Bàng hoàng vì bị anh rể hãm hiếp
Vân và Hiếu yêu nhau được một năm thì chị gái Vân đi lấy chồng, anh rể Vân là người đàn ông trầm tính, ít nói, không mấy khi thể hiện thái độ ra ngoài.
Sau ngày anh chị cưới, Vân dọn về sống chung với họ để tiện đi làm vì nhà bố mẹ Vân ở quê, lại không yên tâm để Vân sống bên ngoài một mình.
Tình yêu của Vân và Hiếu rất êm đẹp và ngọt ngào, họ ít khi giận dỗi, cãi vã, cũng chưa từng nói chuyện chia tay. Hiếu là trai Hà Nội gốc, anh vốn là người đàn ông hiền lành nên không ép buộc Vân trong chuyện trai gái, Vân cũng muốn giữ trinh tiết đến đêm tân hôn vì nghĩ thời gian cũng không còn dài nữa.
Video đang HOT
Rồi Vân và Hiếu cũng được hai bên gia đình ưng thuận cho lấy nhau. Gần đến ngày cưới 1 tuần, công ty Hiếu xảy ra sự cố nên anh phải bay vào Sài Gòn giải quyết gấp, Vân ở nhà lo chuyện cỗ bàn, thiệp cưới và chuẩn bị những việc còn lại.
Cuối tuần, anh rể Vân chở chị gái cô và em bé về nhà mẹ đẻ ở quê, cứ nghĩ nhà chỉ còn một mình cô nên Vân vô tư mặc đồ ngủ ngồi tính toán lại danh sách khách mời mà không quên chốt cửa phòng.
Đang thư thái tưởng tượng ra cảnh bạn bè, đồng nghiệp đến chúc phúc cho cô và Hiếu trong ngày cưới thì bất ngờ cửa phòng Vân bật mở. Vân giật mình quay lại, chưa kịp phản ứng thì đã thấy thân hình nặng trịch của anh rể đè lên người cô, Vân cố giãy dụa nhưng vô ích. Anh rể cứ thế ôm siết lấy Vân, ra sức “hành sự”, mặc Vân van xin, khóc lóc.
Xong việc, anh rể Vân bỏ đi, để lại sau lưng câu nói: Chúc em và Hiếu hạnh phúc! Vân vô cùng tủi nhục, không biết nên tâm sự với ai, và đối diện ra sao với Hiếu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy yêu chính mình
Khi em bắt đầu được làm thư ký cho chồng chị, em cũng nghĩ đơn giản đó chỉ là công việc. Nhưng dần dần, qua cách đối xử của mọi người với anh, em cảm nhận được sức hấp dẫn của người đàn ông thành đạt, có quyền lực và em muốn được gặp anh nhiều hơn để được núp dưới ánh hào quang đó. Em bắt đầu đi làm rất sớm và về nhà rất muộn.
Anh là người đàn ông quá "chuẩn": có học, uy tín, trầm tĩnh, ít nói, thương yêu vợ con, cư xử đúng mực và có phần lạnh nhạt với phụ nữ, cả với em. Vì thế, em quyết tự tìm hiểu anh thích gì để làm vừa lòng anh. Em mua hoa để trên bàn anh (vì đoán là anh thích), em mua các loại trái cây, vắt nước cam... để được chăm sóc anh và có cớ vào phòng anh nhiều hơn. Ban đầu, khi anh đi công tác, em chỉ dám gọi điện nhắc nhở anh chuyện vé máy bay, lịch họp... nhưng rồi sau đó em bắt đầu "thăm dò" tình cảm của anh, gửi anh những tin ngày càng... xúc cảm hơn.
Thường là anh im lặng, nhưng thỉnh thoảng anh cũng trả lời lại tin nhắn của em, rất ngắn gọn, nhưng em coi đó là thành công lớn rồi. Một phụ nữ như em, U40 rồi, đã có chồng và hai con, khiêm tốn cả về chiều cao và trí tuệ, thì còn mong gì hơn nữa? Và, cuộc "chiến" này vẫn... đang tiếp diễn chị ạ.
Em thích anh nhưng em không dại gì mà hy sinh vì anh nhiều như chị và những người vợ đáng kính khác. Em chỉ cần những cái mà anh sẽ mang lại cho em, chứ không cần chính anh đâu. Nếu có anh bên cạnh, chỉ là thư ký của anh thôi, em cũng đã được mọi người nể nang. Nếu được đồn đại là bồ của anh, sẽ có nhiều người phải sợ em. Và nếu được là vợ của anh, em sẽ tận hưởng quyền lực và tiền bạc của anh. Em không hề có ý định chăm sóc khi anh về hưu hay phụng dưỡng bố mẹ già của anh, cũng không có ý muốn nuôi dạy con của anh chị... Lý do rất đơn giản: em chỉ là kẻ đến sau. Em không thích nghĩ nhiều về tương lai và nghĩa vụ, nên chị đừng quá lo lắng như thế! Rồi sẽ có lúc anh trở về với ngôi nhà xưa mà.
Chị ơi, em và chị khác nhau nhiều quá, nên mình không hiểu nhau đấy thôi. Tình cảm chân thực của chị đối với anh bao la như biển cả, nhưng sao anh ngày càng thờ ơ? Mảnh tình của em hời hợt và thực dụng, nhưng em luôn tạo cho anh cảm xúc ngọt ngào, làm anh nghĩ anh là tình yêu duy nhất, là lẽ sống của đời em. Chị mất cả đời chăm sóc anh, là cái bóng tạo nên sự thành đạt của anh, sao vẫn bị làm ngơ? Em chỉ bỏ chút thời gian mua hoa và trái cây mà anh vẫn xúc động vì sự lo lắng chu đáo. Chị thức khuya cả tuần trong bệnh viện để chăm sóc anh đến phờ phạc nhan sắc mà anh vẫn không hài lòng. Em chỉ ngước đôi mắt ngưỡng mộ nhìn anh và reo lên: "Ôi may quá, anh đã đi làm rồi ạ, thế mà em lo quá!" mà anh lại rất mãn nguyện. Chị thông minh đến thế, yêu anh nhiều đến thế, sao có lúc chị lại dám giận hờn, lạnh nhạt với anh? Em tuy ngu ngốc lắm và chỉ yêu những cái anh sẽ mang lại cho mình thôi, nhưng trước mặt anh, em biết chủ động nói những lời tầm thường mà anh lại thích nghe, biết nũng nịu khi anh không vừa lòng. Chị nhận tiền lương của anh cả đời rồi, sao chị không thể hiện cảm xúc gì cả? Em luôn tạo cho anh cảm giác anh chính là... thánh nhân khi anh dành cho em một món quà, dù là bé xíu. Chắc vì vậy, nên anh thích tặng quà cho em lắm!
Khác biệt là ở chỗ, chị chỉ biết hy sinh một cách vô điều kiện, đến kiệt quệ cả thể xác và tinh thần. Còn em, em chỉ cần làm cho người khác vui khi họ hy sinh cho mình thôi, chị ạ. Chị sẽ bảo là em không biết yêu nhưng chị ơi, mình cho người ta nhiều đến nỗi họ không còn tình cảm với mình nữa, thì có đáng không? Mà mình không biết yêu chính bản thân mình thì làm sao người khác yêu mình được? Em nghĩ vậy có đúng không?
50 sự thật về đàn ông phụ nữ nên biết "Đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu". Bản chất của đàn ông thường ít nói, lầm lì, xù xì và gai góc. Khoa học cũng chỉ ra rằng, ở cùng một độ tuổi thì phụ nữ luôn có suy nghĩ chín chắn và tâm lý hơn. Thực ra, không phải tâm hồn người đàn ông không...