Bạn trai đổi thay và chỉ nghĩ đến tiền
Mỗi lần nghĩ tới anh như vậy nước mắt tôi cứ chảy ra lúc nào không hay. Tôi phải làm sao đây, tiền với anh nó quan trong vậy sao?
Tình yêu là cái gì mà khiến cho người ta phải đau khổ. Chúng tôi lại cãi nhau, tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu mỗi lần xa nhau không thấy nhau là y rằng sẽ cãi nhau nhưng khi ở bên thì lại không có gì.
Tôi được nhận xét là 1 người rất kĩ tính, cầu toàn nhưng thật thà. Tôi quen anh rất tình cờ, ban đầu anh yêu tôi nhiều, dẫn tôi về nhà ra mắt và luôn chăm sóc tôi tận tình. Nhưng tại sao bây giờ tôi không còn cái cảm nhận được tình cảm của anh nữa.
Lúc trước thì đi ăn uống tôi cũng biết ý nên anh trả tiền ăn thì tôi trả tiền nước hoặc ngược lại, tôi không muốn người khác nói tôi lợi dụng người khác nên những món quà vật chất tôi đều không nhận. Nhưng bây giờ anh và tôi đều học xa nhà, từ chỗ anh qua chỗ tôi 30 phút, tôi biết hơi xa nên cũng không yêu cầu anh qua thăm tôi nhiều.
Video đang HOT
Nhưng dạo này anh khác quá. Chiếc điện thoại mẹ anh mua anh đem nó đi cầm tới hạn không có tiền chuộc tôi phải lấy số tiền mình dành dụm để đưa anh. Anh nói cầm điện thoại cho bạn mượn tiền nên tôi cũng không nói gì. Từ đó đến nay anh cầm điện thoại 3 lần và những lần anh về anh mượn tôi 2-3 trăm.
Tuy nhà tôi không phải là giàu có gì nhưng chẳng lẽ bạn trai mình không có tiền về mà tôi có tôi lại không đưa làm như thế coi sao được. Trước Tết chúng tôi cãi nhau, anh nói sẽ nghỉ học để năm sau thi lại. Tôi hơn anh 1 tuổi do anh học trễ 1 năm nên thua tôi 2 lớp. Tôi cũng đã khuyên anh học tiếp đi không đi đường thẳng thì đi đường vòng nhưng anh không nghe, tôi cũng không biết làm sao bây giờ.
Lại 1 lần nữa tôi bị sốc khi nghe anh nói anh mang xe đi cầm. Tôi hỏi thì anh nói không muốn phụ thuộc gia đình nên mang tiền đi làm nhưng bị người ta gạt 4 triệu. Anh hỏi tôi có tiền không cho anh mượn, tim tôi cứ thắt lại. Không phải vì cái số tiền đó mà là tại sao anh lại trở thành con người như thế.
Trong người tôi chỉ còn 3 trăm nhưng mà do tôi phải về nhà ăn Tết phải mua quà cho em nên tôi nói không có. Anh đi mượn khắp nơi, cuối cùng cũng lấy được xe. Khi mọi người được nghỉ về quê ăn Tết thì anh đi làm kiếm tiền trả nợ. Tôi rất muốn giúp nhưng tôi chỉ là sinh viên nên cũng không có tiền dành dụm.
Mỗi lần nghĩ tới anh như vậy nước mắt tôi cứ chảy ra lúc nào không hay. Tôi phải làm sao đây, tiền với anh nó quan trong vậy sao? Hôm nay chúng tôi lại cãi nhau vì vấn đề tương tự. Tại sao anh lại thay đổi nhiều đến như thế. Thà rằng anh yêu người ta thì tôi không có để nói còn đằng này tại sao anh cứ phải đi hủy hoại tương lai của chính mình. Chẳng lẽ anh không muốn tôi và anh có tương lai tốt đẹp sao?
Tôi cũng không biết mình nên níu kéo hay buông tay nữa. Mong mọi người giúp tôi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Valentine, niềm tin đã mất...
Nhưng hôm nay đây, khi nhìn thấy anh chu toàn như thế, bao nhiêu hận thù trong tôi tan biến, tôi bỗng thấy thương anh vô cùng.
Dường như định mệnh đã xui khiến tôi đi theo anh, người chồng mà bao nhiêu năm nay tôi tin yêu, không một chút nghi ngờ. Tôi cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình khi mang trong lòng những mối hoài nghi về mối quan hệ bên ngoài của chồng. Vừa đi theo anh tôi vừa lẩm bẩm những câu nói từ trước tới giờ tôi vẫn tâm niệm trong lòng: "Anh không phải là người như thế, nhất định không phải. Anh có lẽ không lừa dối mình".
Đứng từ xa, tôi có thể nhìn thấy dù không rõ lắm khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh. Một khung cảnh thật lãng mạn, một không khí thật đầy yêu thương. Cảnh tượng này rất quen, giống như mấy năm về trước tôi và anh còn yêu nhau. Nhưng từ khi trở thành vợ chồng, mọi thứ đã không còn như xưa nữa. Anh ít lãng mạn, ít quan tâm tới tôi hơn. Cả hai chúng tôi chỉ biết đến có công việc và con cái. Tôi không oán trách điều đó và cho rằng, đó chính là lẽ đương nhiên của bất kì cuộc hôn nhân nào. Nếu cứ hi vọng rằng, hôn nhân vẫn sẽ nguyên vẹn như khi còn yêu nhau, tôi chỉ e rằng, cả tôi và anh cũng sẽ cùng hụt hẫng khi sống cùng nhau. Vì thế, tôi chấp nhận, trở thành người vợ lầm lũi, chỉ biết đến việc chăm chồng, chăm con.
Đứng từ xa, tôi có thể nhìn thấy dù không rõ lắm khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh. (ảnh minh họa)
Tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh một thứ gì đó cao sang, cũng không bắt anh phải mua cho tôi thứ này thứ kia làm quà nhân ngày lễ. Anh cũng không hứa hẹn với tôi bất cứ thứ gì và cũng không có biểu hiện gì khác lạ trong suốt thời gian chúng tôi chung sống cùng nhau. Anh luôn luôn là người đàn ông mẫu mực, đi về đúng giờ, không nhậu nhẹt la cà như bao người khác. Vậy có lý gì tôi không tin tưởng chồng mình. Nhưng tại sao, người đàn bà ấy và anh lại nắm tay nhau, vui vẻ như thế. Anh đã dành thời gian nào để ngoại tình? Họ nhìn nhau âu yếm lam sao. Tôi như người mất hồn, không tin vào mắt mình nữa. Vậy mà anh nói dối tôi, anh đi gặp sếp có việc gấp, anh về ngay. Anh đến tặng quà người ta, sợ người ta hờn dỗi. Vậy mà, ngay cả món quà cho vợ, anh cũng không nhớ trong ngày lễ tình nhân này.
Tôi khóc như mưa. Dường như bao nhiêu năm nay, chưa lần nào tôi phải đau khổ và khóc nhiều như thế. Tôi đã không còn tin vào tình yêu nữa. Có lẽ, sự việc này đã khiến tôi mất hết niềm tin ở anh. Chúng tôi phải tiếp tục thế nào đây, vì thời gian còn quá dài, tình nghĩa vợ chồng mới chỉ có vài năm mà thôi.
Tôi gọi điện cho anh để biết rằng anh sẽ nói gì trong hoàn cảnh này. Anh lôi thiện thoại ra và không nhấc máy. Anh lại đặt trên bàn tiếp tục nhìn người đàn bà ấy, quan tâm cô ta bằng những cử chỉ âu yếm. Tôi đi về nhà trong niềm đau xót. Tôi nhắn tin cho anh chỉ vẻn vẹn một dòng: "Em tưởng sếp của anh không phải là phụ nữ". Tôi đi ngủ trước, mâm cơm nguội ngơ nguội ngắt.
Ngày hôm sau và nhiều ngày sau đó, tôi không nói chuyện với anh một lời nào. Khuôn mặt phản ứng của anh ra sao tôi cũng không nhìn rõ. Dường như tôi chẳng muốn nhìn vào người chồng ấy hay tôi không dám đối diện với sự thật phũ phàng này.
Anh thường xuyên nhắn tin cho tôi, mời tôi đi ăn vào mỗi buổi trưa để tìm lại kí ức. Nhiều lần về nhà, thấy anh xắn tay áo lên nấu cơm, rồi đợi tôi về ăn, từ bao giờ anh đã thay tôi làm một số việc nhà mà trước giờ anh chưa bao giờ đụng tới. Phải chăng anh đã biết lỗi của mình.
Anh chưa bao giờ quát mắng tôi, nhưng lời nói nhẹ nhàng, ân cần đến thế thì có lẽ lâu lắm rồi tôi chưa nghe được. (ảnh minh họa)
Tôi đợi ở anh một câu trả lời nhưng tôi cũng không níu kéo con người đã phản bội mình và đã hứa không dễ dàng gì tha thứ cho anh. Nhưng hôm nay đây, khi nhìn thấy anh chu toàn như thế, bao nhiêu hận thù trong tôi tan biến, tôi bỗng thấy thương anh vô cùng.
Đêm ấy, khi tôi đã nằm yên vị, quay mặt vào tường, tôi biết vòng tay anh đang ôm lấy tôi. Anh thủ thỉ lời nói nhẹ nhàng: "Anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh!". Nước mắt tôi trào ra, không nói được lời nào. Anh chưa bao giờ quát mắng tôi, nhưng lời nói nhẹ nhàng, ân cần đến thế thì có lẽ lâu lắm rồi tôi chưa nghe được. Tôi nên làm gì, đàn bà thật yếu đuối... Tôi đã cảm thấy mình không còn cứng rắn như lúc nào...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái giá phải trả cho một phút xao lòng Tôi sẽ mất tất cả sau bao nhiêu năm cố gắng làm lụng vất vả vun vén hạnh phúc cho ngôi nhà nhỏ bé này chỉ vì một chút xao lòng không làm chủ được chính bản thân mình, để giờ đây tôi phải trả giá. Chỉ vì một phút xao lòng Tôi năm nay gần 40 tuổi, chồng tôi hơn tôi 3...