Bạn yêu ai trong 4 bà vợ của mình?
Nhiều người không biết mình có mấy vợ. Luật pháp Việt Nam cho phép mỗi người có 1 vợ. Đàn ông theo đạo hồi thì có thể lấy 4 vợ. Tôi thì khẳng định rất chắc chắn rằng các bạn đều có 4 vợ. Chỉ có điều bạn có biết hay không mà thôi.
Câu chuyện ông bốn vợ tôi đã kể rất nhiều lần và nay muốn các bạn nghe lại.
Một đại gia nọ có bốn bà vợ. Vị đại gia rất mực yêu thương bà vợ thứ nhất. Đi đâu ông cũng đưa bà đi theo. Của ngon vật lạ ông dành cho bà. Quần áo đẹp, đồ trang sức tốt, dày dép, lụa là ông đều dành hết cho bà. Không ngày nào ông không quan tâm đến bà. Bà muốn gì ông cũng chiều. Ông hầu như không thể sống thiếu bà. Một ngày không có bà, chắc ông không chịu nổi. Ông yêu bà nhất!
Ảnh minh họa
Bà vợ thứ hai được vị đại gia này rất quý trọng và yêu mến. Tuy nhiên không thể bằng bà cả. Ông đã khổ công, vất vả, thậm chí mất ăn mất ngủ để có bà. Ông luôn nghĩ rằng có bà rồi ông sẽ sung sướng và hạnh phúc. Và rằng nếu thiếu bà ông có thể không chết nhưng rất buồn. Nhìn thể trạng sức khỏe của bà là biết ngay ông thế nào. Bà khỏe là ông vui. Bà mệt là ông lo lắng. Ông luôn lấy bà là thước đo thành công, thậm chí hạnh phúc. Vì là đại gia nên biết bao người nhìn bà vợ thứ 2 của ông mà ngưỡng mộ, thán phục. Trong đầu ông tuyệt đối không bao giơ nghĩ đến chuyện bà sẽ thuộc về tay ai đó!
Người vợ thứ ba ông cũng khá quý mến. Lúc cần ông mang bà ra để khoe. Bà cũng giúp ông nhiều trong cuộc sống, nhất là khâu oai và khi ông kiếm tiền. Bà giúp đỡ ông nhiều. Tuy nhiên nhiều lúc ông cũng quên người vợ này. Có khi ông rời xa bà cả một thời gian lâu. Nhưng muốn hay không bà bao lần làm đại gia phổng mũi!
Riêng bà vợ thứ 4 thì hầu như không được ông để ý. Ông hầu như không quan tâm đến sự có mặt của bà. Còn bà thì luôn bám theo ông, không rời ông nửa bước. Bà luôn theo ông nhưng ông không biết. Bà biết tất cả những gì ông làm, rõ những gì ông nói, hiểu cả nhưng gì ông nghĩ.
Ngày nọ, vị đại gia sắp qua đời. Ông lần lượt gọi 4 bà vợ đến để hỏi xem ai sẽ chết cùng với mình. Bà vợ thứ nhất nói rằng bà không thể theo ông. Và rằng khi ông chết ai đi đường nấy. Vị đại gia vô cùng buồn bã.
Đến lượt bà vợ thứ 2 thì nói rằng bà chỉ có thể tiễn đưa ông ra đến cổng. Bà không thể đưa ông ra nghĩa trang được. Không thể. Bà cũng tuyên bố luôn rằng bà sẽ đi lấy chồng khác, càng sớm càng tốt sau khi ông nhắm mắt lìa đời. Ông buồn đến não lòng.
Người vợ thứ 3 nói rằng bà rất thương yêu ông. Ông đối với bà rất quan trọng nhưng những gì bà có thể là đưa ông ra đến nghĩa địa. Sau khi chôn cất ông xong thì bà không thể làm gì hơn. Vị đại gia của chúng ta lại thêm 1 lần buồn bã.
Riêng bà vợ thứ 4, người mà ông suốt cả đời mình không chút quan tâm lại cam kết chết cùng ông. Bà nói bà sẽ theo ông xuống mồ, và rằng ông đi đâu bà cũng theo đó. Bà nói rằng ông không hề biết rằng bà đã và mãi một lòng chung thủy với ông.
Các bạn đã nhận ra sự phũ phàng của cuộc sống chưa. Người mà ta hết lòng yêu thương thì lại bỏ ta. Người mà ta không quan tâm thì lại sẵn sàng chết cùng ta. Vị đại gia trong câu chuyện này yêu bà vợ cả nhất, sau mới đến bà vợ 2 rồi tiếp theo là bà vợ 3. Vậy mà sự thật là người thì chia tay ngay, người thì tiễn ra đến cổng, bà thì đưa ma ra nghĩa địa.
Bạn có biết bốn bà vợ ấy là ai và tên gì không?
Video đang HOT
Bà thứ nhất chính là thân ta. Suốt ngày ta lo cho tấm thân này. Từ ăn mặc đến ngủ nghỉ, đi chơi. Từ tắm rửa, vui chơi, giải trí đến các nhu cầu đủ loại. Nhưng khi ta chết, thân ta tan rữa và tan vào đất nước lửa gió.
Bà thứ 2 chính là của cải và tài sản của ta. Cả đời ta lo kiếm tiền, càng nhiều càng tốt, càng giàu càng sướng. Nhiều người lấy thước đo vật chất để tính hạnh phúc cho mình. Nhưng khi bạn chết đi, của cải, tiền bạc cũng vẫn nằm ở nhà bạn, ở đất đai và trong khuôn viên nhà bạn. Những gì bạn dày công kiếm được thậm chí không ra nổi đến nấm mồ của bạn. Và sau khi bạn chết đi những của cải đó lần lượt đi tìm chủ mới. Cá biệt, có trường hợp, bạn chưa kịp chết “bà vợ 2″ đã lấy chồng mới rồi!
Bà vợ thứ 3 là công danh sự nghiệp của bạn. Bạn có là ai đi chăng nữa thì những chức vụ, bằng cấp, không đi theo bạn được. Trước khi chôn có thể người ta nói lời tiễn biệt, nhắc đến các loại bằng cấp và chức vụ của bạn. Rồi người ta có thể gắn lên bia mộ những gì bạn vất vả cả cuộc đời.
Bà vợ thứ 4 là nghiệp của mỗi người chúng ta. Ta hành nghiệp thiện hay ác, ta làm việc tốt hay xấu, 1 năm và cả đời, tất cả sẽ theo ta. Mọi hành động, lời nói, việc làm theo ta khi ta lìa đời. Đó là nghiệp. Luật nhân quả đã rất rõ. Ta làm ta chịu. Ai ăn người ấy no. Ai uống người đó hết khát. Vậy mà ít ai chú ý đến nghiệp quả. Vậy mà có mấy ai nghĩ suy trước mỗi cử chỉ, lời nói và suy nghĩ của mình!
Mỗi lần nghe tôi kể câu chuyện “ông bốn vợ” này biết bao người giật mình. Nhiều người hoàn toàn thay đổi tư duy sau khi được nghe kể chuyện. Nhiều bạn muốn tôi kể lại nhiều lần. Còn tôi thì luôn giật mình mỗi khi kết thúc câu chuyện. Mỗi lần kể tôi có cơ hội nhắc mình sống tốt hơn, thiện hơn. Và rằng mình cần phải tu tập nghiêm túc mỗi ngày. Đời người ngắn ngủi lắm!
Còn bạn? Bạn sẽ làm gì?
Tôi biết rằng bạn đã biết phải làm gì rồi. Bởi bạn đã đọc xong câu chuyện.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi tới người đã từng là bạn
Có nhiều lắm, nhiều lắm những điều tớ muốn nói với cậu. Nhưng tớ sẽ gác lại và dành cho riêng tớ thôi!
Chào! "Anh sẽ không yêu ai do phong trào, hay do tình cờ bắt gặp một ánh mắt lạc đường. Chờ đợi, đó là những gì mà anh đã và đang làm. Chờ ai đó có thể làm thay đổi bản tính lạnh lùng - ngang bướng của anh"...
Đâu phải là viết cho tớ? Nhưng, chẳng hiểu sao, khi đọc nó, tớ lại cứ "vận" vào mình!
Thứ 4, ngày đầu tiên tớ đi làm và được nhận vào đúng công việc mình yêu thích: nghề báo! Người mới, nên "học việc" là chính! Tớ lạc lõng lắm! Có lẽ tại "bản tính" nhút nhát. Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nói chuyện gì với mọi người... suy nghĩ lúc đó chỉ là một sự trống rỗng... ừ... trống không. Cầm cuốn lịch tay lật dở và tớ phát hiện một điều thú vị: 21/6 là ngày nhà báo Việt cũng là sinh nhật cậu và cũng là... ngày Hạ Chí 22/12 là sinh nhật tớ và là ngày Đông Chí! "Hạ chí - Đông chí": Nam.
Mỗi người đều đứng trên "một đỉnh". Hai cái đỉnh đối đầu, chẳng bao giờ gặp nhau... thậm chí "thù hằn" nhau, một đỉnh là của tớ, một đỉnh là của cậu! Bởi, trong tự nhiên: lạnh mà gặp nóng bao giờ chẳng gây "xung đột", gây hậu quả gì đó? Bởi, tớ ghét cay ghét đắng mùa hè, lại yêu... có thể nói là "say đắm" mùa đông lạnh giá. Bởi, không biết cậu yêu hay ghét mùa hè, yêu hay ghét mùa đông... Bởi, từ Hạ sang Đông còn phải ngang qua một Thu heo may "lề mề" và từ Đông qua Hạ cũng phải "nghị lực" lắm, bởi sức Xuân mạnh mẽ quá so với Đông! Tưởng rằng Hạ và Đông cùng trong một vòng quay của quy luật tự nhiên thì sẽ chẳng có gì mà lạ, mà xa cách... Cũng như tớ với cậu cùng xuất hiện trong cuộc đời này thì có gì mà khó gần?
Nhưng có. Đúng không? Nếu cho tớ thời gian, cho cậu thời gian và cho thêm cả sự rút ngắn khoảng cách thì sao nhỉ? Nếu nói vào lúc này, tớ tin rằng, câu trả lời của cậu sẽ là: chẳng có gì cả, chẳng để làm gì cả... Bởi giữa chúng ta là hai thế giới?
Gặp cậu, quen cậu, làm bạn với cậu, từ bao giờ cậu đã trở thành nguồn cảm hứng cho tớ "sáng tác" nên bao nhiêu là thứ, đọc lại cũng hay ra phết đấy! Nhưng, có một câu chuyện mà tớ đang viết dở, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được, nó chỉ có đoạn mở đầu thui. Đoạn mở đầu ngây ngô, vô tư như một đứa trẻ chưa một lần gặp phải gợn sóng đời... cay đắng vậy! Tớ đã cố hoàn thiện, đã thử nhiều lần, nhưng không được. Tớ như đứng trước ngã ba vậy, chẳng biết đi tiếp thế nào khi mà sợi dây liên hệ với cảm hứng đã bị đứt. Lẽ nào tớ lại bỏ đi mà chọn lấy lối mà mình không thích? Tớ cũng định để cho truyện của tớ tự vận động theo "sức sống" của riêng nó, như vậy cũng không ổn, bởi nó là sáng tác của tớ, nó mang ý nghĩ của tớ cơ mà!
"Nó cầm bút, nâng lên lại đặt xuống, đi đi lại lại quanh chiếc bàn học. Đêm thinh lặng. Viết viết được vài chữ thì nó buông bút, tắt điện ra giường nằm. Chẳng biết nghĩ sao lại thấy nó bật dậy. Nó định viết truyện ngắn! Mấy hôm nay Lập Đông, thời khắc giao mùa mà nó chờ đợi nhất trong năm, gây cho nó nhiều tâm trạng lắm. Nó mới đọc xong "Trang giấy trước đèn" của Nguyễn Minh Châu. Có lẽ cái tâm trạng cộng với cái ý, cái tứ đã nảy sinh trong đầu nó khi đọc Nguyễn Minh Châu đã khiến nó nghĩ tới viết. Viết gì đây? Viết như thế nào? Phải xếp đặt ra sao?... Nó quanh co, luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ ấy suốt mấy hôm nay cơ.
Từ ngày quen cái cậu học trường bên cạnh, anh em trong nhà với trường nó, mà nó đâm ra thẫn thờ hẳn đi cái vẻ hoạt bát, láu cá thường ngày cũng chìm xuống. Và mấy đứa bạn thân bảo nó đang trỗi dậy bản năng của phái yếu - nó đang bị trượt chân vào "lưới tình". (Đó là cách nói của tụi bạn tớ, tớ cũng không giải thích gì cả. Nhưng thực sự với tớ, cậu của lúc ấy và cậu của bây giờ vẫn là một người bạn rất quan trọng!)
Có nhiều lắm, nhiều lắm những điều tớ muốn nói với cậu... (Ảnh minh họa)
Chẳng là cuối năm ngoái, cũng những ngày đầu đông thế này, nó lên thư viện ôn thi và bị "sét đánh". Trường nó và trường cậu kia trước là một, giờ tách ra nhưng vẫn chung thư viện. Hôm đó, nó ngồi đối diện với cậu ta. Dù là ôn thi, nhưng nào nó có chú tâm cho đành? Nhiều khi học không vào, hoặc có khúc mắc gì đó, nó thường thư giãn bằng quan sát và "ngắm". Và chẳng phải đâu xa, anh bạn ngay trước mặt, ngồi đối diện với nó đã lọt vào tầm chú ý của nó - nó giải thích, vì cậu ta không giống mọi người: Sao cậu ta có điệu cười lạ vậy nhỉ? (chỉ mỉm một cái - đủ tươi - rồi lại về trạng thái làm việc bình thường, nhưng lại rất dễ chịu!). Sao cậu ấy khác những người bạn của mình thế nhỉ? (mấy người kia chỉ cười nói mà không để ý rằng đang ở trên thư viện, còn cậu ấy có tham gia, nhưng đôi tay, ánh mắt, và chắc chắn là cả nếp nhăn trên trán kia là đang tập trung vào đống sách trước mặt!)... Mắt chăm chăm vào cuốn sách, nhưng mọi hành động, biến đổi của đối phương nó đều bắt sóng một cách tinh vi và phân tích. Cốc trà đá, nó cứ nâng lên nhấp rùi đặt xuống liên tục. Sao cậu lại đặt cốc của cậu cạnh cốc tớ thế? Suýt nữa thì nó thốt lên, và cái sự vô tình đó khiến nó cảm thấy thích thú, cứ làm như có điều gì đó ẩn ý ở đây. Nó ngố thật! Cần phải làm quen. Nó chốt lại như vậy sau từng ấy quan sát và phân tích.
Nó là thế! Dù bản tính rất dút dát, nhưng hễ gặp đối tượng mà nó cho là "ổn" thì nó có thể bạo hơn bất kì cái bạo nào. Và túm lấy cơ hội tên kia đi ăn trưa cùng các bạn, nó đã đảo mắt qua cuốn vở của hắn và thu được những thông tin cần thiết:
- N.N.T
- Khoa T.T
- SDT 09....
Ặc! Nó tặc lưỡi, cười đắc chí trong bụng. Lập tức lấy điện thoại và nháy máy số đặc biệt này!
... Hai người nhắn tin, làm quen, nói chuyện từ đó.
Hai ngày, sau khi đã nói chyện "rõ ràng" về nhau nó còn cẩn thận "giải" thích cả nhan sắc bình thường của mình nữa, hai người hẹn gặp mặt trên thư viện. Lúc đầu thì nó từ chối do thiếu tự tin, sau nghĩ ngẫm thì nó đồng ý. Chà kệ! Bạn bè thì còn lo gì!
9h. Nó ba lô con cóc lên thư viện. Kiếm một chỗ ngồi. Đọc cuốn truyện dở... Cậu lên chưa??? - Tớ đang lên, chờ tớ tẹo!
5 phút sau nó thấy cậu ta lướt qua căng-tin thư viện, chẳng là nó đã biết mặt người ta, còn người ta thì chưa.
- Tuýt... tu...uýt! Uhm!
- Tớ đang ở ban công, cậu ra đi!
Ờ. Biết rồi. Nó cười tủm tỉm, thấy mình hay hay và bước ra.
- Chào câu. Hì... (lại gãi đầu)
- Chào cậu - Cười mỉm, gật đầu.
..."
Đấy thôi, ngay cả việc viết lại đoạn mở đầu ấy mà tớ cũng không làm được. Tớ dừng!
Giờ đang là những phút đầu tiên của ngày 21/6. Điện thoại tớ vừa có chuông báo sinh nhật cậu. Đang hoàn thiện nốt mấy bài báo phải nộp cho ngày mai mà mọi hoạt động của tớ như bị chững lại... Và rồi tháng 6 cũng qua. Trong đầu tớ nảy ra biết bao nhiêu ý định, ý định này xóa đi ý định kia, rùi nó lại bị xóa tiếp bới ý định khác... Cuối cùng là chẳng gì cả. Và tớ cũng quyết định không nói gì thêm, chỉ gửi đi một trong số những dòng không nói lên điều gì này tới cậu. Chẳng biết, liệu cậu có thấy dớ dẩn mà không thèm đọc tới dòng này nữa hay không!
Có nhiều lắm, nhiều lắm những điều tớ muốn nói với cậu. Nhưng tớ sẽ gác lại và dành cho riêng tớ thôi!
CHÚC MỪNG SINH NHẬT (dù muộn) !!!
Tớ - Người đã từng là bạn
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người tình bỉ ổi không buông tha cho tôi Vợ chồng tôi đã cưới nhau được hơn 5 năm, nhưng thời gian ở cạnh nhau lại không được nhiều vì chồng tôi là người kinh doanh anh phải thường xuyên bay sang nước ngoài để làm ăn, có khi 1 năm chỉ ở nhà được 2 hoặc 3 tháng là nhiều. Nếu như những bà vợ khác thì sẽ vô cùng lo...