rất mất mặt với sếp và anh bạn. Tôi bảo cô ấy về trước đi, lát tôi về sau.
Khoảng 8h, tôi đi về nhà mà trong lòng rất tức giận. Nhưng không ngờ cô ấy còn làm dữ hơn tôi. Về nhà, hai vợ chồng cãi nhau. Cô ấy đã dùng từ ngữ "mày-tao" để nói chuyện. Trong lúc tức giận, tôi tát cô ấy và các bạn biết cô ấy đã làm gì không? Cô ấy đã chạy thẳng xuống bếp xách con dao lên xông vào chém tôi. Cũng may tôi tránh được và chạy ra ngoài. Trong lúc đó, mấy người hàng xóm thấy vậy nên đã ngăn cản cô ấy lại. Cô ấy bảo tôi đi luôn đi và đừng bao giờ quay trở lại nữa.
Tôi ê chề và nhục nhã. Tôi đi lang thang, không biết đi về đâu. Cuối cùng cũng quay về ngồi trước cổng nhà mà không vào được. 2h sáng, tôi mệt quá nên cũng vào nhà nghỉ gần nhà ngủ đỡ tới sáng để về nhà thay quần áo đi làm. Cô ấy nói rằng nếu tôi không chuyển đi thì mẹ con cô ấy sẽ đi. Vì thế, tôi đã phải qua nhà bạn ở một thời gian.
Tôi tưởng chừng như cô ấy sẽ nhận ra nhưng không ngờ càng ngày càng quá đáng hơn. Cô ấy liên lạc với bố mẹ tôi nói rằng tôi thường xuyên nhậu nhẹt và không mang tiền lương về, làm bố mẹ tôi lo lắng, gọi điện chửi tôi, còn lặn lội từ xa đến nhà để hàn gắn chuyện vợ chồng. Được nước, cô ấy càng làm tới. Từ ngày xảy ra chuyện, bên gia đình tôi hôm nào cũng gọi điện an ủi hai vợ chồng. Còn bên nhà vợ thì chẳng có một cú điện thoại nào cả.
Tôi thấy tôi không sai, rất tức giận về hành động của vợ nhưng vì con cái, nếu cô ấy chấp nhận thay đổi thì tôi có thể tha thứ cho cô ấy. Đằng này thì ngược lại, gia đình bên vợ lúc nào cũng nghĩ con gái của họ không sai, nghĩ rằng con gái của họ là nhất, chẳng xem tôi ra gì. Thậm chí, chúng tôi đã lấy nhau được 5-6 năm, vậy mà mỗi lần về quê, ông bà còn đem chuyện anh chàng trong xóm say mê con gái họ ra kể, nào là vẫn còn qua nhà hỏi thăm, tặng quà... Tôi thật không hiểu!
Lúc mới xảy ra chuyện 1-2 tháng, cô ấy nói là cô ấy đã có người đàn ông tuyệt vời khác, có thể chăm lo cho hai mẹ con, vì thế đừng bao giờ lo lắng cho họ nữa. Cũng thời gian đó, hai mẹ con cô ấy đi du lịch và vài lần tôi gọi điện hỏi thăm con thì thấy người đàn ông cầm máy nên tôi đã không gặp được con. Từ ngày đó, cô ấy lấy hết số tiền hai vợ chồng dành dụm và lấy luôn cả số tiền bố mẹ tôi cho vợ chồng làm ăn (chúng tôi tính mở một cửa hàng nhỏ). Tôi hỏi tới thì cô ấy nói sẽ chẳng bao giờ lấy được đồng nào cả. Tôi bảo tiền của vợ chồng thì tôi không cần, cô hãy giữ lấy và lo cho con. Còn tiền của bố mẹ thì gửi trả lại cho bố mẹ vì bố mẹ tôi cũng không phải giàu có gì, tiết kiệm lắm mới có cho con cái, thậm chí còn đi vay mượn thêm.
Đã gần một năm trôi qua, chúng tôi vẫn chưa làm đơn ly dị, mặc dù cô ấy kêu tôi làm. Cô ấy nói sẽ không bao giờ cho tôi gặp mặt con, cũng không cho gọi điện. Nhiều lần, tôi nhớ con và gọi điện nhưng cô ấy không đưa điện thoại cho con. Cũng có nhiều lần con bé khóc đòi gặp nên cô ấy nhắn tin kêu tôi gọi điện lại cho con. Tôi cũng đã nói hết sự tình cho bố mẹ tôi nghe, lúc đầu thì bố mẹ khuyên nhủ, nhưng thời gian cũng quá lâu rồi nên bố mẹ tôi nói nếu cảm thấy không sống được thì giải quyết (ly dị) cho xong, đừng dây dưa.
Gần đây, tôi cũng có tâm sự chuyện gia đình và vài lần đi uống nước với một người con gái. Cô ấy thông cảm và chia sẻ nhiều thứ với tôi, giúp tôi vơi đi phần nào nỗi buồn. Cô ấy thường xuyên kêu tôi gọi điện cho con gái để đỡ nhớ con vì chắc con bé cũng nhớ bố lắm. Tôi thấy cũng có chút tình cảm với người con gái này. Theo các bạn thì tôi có thể giải quyết thế nào với vợ con tôi? Nếu chúng tôi ly dị thì tôi có nên đến với cô gái kia không? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Tôi là thằng đàn ông nhu nhược Vợ chửi mắng, đánh đập và đuổi tôi khỏi nhà một cách vô cớ. Thậm chí, 10 tháng rồi cô ấy không cho tôi gặp con. Tôi quá nhu nhược và yếu đuối để cho vợ mình đánh đập, chà đạp, phỉ báng và ném quần áo đuổi ra khỏi nhà. Nhiều lúc trong suy nghĩ, tôi muốn đâm chết vợ hoặc bóp...