Bạn trai kết thúc chuyện tình bằng lý do ‘không hợp’
Chúng mình từng gặp nhau ở đây, từng có dự định cảm ơn VnExpress đã cho mình tìm được nhau. Rất tiếc, tất cả chỉ là “từng” phải không anh?
Chúng mình đã có những ngày yêu thương hết mực. Có lẽ tình yêu hai ta chưa đủ lớn để bền lâu. Mấy hôm nay, có nhiều bài đăng tìm được hạnh phúc nhờ VnExpress, em lại thấy chạnh lòng.
Ngày mình gặp nhau, ai cũng có những tổn thương, lại không còn trẻ để có những điều lãng mạn, nhất là khoảng cách địa lý của hai ta tới 230 km. Vậy mà mỗi ngày chúng ta như đang ở bên nhau, cùng chia sẻ và yêu thương dù chỉ qua điện thoại, tin nhắn. Em đã nghĩ anh đúng là một nửa thật sự của em, cảm nhận được ở anh sự chân thành, tình yêu ngọt ngào. Cảm ơn anh đã cho em sống lại trong cảm giác yêu thương, ấm áp như thế.
Ở vào thời điểm em hoàn toàn tin tưởng anh, đặt tất cả tình yêu vào anh, đã nghĩ đến việc cùng anh đi đến cuối con đường thì cũng là lúc mình kết thúc với một lý do: không hợp. Có thể là không hợp thật anh ạ, vì giữa hai con người khác nhau hoàn toàn thì làm sao hợp được nếu mình không cố gắng chấp nhận nhau. Em sốc, gần một tuần không ngủ được; còn anh lạnh lùng đến mức xóa mọi liên lạc. Anh nói: “Đau một lần rồi thôi”. Có thể anh nói đúng nhưng với em, nếu anh có người mới và rời đi thì em sẽ không đau bằng một câu “không hợp”.
Lúc bình tâm lại và suy nghĩ, em thấy anh nói đúng. Chúng ta thật sự không hợp trong suy nghĩ. Em thuộc típ đơn giản, nghĩ sao nói vậy; anh suy nghĩ cao siêu hơn, quan trọng hóa vấn đề hơn. Đơn cử em hỏi anh đang làm gì, đang đi đâu, chỉ muốn biết lúc mình xa nhau như thế anh thường làm gì. Anh lại nghĩ em quản lý, giám sát anh. Anh lấy suy nghĩ của mình áp đặt vào em. Nếu em quản lý, giám sát anh thì liệu có để yên cho anh đi như vậy không, hay em sẽ luôn điện thoại, nhắn tin, kiếm chuyện để anh quay về?
Mọi việc đã kết thúc, giờ em vẫn chưa thể vơi đi nỗi đau nhưng sẽ chấp nhận. Giữ gìn sức khỏe anh nhé, cảm ơn tình yêu anh dành cho hai mẹ con. Để làm người xa lạ với anh, em thật sự không biết mình có làm được không, còn giờ muốn liên lạc với anh là điều không thể nữa rồi sao anh? Em nhớ anh.
Video đang HOT
Theo vnexpress.net
Chỉ 2 tiếng ở nhà trông con cho vợ mà tôi ngỡ như thiên thu vì trận khóc gắt ngủ của con
Nhìn thằng bé ngủ, tôi lại càng ân hận và trách bản thân mình vô hạn...
Vợ tôi mới sinh con 2 tháng. Của đáng tội, được thằng cu đầu lòng nên tôi mừng lắm. Tôi luôn theo sát quá trình chăm sóc con của vợ, để kịp thời trấn chỉnh nếu cô ấy làm sai.
Nhưng có vẻ vợ tôi không phải người phụ nữ khéo léo, giỏi chăm con. Bằng chứng là cô ấy thường xuyên để con khóc khiến thằng bé khản cả cổ, tôi cũng xót ruột theo.
Con khóc vợ tôi không dỗ ngay, thậm chí chẳng biết dỗ con nên thằng bé cứ khóc mãi. Lần nào vừa nghe tiếng con khóc tôi cũng phải quát nạt thì cô ấy mới bế thằng bé lên. Đã thế còn ngụy biện rằng, quá ôm ấp, vỗ về trẻ nhỏ chỉ khiến nó càng hư. Chậm một chút để con khóc vài tiếng cũng chẳng sao. Người mẹ thương con mà như thế ư?
Cô ấy còn ngụy biện rằng, quá ôm ấp, vỗ về trẻ nhỏ chỉ khiến nó càng hư. (Ảnh minh họa)
Hôm đó là chủ nhật, cô bạn thân của vợ tôi tới chơi, rủ vợ tôi đi mua sắm. Tôi bảo cô ấy cho con ăn no, tôi sẽ ở nhà trông thằng nhỏ giúp 2 tiếng.
Con trai ăn no nằm trên giường ê a nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ bụng, lát nữa về phải phê bình vợ một trận mới được. Trông con như thế này quá nhàn luôn.
Tôi đang định mở máy tính lên làm việc thì con trai ọ ẹ chuẩn bị khóc. Biết cu cậu muốn ngủ, tôi nhẹ nhàng bế con lên, đi đi lại lại. Chắc mẩm thằng bé sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi, nào ngờ nó càng khóc to, nhắm mắt gào một mạch, không thèm đếm xỉa gì tới những chiêu trò nựng nịu của tôi.
Tôi càng dỗ dành, nó càng khóc tợn. Tôi phải công nhận tiếng trẻ con khóc là một trong những âm thanh kinh khủng nhất, kích thích cảm xúc và trí não, khiến người khác muốn phát điên.
Đây là tôi mới trông con có 2 tiếng, bình thường vợ tôi ở nhà trông con hẳn 24 tiếng ấy chứ! (Ảnh minh họa)
Cả nửa tiếng bế ru thằng bé gắt ngủ, tôi sắp gãy cả tay tới nơi. May sao cuối cùng nó cũng ngủ cho. Tôi nhẹ nhàng đặt con xuống giường, hòng giải phóng cho đôi tay khốn khổ. Nào ngờ, lưng vừa chạm vào giường, thằng bé lại nhăn mặt và gào toáng lên.
Lặp lại một vòng dỗ dành tương tự, tôi phải cố gắng kiềm chế chính mình không đập phá, quăng ném đồ đạc để phát tiết cảm xúc. Cũng may tôi vẫn còn lí trí, nếu không chắc đã vứt luôn thứ đồ ồn ào trên tay mình đi cho rảnh nợ. Lần này tôi không dám đặt nó xuống giường nữa, chấp nhận ngồi gật gù bế con trên tay cho nó ngủ tròn giấc.
Nhìn thằng bé ngủ, tôi lại càng ân hận và trách bản thân mình vô hạn. Đúng là không tự tay làm thì không bao giờ có thể hiểu được nhọc nhằn của những việc tưởng chừng như đơn giản, nhỏ nhặt là trông con này.
Trước nay tôi luôn cậy mình làm ra tiền, khoản chăm sóc con khoán trắng cho vợ. Giờ mới nhận ra, trông một đứa trẻ còn căng thẳng và mệt mỏi hơn đi làm kiếm tiền nhiều! Đây là tôi mới trông con có 2 tiếng, bình thường vợ tôi ở nhà trông con hẳn 24 tiếng ấy chứ!
Tôi đã nghĩ đến chuyện thuê người giúp việc đỡ đần vợ nhưng thấy quá phức tạp. Giờ tìm người giúp việc tốt đã khó, rồi còn bao thứ phát sinh nữa. Mà tôi thì quá bận rộn, thật chẳng biết làm sao để giúp vợ mọi người ạ.
(ngocduy89...@icloud.com)
P.G.G
Theo toquoc.vn
Anh ít nói nên mong em nói cười cho nhà rộn niềm vui Anh điềm đạm, sống tình cảm và chân thành, cao 1m7, nặng 60 kg, ngoại hình dễ nhìn. Anh không hút thuốc, không lô đề cờ bạc, không hình xăm và rượu bia rất ít. Chào em, người mà anh mong chờ bấy lâu nay. Trời đã sang đông rồi em ạ, trời lạnh càng khiến người lẻ loi, thêm khao khát yêu...