Bàng hoàng và bất ngờ khi nhận được những tấm ảnh nóng bỏng của chồng với tình cũ.
Tôi choáng váng và đau đớn khi nghe những lời anh thú nhận. Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân. Chồng tôi có tuyệt tình đến đâu cũng không bước qua được sự thương cảm.
Tôi không phải là mối tình đầu của chồng, trước đó anh đã có đến 2,3 mối tình. Nhưng tuổi trẻ nông nổi, họ đã không giữ được hạnh phúc bên nhau. Khi gặp anh, tôi say đắm anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong khi tôi đang phân vân có nên ngỏ ý hay không, anh đã chủ động hẹn hò với tôi.
Sau 1 năm tìm hiểu và yêu nhau mặn nồng, chúng tôi cũng về chung sống bên nhau. Với tôi chỉ cần có anh là đủ. Một người đàn ông chu đáo, tâm lý và hiểu biết. Anh là kiểu người mà mọi cô gái mơ ước. Hạnh phúc của tôi thì khiến bao người ghen tị, nhất là người yêu cũ của anh.
Biết là anh đã có vợ, có gia đình nhưng tình cũ của anh không hề buông tay. Thỉnh thoảng cô ấy lại gọi điện, nhắn tin với nội dung nhớ nhung, yêu thương cho anh. Chồng tôi mặc kệ, không hề đáp lại tín hiệu từ cô ấy. Anh bảo với rằng: “Em cứ mặc kệ cô ta. Nhắn tin, gọi điện chán thì sẽ thôi. Không ai độc thoại một mình mãi được”. Nghe anh nói vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Tôi cũng tuyệt đối tin tưởng vào chồng. Tôi biết anh sẽ không bao giờ phản bội vợ chỉ vì tình cũ. Tôi tin, anh sẽ không làm tôi thất vọng.
Thời gian qua đi, tôi không còn quá để tâm người yêu cũ của anh nữa. Tôi sắp sinh và cần chăm cho con thật tốt. Tôi sẽ không để cho tinh thần của mình bị ảnh hưởng.
Một hôm, có người đưa đến tận nhà tôi một gói bưu kiện. Nhưng không đề tên người gửi. Nhìn thấy đúng tên mình và địa chỉ nhà, tôi mới dám nhận. Trong đầu tôi hoang mang, không biết trong này có gì. Lâu lắm rồi, tôi đâu có gửi vật phẩm hay quà tặng cho ai đâu. Nhưng khi bóc ra thì tôi bất ngờ, mọi thứ trước mắt tôi nhòe đi trong chốc lát.
Đó là những tấm ảnh giường chiếu, nóng bỏng của cô ta với chồng tôi. Tay tôi run run, cầm từng tấm lên nhìn cho rõ. Đúng là chồng tôi, nhìn anh ấy thực sự hạnh phúc. Tôi đau đớn, bất ngờ bụng dưới của tôi đau nhói, tôi ngã xuống. Trước khi lịm đi, tôi kịp vơ lấy điện thoại gọi cho chồng.
Video đang HOT
Nửa tỉnh, nửa mê, tôi nghe loáng thoáng bác sĩ trao đổi với anh phải mổ đẻ ngay nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của em bé. Tôi tỉnh lại, nhìn thấy chồng bên cạnh, đang nằm gục xuống. Anh đang nắm chặt lấy tay tôi. Nhớ lại những tấm ảnh của anh, tôi bật khóc. Chồng tôi mở mắt, anh xin lỗi tôi rất nhiều. Anh bảo con sinh non nên không thể đưa con đến bên tôi được.
Anh muốn giải thích nhưng tôi bịt mồm anh lại. Tôi không muốn nghe bất cứ một lời thanh minh nào từ anh cả. Cuối cùng, tôi cũng được xuất viện. Con sinh thiếu tháng, gầy yếu khiến tôi đau xót. Không ngờ, chỉ vì một cú sốc lại khiến tôi và con ra nông nỗi này.
Khi tôi đã ổn hơn nhiều anh mới bắt đầu giải thích về chuyện đó. Tình cũ của anh xin vào công ty anh làm việc, luôn lấy cớ để được gặp anh hàng ngày. Là đồng nghiệp với nhau, anh không thể từ chối làm việc cùng cô ấy. Cô ta đã nhờ chồng tôi mua thuốc hộ vì cô ta ốm không thể đi ra ngoài được. Thương tình, anh đến nhà xem cô ta có nguy kịch không. Không ngờ anh đã mắc bẫy của cô ta.
Giả vờ đau nhức khắp người, cô ta nhờ anh xoa dầu hộ. Anh đã từ chối, nhưng nhìn ánh mắt van nài đó anh lại không nỡ. Và rồi anh đã không cưỡng lại được, lao vào cô ta. Anh không ngờ, cô ta bí mật chụp lại những bức ảnh này nhằm phá hoại gia đình. Hại con anh sinh thiếu tháng.
Tôi choáng váng và đau đớn khi nghe những lời anh thú nhận. Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân. Chồng tôi có tuyệt tình đến đâu cũng không bước qua được sự thương cảm. Tôi im lặng, trầm ngâm, khóe mắt ráo hoảng. Tôi không còn khóc được nữa. Suốt một khoảng thời gian dài, tôi bị trầm cảm và ám ảnh bởi hành động của chồng.
Chồng tôi cũng biết hối lỗi, biết thương vợ nên luôn luôn bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. Tôi biết anh đang muốn chuộc lại lỗi lầm. Nhưng làm sao tôi có thể tha thứ cho anh được. Trong lòng tôi không nổi giận, không hận anh, nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt. Phải làm sao để tôi bình tâm lại, làm sao để tôi vượt qua được nỗi đau này. Tôi sợ anh lại một lần nữa mà yếu lòng rơi vào tay người khác. Tôi có thể tin tưởng chồng thêm một lần nữa không?
Theo blogcuame
Lá thư bố chồng gửi con dâu lúc lâm chung
Mỗi lần nhìn thấy cả hòm di vật và lá thư dài tới hai mặt giấy chứa chan nỗi niềm của người quá cố, nước mắt tôi lại lăn dài. Giá như tôi không nông nổi và trẻ con...
Làm dâu xứ Nghệ 14 năm, tôi chưa một lần có lỗi lầm hay khiến nhà chồng phải bận tâm. Thậm chí nói như ông trưởng họ nhà chồng tôi: "Nhà này thật phúc đức mới có được con dâu như vậy. Đây mới đích thực là con trong nhà". Tuy nhiên, trong thâm tâm, suốt quãng thời gian làm dâu đó, với tôi là quãng thời gian chịu đựng với kiểu sống "mắt nhắm mắt mở" cho qua. Và thực sự tôi không có thiện cảm với phong cách sống của nhà chồng.
Tôi là con gái gốc Hà Nội còn nhà chồng tôi là dân miền Trung lâu đời. Dù vợ chồng tôi có nhà riêng ở Hà Nội và chỉ thỉnh thoảng về thăm quê nhưng vì chồng tôi là con trưởng trong nhà nên hầu như mọi việc lớn bé đều do vợ chồng tôi một tay lo liệu.
Hơn lúc nào, giờ tôi cảm thấy ân hận vô cùng trước những suy nghĩ sai lầm trước đây. Tôi chỉ ước, giá như tôi hiểu bố chồng sớm hơn... Ảnh minh họa.
Nhà chồng tôi tứ đời làm nghề nông, anh em họ hàng hầu hết chỉ quẩn quanh trong lũy tre làng nghèo khó nên mọi người quen với lối sống tằn tiệm. Mẹ chồng tôi mất sớm nên chỉ có bố chồng gồng gánh nuôi 4 chị em. Vì vừa làm mẹ vừa làm cha trong hoàn cảnh khó khăn nên bố chồng tôi cực kỳ khắc nghiệt trong cách sống hàng ngày.
Hôm đầu tiên về làm dâu, bố chồng tôi chỉ đạo kho một nồi cá biển mặn chát để ăn dần trong cả tuần và dặn tôi hàng sáng phải dậy rang cơm nguội từ hôm trước để ăn chứ không nấu đồ mới. Thú thực, nhiều hôm tôi thậm chí phải giả vờ đau bụng để không phải ăn cơm rang vì với tôi điều này hoàn toàn không quen.
Và mấy hôm ở nhà chồng, tôi đã bị bố chồng đay nghiến là hoang phí chỉ vì lỡ mua thêm ít thịt khi đã có món cá kho. Tôi từng khóc hết nước vì bị bố chồng mắng khi đổ bát thịt thừa cho chó.
Nhưng ấn tượng nhất là hôm tôi trở lại thành phố, quà mà bố chồng tôi gửi tặng thông gia mới là một bao tải khoai toàn những củ nhỏ xíu hay đầu thừa đuôi thẹo mà ông đi mót được ở ngoài đồng từ trước khi diễn ra đám cưới. Ông bảo giờ cân khoai tới cả chục nghìn nên mớ khoai này tuy nhỏ nhưng nếu mua cũng phải tới 7 chục ngàn.
Vì gia cảnh khó khăn nên bố chồng tôi lúc nào cũng rất đề cao chuyện tiền bạc. Trong những lần ra nhà tôi chơi, ông luôn bảo nhà nọ nhà kia vợ giàu nên cả nhà sướng, rồi ông so sánh tôi ăn hoang phá hoại so với những người họ hàng ở thành phố mà ông biết.
Vì cách đối xử khắc nghiệt và khó tính của bố chồng mà tôi không ưa gì ông. Tôi cố hòa nhã với ông chẳng qua để lấy lòng và muốn chồng không phải nghĩ ngợi mà thôi.
Tuy vậy cứ mỗi lần phải về quê là tôi lại thấy nản, thậm chí tôi ám ảnh với căn bếp cáu bẩn và những lời cằn nhằn của bố chồng.
Mối quan hệ của tôi với bố chồng có lẽ cứ nhạt nhòa như thế cho đến ngày bố tôi trở bệnh nặng. Nghe tin ông ốm, cả hai vợ chồng tôi đều bỏ hết việc tức tốc về quê thăm nom. Tối ấy, vừa thấy tôi về, ông đã ra hiệu tôi lại gần và làm dấu ý nói chỉ muốn nói chuyện với tôi. Qua những câu nói thì thào lại giọng miền Trung tôi không nắm bắt được gì hơn ngoài mấy câu: "Bố rất tin tưởng con, hãy thay bố gánh vác gia đình nhé. Bố để lại cho con một hòm kỷ vật ở trong tủ, khi nào bố mất thì con hãy mở ra nhé". Lúc đó, tôi cũng có đôi chút cảm động nhưng nghĩ đơn giản đó là cách người sắp lâm chung hay làm mà thôi, không có gì quá đặc biệt.
Tuy nhiên, đến khi lo hậu sự cho bố chồng xong, có thời gian rảnh rang tôi mới mở tủ để lấy chiếc hòm ra. Khi mở hòm ra tôi thực sự choáng váng khi thấy có rất nhiều bìa tiết kiệm, dù số tiền mỗi bìa sổ tiết kiệm không nhiều, chỉ chục triệu một bìa mà thôi nhưng tôi hiểu để có được số tiền này là bao công tích cóp, tiết kiệm của bố tôi.
Khi lục đến đáy hòm, tôi thấy một chiếc phong bì thư ông viết tên người nhận là tôi và có ghi ngày tháng viết thư từ cách đó nửa năm, khi ông bắt đầu yếu hơn. Mở bức thư ra, đọc từng lời mà tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ:
"Gửi D.
Mấy nay, bố thấy trong người mình khác lắm, có lẽ đã sắp đến lúc bố theo ông bà và mẹ con đi gặp tổ tiên. Vì vậy nên bố viết bức thư này gửi con với mong muốn con sẽ hiểu bố và chồng con hơn.
Qua thời gian con làm dâu, bố hiểu con là cô con dâu tốt. Con được học hành, có hiểu biết nên rất bao dung, độ lượng với hoàn cảnh gia đình chồng. Con cũng thật thiệt thòi khi về làm dâu nhà bố. Có lẽ cũng vì con tốt như vậy nên chồng con mới thật sự nể phục và nghe lời con đến vậy.
Có thể con chưa bao giờ biết rằng chồng con là người cực kỳ nóng tính, hay la đà với bạn bè xấu và nhiều khi làm gia đình phiền lòng. Nhiều năm rồi, bố bất lực trước tính cách coi trời bằng vung của nó và nó từng phá phách không biết bao tiền của của bố. Ơn giời, có con về, nó thuần tính hẳn. Bố nghĩ rằng chỉ khi ở bên con nó mới trở nên hoàn thiện như vậy.
Vì lẽ đó nên bố quyết định giao hết gia tài của bố mẹ cho con, chỉ mình con thôi nhé. Toàn bộ giấy thừa kế nhà đất, và tiền tiết kiệm bố đều để tên mình con, coi như quà riêng bố mẹ gửi tặng con để con tiếp tục gánh vác trụ cột trong ngôi nhà này. Khi nào khó khăn, con hẵng lấy ra dùng nhé..."
Tôi đã đọc không biết bao lần lá thư này, và chưa lần nào tôi không khóc. Vậy mà lâu nay, tôi chưa bao giờ xem bố chồng là người một nhà. Trong thâm tâm nhiều lần tôi còn đổ cho bố là kẻ keo kiệt, bủn xỉn. Hóa ra, ông tiết kiệm là để cho chính tôi và gia đình tôi chứ không phải vì bản thân ông. Hơn lúc nào, giờ tôi cảm thấy ân hận vô cùng trước những suy nghĩ sai lầm trước đây. Tôi chỉ ước, giá như tôi hiểu bố chồng sớm hơn...
Theo Tintuc
Con gái hút thuốc coi như đồ bỏ đi Đúng là bây giờ mấy em teen teen trẻ trẻ sành điệu thật. Các em được ăn nước thành phố, được bố mẹ chiều, nâng như nâng trứng, hấng như hấng hoa. Rồi khi các em mới lớn, bố mẹ đầu tư cho đủ thứ kiểu bồi bổ sức khỏe. Đây là chưa kể, bé ra đã được tắm nước dừa, tắm đủ...