Bạn trai ngủ qua đêm, bố mẹ mất Ipad
Cháu đưa bạn trai về ngủ qua đêm thì hôm sau, bố mẹ cháu phát hiện bị mất ipad.
Bạn trai ngủ lại qua đêm, bố mẹ mất iPad
Tuần trước bố mẹ cháu đi du lịch. Cháu dẫn bạn trai về nhà chơi và bạn trai cháu đã ngủ lại. Hôm bố mẹ cháu về phát hiện bị mất chiếc iPad vẫn để trong phòng ngủ. Cháu đang bấn loạn không biết xử lý thế nào. Cháu không dám nói với bố mẹ là bạn trai cháu đã ngủ lại qua đêm. Cháu cũng không dám nghi ngờ cho người yêu cháu vì sáng hôm ấy, lúc ra khỏi nhà cháu, rõ ràng là cháu thấy anh không mang gì theo. Hay trộm lẻn vào nhà cháu lúc nào mà cháu không biết? Bố mẹ cháu không muốn báo công an (vì kinh tế gia đình cháu khá giả, chiếc iPad chỉ là chuyện nhỏ xíu), nhưng cứ nghi ngờ cháu! Cháu chưa nói với bạn trai là nhà cháu mất iPad (vì muốn điều tra xem thực hư thế nào). Cháu cứ lăn tăn giữa việc nói chuyện bị mất iPad trong phòng ngủ với bạn trai và việc thú nhận với bố mẹ về việc đưa bạn trai đến nhà ngủ qua đêm. Phương án hai có vẻ khó khăn với cháu hơn vì bố mẹ cháu vẫn khắt khe với chuyện “ăn cơm trước kẻng” (?) thì cháu cũng sẽ khổ cả đời. Nhưng cháu không chắc anh là kẻ gian bác sĩ ạ! Cháu chẳng có bằng chứng gì cả. Chúng cháu đã yêu nhau được hai năm rồi. Gia đình của anh cũng thuộc diện khá giả bác sĩ ạ.
H.H
Sự thật là khách quan, tình yêu là chủ quan. Như thế, mình phải giải quyết cái khách quan trước, phần chủ quan sau vì cả hai đều là yếu tố con người. Mình không “sợ” sự thật là mất iPad nên mình thông tin với bạn: “ Đêm qua mất iPad, trước đó anh có thấy trong phòng không?”. Rồi mình xem phản ứng, hành vi, tư thế, lời nói, mắt nhìn, da mặt, tay rung… của bạn mình. Từ đó chắc chắn cháu sẽ có thêm cơ sở khách quan hơn cái ý kiến “ người yêu tôi không thể nào là người tham”.
Mặt khác, việc mời bạn qua đêm với mình phải độc lập với việc mất iPad. Tức là lúc nào thì cho ba mẹ biết mình có bạn, có nên hay chưa nên cho ba mẹ biết là có làm “chuyện ấy” với bạn mình.
Trên đời có hai loại người: Loại người ham muốn vì thiếu thốn, và loại người tham đã có còn muốn có thêm. Nhiều gia đình khá giả mà cứ tham mà tiếp tục cướp giật, đua đòi, nói dối không bao giờ thấy đủ, được việc mình là vui. (Chính cái tham này đưa đến tham nhũng).
Video đang HOT
Thân
Bác sĩ Liêm
Cháu không dám nghi ngờ người yêu lấy ipad của bố mẹ cháu (Ảnh minh họa)
Thủ dâm là bệnh nan y?
Không hiểu tại sao cứ mỗi khi ngồi trước máy tính mà không có ai là cháu lại xem phim XXX. Và sau đó là cháu thủ dâm. Lần nào thủ dâm xong cháu cũng cảm thấy trống rỗng và mệt mỏi. Cháu tự nhủ sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Nhưng chỉ sau đấy một ngày là đâu lại vào đấy. Cháu lại háo hức xem và lại tự làm chuyện ấy. Cháu thấy trên mạng nhiều bạn nam cũng đặt những câu hỏi tương tự như của cháu và các bác sĩ thường tư vấn là hãy tham gia các hoạt động thể thao và tập thể thì sẽ quên chuyện ấy đi. Nhưng thực sự là cháu chẳng biết chơi môn thể thao gì và cũng chẳng thích tham gia các hoạt động tập thể. Bác sĩ là một giáo sư tâm lý có chuyên môn giỏi về tâm thần, bác sĩ có tư vấn gì khác hơn giúp cháu không?
C.Hoàng (HN)
Thủ dâm là một giai đoạn bình thường của sự phát triển tâm lý sinh dục nam và nữ. Thường nó kích động bằng những hình ảnh thấy và/hoặc hình ảnh trong đầu. Giai đoạn ấy là tôi cho tôi cái thích, để chuyển đến giai đoạn sau là người bạn cho tôi cái tôi yêu cầu. Cuối cùng là một người bạn và chỉ có người đó mới cho tôi sung sướng đúng mức. Lúc đó xem phim XXX thì nhạt, vô duyên. Thế thì giai đoạn thủ dâm không có cái gì gọi là tình yêu người, họa may chỉ là “yêu bộ phận sinh dục”. Từ hình ảnh trên mạng rồi phát sinh nhu cầu cần có những hình người thật, có thêm tiếng nói rồi thêm lời đàm thoại, kết thúc là những trao đổi rồi có quen và có nhớ thì sau đó mới chuyển sang bước đầu của tình yêu.
Thân
Bác sĩ Liêm
Lên chùa mà sống?
Cháu có một cậu bạn trai rất thân, đến nỗi nó có thể kể hết mọi chuyện riêng tư của nó với cháu. Nó bảo đã làm “chuyện ấy” với nhiều cô gái, thậm chí chẳng yêu đương gì. Nhiều cô có con với nó rồi phải đi phá thai. Thoạt đầu cháu nghĩ nó chém gió thôi. Nhưng không ngờ khi đọc các tin nhắn trong điện thoại của nó thì mới thấy tất cả sự thật 100% bác sĩ ạ. Cháu nghĩ làm như thế là ác với các cô gái và các bào thai. Cháu vẫn tin ở hiền gặp lành, ở dữ gặp ác, ác giả ác báo… như bác sĩ vẫn nói. Cháu có nói lại với nó như thế nhưng nó bảo quan niệm như thế là không thực tế: “Nếu quan niệm như thế chỉ có lên chùa mà sống. Chẳng ngu gì mà không hưởng thụ trong thời buổi này!”.
M.L
Hưởng thụ là châm ngôn của một tâm lý ích kỷ cục bộ nếu cái hưởng thụ ấy không chia sẻ với nhau. Nếu tôi nói “hưởng thụ” là thực tế, và “thương người” là lý tưởng mơ hồ thì tại sao vẫn còn người có lý tưởng này? Nếu người nào cũng ích kỷ thì không còn là xã hội cộng đồng. Con người có quan niệm thô tục về xã hội thì thích có người xung quanh sống lý tưởng để họ sống thực tế mà không ai than là nạn nhân của họ. Nói đến cùng thì theo quan niệm này, xã hội có hai dạng người: Người thông minh khôn khéo biết dùng thời cơ (có đạo đức hay không là chuyện khác) và người ngu ngơ sống mơ mộng với một lý tưởng vì đó là những người sống không biết thành công là gì mà cứ hô hào khẩu hiệu: Ở lành gặp an, sống dữ gặp ác. Bạn đọc Nietzsche (ông Bùi Văn Nam Sơn đã dịch) thì thấy rõ hơn là từ quan điểm ấy mà sanh ra xã hội bóc lột, bất công, có chủ có tớ, rồi, đưa đến chế độ “nazi” (Phát-xít diệt chủng tộc “hèn, vô dụng”). Nói cách khác, người thô tục không biết đạo đức thật là gì, lộn người với thú.
Thân
Bác sĩ Liêm
Bỗng dưng có hứng làm thơ
Cháu chưa yêu bao giờ. Thời gian gần đây cháu hay có hứng làm thơ. Và nguồn cảm hứng của cháu là một cô bạn cùng lớp. Mặc dù bị chê, nhưng cháu lại càng thấy cảm hứng dạt dào. Thậm chí có ngày cháu “sản xuất” được tới… 5 bài thơ. Đêm ngủ cháu toàn mơ được làm “chuyện ấy” với cô ấy. Chúng cháu đều 19 tuổi và cháu biết cô ấy cũng chưa yêu ai. Theo bác sĩ, cháu phải làm gì để chiếm được trái tim của cô ấy?
(Bạn đọc giấu tên)
Cứ tiếp tục làm thơ như hơi thở và cứ gởi thơ cháu viết như gởi lòng tin vào tình yêu của mình. Vụng về? Không sao đâu! Động tác rất đẹp mà bạn chê thì có nghĩa là bạn chờ cái đẹp hơn nữa. Đây là con đường tâm lý rất đẹp. Từ cảm hứng mà chuyển ra vần văn thì đúng là văn minh hơn là “nhào” ra với hành vi thiếu kiềm chế, lộn xộn, thiếu văn hóa… hoặc bỏ tiền ra mà phô trương tình cảm như hàng hóa. Phải tin chắc một bài thơ quý hơn một… bữa ăn.
Thân
Bác sĩ Liêm
Theo 24h