Bảo Chung: ‘Tôi không thích được gọi là danh hài chơi xe bạc tỷ’
Danh hài nổi tiếng cho biết, nếu không dành tiền cho sở thích chơi xe độc thì anh đã rất giàu có.
- Đã chuyển sang Mỹ định cư từ năm 2009 nhưng vài năm trở lại đây, anh ở Việt Nam nhiều hơn để biểu diễn. Vợ con anh không phàn nào gì sao?
- Tôi đã ở Việt Nam 11 tháng rồi. Khi còn hợp tác với Vân Sơn, hai anh em chúng tôi vẫn đi đi về về giữa Việt Nam và Mỹ để biểu diễn, quay show, nhưng khi hợp đồng đã kết thúc vào đầu năm thì tôi sống nhiều hơn ở Sài Gòn. Với những ngành nghề khác, khi ở tuổi về hưu thì họ thích hưởng thụ cuộc sống, riêng nghệ sĩ thì càng lớn tuổi lại càng thích diễn. Nếu đêm nào không gặp gỡ khán giả là tôi buồn lắm. Không phải vì tiền mà tôi ham làm, chỉ là tôi yêu nghề, sống quen với tiếng cười của khán giả.
Gia đình tôi vẫn sống ở Mỹ. Tháng 1 tới, tôi sang Canada biểu diễn rồi tranh thủ về Mỹ đoàn tụ với gia đình. Các con tôi bây giờ trưởng thành hết rồi, đứa lớn cũng 18 tuổi. Hồi mới sang Mỹ sống, các con chưa quen với môi trường nên tôi còn lo lắng, chứ bây giờ các con toàn nói tiếng Mỹ và cũng không còn cần mình như trước. Đứa nào cũng có thể tự lập được rồi.
Danh hài Bảo Chung nổi tiếng từ những năm 90 với video ca nhạc hài ‘Mưa bụi’.
- Nhưng rõ ràng ở Việt Nam, anh có nhiều show hơn ở hải ngoại, thu nhập cũng cao hơn?
- Không hẳn là như vậy. Khi sang Mỹ định cư từ năm 2009, tôi chỉ diễn hai show vào dịp cuối tuần với mức cát-xê 4.000 USD. Những ngày trong tuần, tôi chủ yếu ở bên gia đình. Thời gian đầu tôi rất hạnh phúc với cuộc sống như vậy vì trước đây tôi mải mê chạy show, có tháng chỉ ở nhà được một ngày nên không được gần gũi vợ con. Nhưng rồi, ở nhà mãi cũng chán bởi cái máu yêu nghề nó cứ âm ỉ bùng lên khiến tôi chịu không nổi. Khi đọc báo, xem các show hài ở Việt Nam, tôi nhận ra, nếu mình còn như vậy thì sẽ ngày càng thua xa đồng nghiệp. Ở Mỹ, tôi chỉ chạy show chứ không thực sự được làm nghề. Vì vậy, được về nước hoạt động như bây giờ tôi rất thích.
Bạn biết không, ở Việt Nam vui lắm. Mỗi lần kết thúc show diễn, tôi lại tụ tập với các anh em uống một hai chai bia rồi nói chuyện nghề, cuộc sống. Cũng nhờ những buổi trao đổi như vậy, tôi nảy ra rất nhiều ý tưởng để viết kịch bản hài mới. Ở Mỹ thì cô đơn lắm, cứ hát xong là về nhà thôi. Dù cát-xê tại Việt Nam có thấp hơn so với bên kia nhưng nếu chăm chỉ nhận show thì tính ra thu nhập mỗi tháng của tôi cũng khá cao.
- Nghệ sĩ hải ngoại về nước đều tích cực tham gia các gameshow để có độ phủ sóng rộng rãi. Vì sao anh lại từ chối lên truyền hình?
- Tôi không quay gameshow mà chủ yếu làm phim, quay các tiểu phẩm hài trên Youtube, hát event, hội chợ. Công việc như vậy cũng đủ bận rộn đến mức tôi không có thời gian để nghỉ ngơi. Hơn nữa, các đồng nghiệp khác đều làm gameshow rồi, tôi mà tham gia nữa thì cạnh tranh sao nổi? (Cười) Nói vui vậy thôi, chứ tôi thích làm tự do hơn. Ngoài lịch diễn hài, tôi còn đảm nhận công việc đạo diễn cho nhiều MV ca nhạc. Không ít ca sĩ bolero đặt hàng tôi viết kịch bản, phối nhạc, đóng minh họa và làm đạo diễn cho sản phẩm.
Tôi biết rằng khi làm gameshow truyền hình, độ phủ sóng của tôi sẽ rộng hơn. Nhưng tôi không thích ngồi ghế giám khảo để chấm điểm hoặc nhận xét về người khác. Tôi chỉ thích khi mình bước ra sân khấu là khán giả phải cười, vậy thôi.
Anh nổi tiếng trong giới chơi xe bởi từng sở hữu rất nhiều xế hộp đắt đỏ và độc đáo.
- Ngoài Hoài Linh, hai nghệ sĩ trẻ tuổi Trấn Thành và Trường Giang đang ‘chiếm sóng’ hầu hết các chương trình hài trên truyền hình. Anh đánh giá thế nào về hai ‘đàn em’ này?
- Khi họ nổi tiếng như một hiện tượng thì họ phải có tài, đặc biệt là ở lĩnh vực hài. Họ cũng thông minh nữa. Tôi ái mộ họ. Trấn Thành vừa làm hài giỏi, lại là MC có trình độ. Thi thoảng, tôi vẫn gặp họ trong một số show nhưng ai cũng có nhóm hài riêng nên ít có dịp cộng tác. Tôi từng một lần diễn chung với Trường Giang trong liveshow của cậu ấy tại Mỹ.
Về cách diễn hài của Trấn Thành và Trường Giang, tôi thấy họ nói tự do hơn. Riêng tôi thì phải có kịch bản đoàng hoàng, tập dượt kỹ lưỡng. Bản thân tôi từ xưa đến nay có một lối diễn quen thuộc, chỉ là bây giờ tôi làm mới nó hơn thôi. Hơn nữa, tôi thường diễn tiểu phẩm châm biếm, đả kích những thói hư, tật xấu trong xã hội. Dù chỉ diễn 15 phút nhưng câu chuyện tôi truyền tải có ý nghĩa sâu sắc với khán giả.
- Ngày xưa anh từng nổi tiếng là danh hài có sở thích ‘chơi xe bạc tỷ’, bây giờ thì sao?
- Tôi không thích cụm từ đó, bởi nó làm đau lòng khán giả. Có nhiều người nghèo lắm mà vẫn bỏ tiền mua vé xem tôi diễn. Tiền vé được bầu show thu về rồi trả công cho nghệ sĩ. Bây giờ tôi khoe xe bạc tỷ, nhà lầu này nọ… là khán giả không thích. Do đó, tôi sợ. Có nhiều người thích gây ồn ào thì khoe của trên mặt báo, còn tôi thì không. Nhưng dù tôi không nói thì mọi người vẫn biết về sở thích chơi xe mui trần của tôi. Mỗi lần tôi chạy xe ở Sài Gòn, không chỉ người dân mà công an cũng biết đó là xe của tôi. Tôi toàn chơi xe lạ, sau khi mua về còn độ thêm.
- Anh chơi xe đến mức mê mệt thế nào?
- Mỗi tháng tôi đổi một chiếc. Khi đã chán chiếc này thì tôi sẽ bán đi, mua chiếc khác. Hiện tại ở Mỹ tôi có một chiếc, ở Việt Nam cũng vậy. Tôi không có bộ sưu tập xe như người ta nghĩ. Nếu tính số lượng thì tôi từng chơi 38 xe.
Nói ra thì vợ con buồn nhưng tôi mê xe đến độ, nếu không mua được dòng xe tôi thích là tôi không thể ngủ được. Khi mua được xe đó rồi thì tôi mới ngủ ngon. Nhưng đó là ngày xưa, còn bây giờ thì độ mê xe của tôi cũng bớt rồi. Tôi chỉ chơi chiếc xe nào vừa tầm thu nhập của mình, còn tiền thì để cho các con ăn học. Vợ buồn vì tôi mê xe quá mức. Nếu tiền mua xe mà dành để mua nhà thì giờ không biết tôi giàu đến mức nào.
Bảo Chung cho biết, nếu không vì mê xe, anh đã rất giàu có.
- Anh cũng từng đầu tư vào bất động sản đến mức thua lỗ, mất trắng tiền đó thôi?
- Chuyện thua lỗ là không đúng vì tôi không buôn bán nhà đất. Thời điểm đó tôi có mười mấy căn nhà, ký giấy ủy quyền cho một người để họ bán. Nhưng họ lại đi gạt người ta, một căn nhà thì họ bán cho 4-5 người. Khi chuyện vỡ lỡ thì họ bị bắt vào tù, còn tôi mất trắng tài sản.
- Lấy vợ không cùng nghề, làm thế nào anh giữ được cuộc sống hôn nhân bình yên trong mấy chục năm qua?
- Ngày xưa khi mới yêu, tôi để cho vợ có vài năm tìm hiểu về công việc của tôi. Do đó, cô ấy thông cảm với nghề này. Không phải tôi, mà hầu hết các nghệ sĩ khi lập gia đình đều không có nhiều thời gian chăm lo cho tổ ấm vì mải mê chạy show. Người thân của tôi rất thiệt thòi. Nếu tôi từ chối bầu show một vài lần để dành thời gian cho gia đình, có thể họ không còn mời mình nữa, dẫn đến sự nghiệp cũng đi xuống.
Hồi chưa chuyển sang Mỹ, trung bình mỗi ngày tôi diễn 7-8 show. Ở Sài Gòn có một con đường với nhiều hàng quán và tụ điểm vui chơi thì tôi cũng diễn 5-6 điểm. Riêng dịp lễ Tết, tôi chạy 13-14 show là chuyện bình thường.
- Anh sẽ ủng hộ hay phản đối nếu các con anh có ý định nối nghiệp của bố?
- Các con tôi đều không thích cái nghề này. Tôi có ba đứa con gái, đứa lớn thích làm bác sĩ, đứa thứ hai thì muốn làm dược sĩ, cô út thì thích nghề giáo viên. Các con đều tự hào vì có bố là một danh hài nổi tiếng nhưng chưa bao giờ chúng có ý nghĩ sẽ theo bố đi đóng kịch cả.
Quỳnh Như
Theo Ngoisao.net
Danh hài Bảo Chung: Một ngày kiếm vài cây vàng đưa vợ giữ hết
"Thời hoàng kim, tôi làm một đêm mấy cây vàng nhưng đưa vợ giữ hết, mỗi ngày xài chưa hết 100.000 đồng", danh hài Bảo Chung kể.
Tôi gặp danh hài Bảo Chung tại một quán cà phê trên đường Điện Biên Phủ giữa buổi chiều khá nóng của Sài Gòn.
Trước mỗi câu hỏi của tôi, anh đều nhấp một ngụm trà, rít một hơi thuốc lá rồi mới trả lời nhưng gọn ghẽ và vào thẳng vấn đề...
" Anh em hải ngoại về nước không phải vì bên đó không có chỗ diễn"
Vài năm trở lại đây, nghệ sĩ hải ngoại về nước biểu diễn ồ ạt. Là người trong cuộc, anh lý giải điều này như thế nào?
Anh em hải ngoại về nước không phải vì bên đó không có chỗ diễn. Ở Mỹ, người nào hot lắm thì mỗi tuần cũng chỉ diễn hai show cuối tuần, những ngày còn lại nằm chơi. Trong khi ở Việt Nam, anh em được làm hàng đêm.
Người ta nói "văn ôn võ luyện", khi mình không luyện thường xuyên thì đầu và nghề sẽ bị mòn, không sáng tạo được. Hầu hết những anh em nghệ sĩ ra nước ngoài đã quen cuộc sống rồi thường không muốn về Việt Nam nhưng đã về thì ai cũng thích làm nghề trong nước bởi công việc nhiều hơn.
Riêng cá nhân tôi, 8 năm trước qua Mỹ định cư. Suốt 4 năm liền không về nước. Qua năm thứ 5, tôi mới về Việt Nam quay Vân Sơn 49. Khi về, thấy mình được mời nhiều quá nên tôi quyết định đi lại giữa hai nước luôn.
Năm trước, tôi diễn ngoại quốc nhiều nhưng năm nay, tôi gần như chỉ làm trong nước. Một năm chỉ có 2 tuần diễn ở Mỹ.
Tôi chưa bao giờ nhận mình là danh hài hải ngoại như một số bầu show quảng cáo. Hoài Linh, Bảo Liêm, Vân Sơn, Chí Tài nổi lên từ hải ngoại sau đó về Việt Nam hoạt động thì mới là danh hài hải ngoại. Còn tôi sinh ra, lớn lên, làm nghề và được khán giả biết tên tuổi là từ Việt Nam, chẳng qua sau này tôi qua Mỹ định cự thôi.
Sau 8 năm trở về, anh thấy khán giả ngày xưa và bây giờ đón nhận mình như thế nào?
Đương nhiên là thay đổi nhiều. Bây giờ là đương thời của những cái tên như Hoài Linh, Trường Giang, Trấn Thành... Khán giả vẫn đón nhận tôi nhưng với tư cách là một nghệ sĩ tên tuổi ngày xưa thôi.
Ngày xưa một đêm diễn 2.000, 3.000 khán giả. Cả thành phố hàng chục tụ điểm sáng đèn. Họ đến để thưởng thức nghệ thuật, để được gặp thần tượng mà mình yêu mến trên phim ảnh.
Còn bây giờ, tụ điểm không còn. Cả thành phố chỉ sân khấu Trống Đồng hoạt động mà đêm nào nhiều nhất cũng chỉ 1.000 khán giả trở lại. Họ gặp Bảo Chung vẫn yêu mến xin chụp hình, ôm ấp nhưng họ đến không phải để xem mình diễn như trước.
Thời đại công nghệ, internet phát triển quá mạnh, trên youtube, tivi cái gì cũng có. Họ chỉ cần ngồi nhà là đã xem được đầy đủ nên không có nhu cầu xem nghệ sĩ diễn trực tiếp như trước. Chỉ những khán giả yêu thích nghệ sĩ, yêu thích sân khấu lắm và có tiền mới đến sân khấu.
Chưa kể gameshow, livestream quá nhiều. Ngày xưa một tiểu phẩm tôi diễn từ 3 đến 5 năm khán giả vẫn thích xem nhưng bây giờ chỉ 3 tháng là nhàm.
Lý do rất dễ hiểu là mình diễn ở trên, dưới khán giả ngồi livestream. Diễn hài phải có yếu tố bất ngờ thì khán giả mới cười. Nay mình diễn điểm này, khán giả livestream chia sẻ trên facebook. Qua tới điểm sau, mình chưa nói, đám nhỏ ở dưới đã thuộc rồi thì làm sao cười.
Cách thưởng thức nghệ thuật của khán giả ngày nay buộc nghệ sĩ phải lao động và sáng tạo liên tục. Nhưng cũng chính điều đó dẫn tới tình huống "quá tải". Nghệ sĩ không đáp ứng kịp ý tưởng, tiểu phẩm nên đa số các tiểu phẩm được hình thành sơ sài, diễn cương, làm kiểu chộp giật...?
Bạn nói đúng. Cách thưởng thức của khán giả thay đổi thì buộc nghệ sĩ phải lao động không ngừng. Lười là chết.
Ngày xưa, diễn một tiểu phẩm mấy năm khán giả vẫn thích nên mình lười sáng tạo. Thậm chí có những tiểu phẩm tôi xin đổi mà bầu show và khán giả không chịu, bắt diễn đi diễn lại.
Nhưng bây giờ, một tiểu phẩm mà diễn 3 buổi là khán giả nói có đó mà làm đi làm lại hoài. Bây giờ là thời mì ăn liền. Xu hướng của khán giả là thích cười liền.
Hồi mới về nước, làm việc với các diễn viên trẻ tôi bị khớp. Thế hệ chúng tôi từ xưa đến giờ làm gì cũng phải có kịch bản. Đọc kịch bản, tôi biết vai mình như thế nào. Tôi không thể nói sơ sơ, ráp sơ sơ với nhau rồi nhảy lên sân khấu diễn cương được.
Không chỉ sân khấu mới có kiểu kịch bản vài trang rồi diễn viên tự xây đắp cho ra nhân vật của mình đâu, quay ti vi bây giờ cũng vậy. Kịch bản chỉ là khung sườn thôi.
Hồi mới về, mỗi ngày quay 5, 7 tiểu phẩm khiến tôi đau đầu lắm vì mình phải nghĩ liên tục. Họ đưa ra kịch bản mà không có gì để diễn, lại phải nghĩ sao cho có cái làm. Nhưng cũng chính vì thế mà diễn viên trẻ ngày nay khá đa năng, các bạn có tư duy về kịch bản rất tốt.
Tôi mất 3 tháng để làm quen với xu hướng mới này. Tôi phải vận dụng hết kinh nghiệm, chất xám ra để làm. Như tôi vừa nói với bạn, mấy năm ở Mỹ, ít hoạt động nên đầu mình bị "mòn". Tôi không suy nghĩ nhanh nhạy được nên phải làm quen lại.
Cũng may tôi tiếp thu lẹ nên mình chỉ chậm chứ chưa đến nỗi. Khi làm việc quen, hiểu ý nhau thì diễn trơn tru và ăn rơ.
Thời hoàng kim, một đêm cát xê mấy cây vàng
Bên cạnh đàn anh lẫy lừng như Bảo Quốc, Duy Phương thì Hồng Tơ, Bảo Chung là những cái tên đình đám một thời. Anh có thể giúp khán giả trẻ bây giờ hiểu hơn về thời hoàng kim trong sự nghiệp của mình?
Thời điểm đó tấu hài rất thịnh. Cả thành phố hàng chục sân khấu đêm nào cũng sáng đèn như sân khấu Trống Đồng, 126, Chăm Pa, Điểm hẹn Sài Gòn, Nhà hát Thành phố, Đầm Sen, Sở Thú, Mai Vàng, 135 Hai Bà Trưng, Lan Anh, rạp Hòa Bình...
Thế hệ đi trước có anh Bảo Quốc, Duy Phương. Tôi và Hồng Tơ nổi lên sau đó. Ngày thường chạy 3, 4 show. Cuối tuần 7-8 show, dịp lễ Tết thường gấp đôi.
Có những ngày biểu diễn ở Sở Thú Thảo Cầm Viên, tôi đi xe máy mà phải đậu cách 200m để chạy bộ vào vì quá đông và đường kẹt xe. Tài xế ngồi giữ xe, diễn xong tôi lao ra là chạy tiếp điểm khác cho kịp giờ.
Đương thời, nghệ sĩ nào cũng tiêu tiền như nước. Còn anh?
Người khác tôi không biết nhưng Bảo Chung không biết đến tiền. Tôi làm được bao nhiêu đưa vợ giữ hết. Tôi chỉ biết làm nghệ thuật thôi.
Ngày đó tôi làm một đêm cát xê mấy cây vàng nhưng tiền xài mỗi ngày chưa hết 100.000 đồng. Đi diễn, ăn uống có gia đình lo. Xăng xe có tài xế lo. 100.000 đồng là để dằn túi uống nước mà nhiều khi cũng không uống vì đi phim, cơm nước có đoàn phim lo.
Tôi đi làm vì ham việc, ham nghề chứ không phải ham tiền. Tôi chưa bao giờ đòi hỏi cát xê thế này thế kia. Thời đó, tôi nổi tiếng ngang Hồng Tơ nhưng quay phim xong, họ trả tôi 200.000, trả Hồng Tơ 700.000, tôi cũng không nói.
Tôi không dám nhận mình dễ thương nhưng dễ chiều người ta. Thế nào cũng được. Tôi chưa bao giờ nói lương với bầu show. Nhờ mình làm rẻ lại dễ thương nên có show hoài. Người này mời, người kia mời, việc làm không có thời gian nghỉ.
Sau video quay với anh Bảo Quốc, Duy Phương, tôi được bầu show bên Mỹ chú ý. Họ gọi về đặt hàng và yêu cầu phải có Bảo Chung. Bầu show tự nâng giá lên 400.000 rồi 600.000, 800.000, 1 triệu lúc nào tôi cũng không để ý vì được mời quay là mừng lắm rồi.
Từ từ, cát xê của tôi lên 3 triệu, Hồng Tơ vẫn 700.000 đồng. Anh Bảo Quốc quay một tuồng 1.5 triệu nhưng Rạng Đông trả tôi 3 triệu, tương đương 6, 7 chỉ vàng.
Giờ anh còn giữ thói quen làm được nhiêu đưa vợ hết còn mình chỉ cầm 100.000 đồng nữa không?
Không. Giờ tôi tự quản lý tiền của mình. Thứ nhất là vì bây giờ show không còn được như xưa. Bây giờ một tháng mình chỉ làm nửa tháng thôi. Ví dụ, hôm nay nhận show này 20 triệu. Ngày mai mình nghỉ thì phải tính tiêu xài thế nào cho hợp lý.
Ngày xưa chưa có ngân hàng, nghệ sĩ nào cũng nhận tiền mặt. Diễn xong, bầu show bỏ bao thơ cát xê rồi về. Còn bây giờ có tài khoản ngân hàng, bầu show trả thẳng cát xê vô đó, không sợ ai giật nợ. Nhưng nhiều khi hát xong đi về, cảm giác buồn buồn như mình không có lương dù họ đã trả đầy đủ vào tài khoản của mình rồi.
Lúc đương thời, anh có bị bệnh ngôi sao không?
Lúc đương thời việc không hết thì làm gì có thời gian mà bệnh ngôi sao. Hồi đó, Việt Nam lần đầu tiên có video ca nhạc, cải lương nên ai cũng làm say mê. Càng tên tuổi lớn, càng làm cật lực.
Nhiều khi cầm bánh mì ăn, nuốt chưa tới họng đã phải quẳng bánh ra để chạy lên sân khấu diễn, nước cũng không kịp uống. Chạy xe honda ngoài đường, tài xế chở vừa đi vừa ăn. Ăn xong, mình ngồi trước chở cho tài xế ăn.
Diễn tiểu phẩm xong là 12 giờ khuya, chạy vô phòng thu, thu tới 2, 3 giờ sáng rồi lăn ra ngủ luôn, 6 giờ sáng lại dậy chạy ra đoàn phim.
Cứ như vậy. Có những ngày, chạy ngang qua nhà mấy lần mà không tạt được về nhà vài phút. Điểm diễn và nhà cách nhau một đoạn mà phải chạy đi ngay. Diễn lẹ điểm này rồi sang điểm kia. Diễn nhanh quá, bầu show cự không chịu.
Có những đêm chạy 5 show, từ tỉnh này qua tỉnh kia. Chạy nhanh tới nỗi mình nghĩ chỉ cần đụng cục đá là xe có thể lật bánh tai nạn. Mà hên, không có chuyện gì xảy ra.
Công việc hiện tại của anh vẫn là tấu hài nhưng anh có dự định diễn kịch dài không?
Tôi từng diễn ở sân khấu Hồng Vân nhưng cảm thấy tốn thời gian quá. Tôi lớn tuổi rồi, có thể chỉ diễn được 5, 10 năm nữa là phải nghỉ.
Tôi thích đi diễn tỉnh, gặp trực tiếp khán giả ở xa hơn. Ngày trước tôi đi diễn, còn bây giờ là vừa đi diễn vừa đi du lịch. Tôi tìm hiểu về cuộc sống của người dân địa phương để tư duy viết kịch bản cho những dự án tiếp theo.
Hiện tại, tôi chủ yếu diễn tỉnh và sự kiện. Ngoài ra tôi đi phim, quay MV ca nhạc cho đàn em. Sắp tới, tôi sẽ làm sitcom hài trên kênh youtube của tôi. Tôi tự viết kịch bản, đạo diễn và đóng chính luôn. Dự án này gồm 50 tập, mỗi tập từ 5-7 phút. Tháng 11 tôi sẽ bấm máy.
Cảm ơn anh đã chia sẻ và chúc anh sức khỏe, đắt show!
Theo Trí Thức Trẻ
Bảo Chung: Vì tham 5000 đồng mà trở thành danh hài "Tôi đem hai tiểu phẩm giúp mình giành giải Đệ Nhất danh hài đi diễn tiệc cưới nhưng không ai cười. Tôi diễn tới đâu, mồ hôi tuôn tới đó", nghệ sĩ Bảo Chung nhớ lại. Danh hài Bảo Chung xuất thân là kép chính của bộ môn nghệ thuật cải lương. Dù vậy, tấu hài mới là lĩnh vực đưa tên tuổi...