Bạn trai cảm thấy xấu hổ vì nghề nghiệp nhạy cảm của tôi
Tôi yêu anh bằng tất cả sự say mê, nồng nhiệt của mối tình đầu. Tôi không để ý rằng, ngoài tình yêu, tôi và anh có nhiều thứ không phù hợp như xuất thân, học vấn, địa vị xã hội.
Năm 17 tuổi, tôi tốt nghiệp cấp 3. Sau khi xét hoàn cảnh gia đình và học lực của mình, tôi quyết định không thi đại học mà đi học nghề.
Nhờ một người quen giúp đỡ, tôi lên thành phố xin học việc trong tiệm cắt tóc lớn. Từ nhỏ, tôi đã thích làm đẹp và mong sau này mình sẽ trở thành nhà tạo mẫu tóc.
Từ thợ học nghề, nhờ chịu khó và có chút khéo léo, tôi nhanh chóng trở thành thợ chính.
Sau 3 năm đi làm thuê, tôi để dành được một khoản tiền và quyết định tự ra riêng, mở tiệm cắt tóc mang tên mình. Có lẽ nhờ có duyên, tiệm của tôi rất đông khách. Hầu hết khách đến lần đầu, sau đó sẽ quay trở lại.
Từ bỏ công việc mình yêu thích vì bạn trai muốn thế, liệu có nên không? (Ảnh minh họa: iStock).
Nhiều người nói tôi nên thuê thêm người làm cùng. Nhưng tôi thấy đa số khách hàng đều muốn tự tay tôi làm tóc cho họ nên tôi không thuê nhân viên. Một mình tôi làm, công việc vô cùng bận rộn, bù lại số tiền thu được không phải chia năm xẻ bảy.
Bây giờ, ở tuổi 24, tôi tự tin có thể hỗ trợ một phần kinh tế cho bố mẹ, lo tiền học cho em trai.
Làm nghề, tôi có dịp tiếp xúc với không ít thành phần trong xã hội. Nhiều người, đặc biệt là đàn ông, có vẻ như có cái nhìn thiếu thiện cảm, lệch lạc về nghề cũng như những người làm nghề như tôi.
Một số lần tôi nhận được tin nhắn gạ gẫm từ số lạ. Họ hứa hẹn chỉ cần tôi đi với họ một đêm, họ sẽ cho tôi số tiền không nhỏ.
Lúc đầu, tôi cảm thấy sợ hãi, lo lắng và khó chịu với những tin nhắn khiếm nhã kiểu này nên nhắn tin chửi bới họ. Dần rồi cũng quen, tôi chỉ đọc, không trả lời.
Mấy tháng trước, cửa hàng tôi có một vị khách mới. Nhìn qua cách ăn mặc, nói năng, phong thái cũng có thể đoán là người có tiền, có học. Từ đó, cứ một tháng, anh ấy đến tiệm tôi cắt tóc 2 lần và nhanh chóng trở thành khách hàng thân thiết của tôi.
Video đang HOT
Anh ấy là người làm kinh doanh, hơn tôi 6 tuổi, tính cách điềm đạm. Trò chuyện nhiều, tôi nhận thấy anh có vẻ quan tâm mình. Nhưng tôi chưa từng nghĩ anh sẽ yêu tôi.
Vậy nên, khi anh thổ lộ tình cảm, tôi bị bất ngờ. Tôi tưởng anh đùa, nhưng anh khẳng định có tình cảm với tôi và rất nghiêm túc muốn 2 người cho nhau cơ hội tìm hiểu.
Qua thời gian, tôi nhận thấy anh đúng là rất chân thành, nghiêm túc trong mối quan hệ tình cảm này nên không ngần ngại đón nhận.
Nói về chuyện yêu đương, tôi thật sự không có chút kinh nghiệm nào. Rời ghế nhà trường, tôi đi học nghề. Từ đó chỉ lo làm việc, kiếm tiền, chưa có thời gian và tâm tư nghĩ đến chuyện tình cảm.
Được người đàn ông thành đạt, trưởng thành ngỏ lời yêu, tôi như đi vào cõi mê cung tình ái. Tôi yêu anh bằng tất cả sự say mê, nồng nhiệt của mối tình đầu.
Tôi không hề để ý rằng, ngoài tình yêu, tôi và anh có nhiều thứ không phù hợp như xuất thân, học vấn, địa vị xã hội.
Tuần trước, anh ấy đến chở tôi đi ăn tối, sau đó uống cà phê. Anh nói, anh đã 30 tuổi, muốn lập gia đình. Anh yêu tôi thật lòng và nghiêm túc muốn tiến tới.
Chỉ có điều, anh yêu con người tôi nhưng lại không thích công việc tôi đang làm. Anh muốn tôi nghỉ làm, đăng ký vào một trường học nghề, nâng cao kỹ năng dùng máy tính. Sau đó, anh sẽ xin cho tôi làm công việc văn phòng.
Gia đình anh, ai cũng coi giáo dục là nền tảng và bố mẹ anh rất coi trọng lý lịch của con dâu tương lai. Anh chưa nói với gia đình về mối quan hệ của chúng tôi, vì biết chắc chắn gia đình sẽ phản đối.
Anh bảo tôi: “Anh không muốn đổi người yêu, vậy em có thể đổi việc được không? Anh cảm thấy khó chịu khi thấy em gội đầu cho những người đàn ông khác.
Nghề nghiệp em làm khá nhạy cảm. Sau này, anh không thể giới thiệu với đối tác, bạn bè rằng, vợ anh làm nghề cắt tóc được”.
Những lời ấy khiến tôi tự ái. Tôi đáp lại anh với thái độ gay gắt. Rằng đó là công việc lương thiện. Để có tiền, tôi phải bỏ thời gian, mồ hôi, công sức.
Tôi chẳng làm gì sai để phải xấu hổ. Nếu anh cảm thấy tôi không xứng đáng với anh thì nên dừng lại.
Anh cho rằng, tôi không hiểu ý của anh, nói thêm chỉ càng tranh cãi. Nhưng anh hy vọng, tôi có thể nghĩ kỹ về đề nghị anh đưa ra.
Sau khi trở về nhà, tôi nghĩ rất nhiều. Nghề nghiệp của tôi là làm đẹp cho xã hội, đáng được trân trọng. Chưa nói đến việc tôi có thể sống tốt với công việc mình chọn với mức thu nhập khá cao.
Nếu anh yêu tôi, hiểu và tin tôi thì sao phải thấy xấu hổ vì công việc tôi đang làm? Hay tôi chỉ nghĩ cho mình, không đứng ở vị trí của anh để nhìn nhận vấn đề?
Tôi có nên từ bỏ công việc yêu thích mà mình đã dành 7 năm thanh xuân học hỏi và gây dựng để bắt đầu công việc khác như anh muốn?
Vợ nổi giận vô lý khi tôi hỏi lương hàng tháng của cô ấy
Tại sao lương của tôi phải giao hết cho vợ, nhưng lương của cô ấy bao nhiêu thì tôi không được biết?
Tôi và vợ gặp nhau khi cả hai đã ngoài 30 tuổi. Ở tuổi đó, chúng tôi không còn quan trọng chuyện tình yêu lãng mạn, nồng nhiệt mà chỉ quan tâm đối phương có phù hợp với mình hay không.
Sau một thời gian tìm hiểu, biết rõ về công việc, tính cách, quan điểm sống, gia đình của nhau, cả hai quyết định kết hôn.
Ngay từ khi mới cưới, vợ đã đưa ra ý kiến kinh tế trong nhà, vợ sẽ quản lý, tính toán chi tiêu, tiết kiệm sao cho hợp lý. Tôi nghe xong tán thành ngay không nghĩ ngợi.
Hàng tháng, lương tôi 14 triệu đồng. Tôi giữ lại 2 triệu đồng chi tiêu lặt vặt cá nhân, còn lại giao nộp hết cho vợ, cô ấy muốn làm gì thì làm.
Vợ tôi là mẫu phụ nữ tháo vát, đảm đang. Từ việc cơ quan đến nhà cửa, con cái, đối nội đối ngoại, vợ đều chu toàn cả. Vợ cũng không phải kiểu phụ nữ thích sắm sửa, tiêu hoang. Giao tiền cho vợ quản lý, tôi rất yên tâm.
Tôi ngạc nhiên khi vợ nói tiền lương chỉ đủ tiêu, không có để dành (Ảnh minh họa: Sohu).
Tuần trước, chị gái gọi điện cho tôi hỏi vay tiền. Chị ấy đang xây nhà, kinh phí phát sinh vượt dự kiến. Chị muốn hỏi vay khoảng 200 triệu đồng.
Khi tôi hỏi tới, vợ nói không có tiền. Cô ấy tính ra hàng tháng, lương tôi đưa chỉ đủ chi tiêu, không còn đồng nào tiết kiệm.
Hỏi đến lương của vợ, cô ấy nhất định không công khai, còn nói thu nhập chỉ đủ tiền xăng xe. Nói chung là tiền tiết kiệm không có nhiều, chỉ có một ít phòng khi ốm đau, không thể cho chị chồng mượn được.
Vợ càng nói càng khiến tôi khó chịu. 6 năm chung sống, tiền lương tôi giao hết cho vợ. Tôi chưa từng hỏi lương vợ được bao nhiêu.
Hai vợ chồng đã có nhà bố mẹ chồng mua cho từ trước, nuôi một con nhỏ đang tuổi học mẫu giáo. Vậy mà 6 năm rồi không có nổi vài trăm triệu đồng tiết kiệm.
Tôi cho rằng, vợ làm "tay hòm chìa khóa" như vậy là không ổn. Giờ vợ chồng còn trẻ, con còn nhỏ, không đau ốm gì mà làm ra đồng nào tiêu hết đồng ấy thì sau này nhiều việc lớn phải làm thế nào?
Tôi đề xuất từ nay, tôi sẽ quản lý tiền. Nếu lương của vợ không đủ lo tiền sinh hoạt, mỗi tháng cần bù thêm mấy triệu cho đủ chi tiêu thì tôi chuyển khoản thêm, còn lại tôi giữ.
Vợ tôi nghe xong nổi giận, cho rằng tôi không tin vợ, lại còn tính toán từng đồng. Làm như thế, chẳng phải mỗi tháng vợ đều phải ngửa tay xin tiền chồng?
Cô ấy cho rằng, một người chồng đủ tâm đủ tài sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến việc vợ mình kiếm được bao nhiêu tiền mỗi tháng.
Tại sao lại có sự mâu thuẫn vô lý như thế? Tiền chồng kiếm được bao nhiêu thì phải công khai, giao hết cho vợ.
Nhưng vợ kiếm được bao nhiêu thì chồng không được biết, không cần phải biết? Có người vợ nào giống vợ tôi không?
Tôi nghĩ mãi về cách hành xử của vợ. Cuối cùng là vì vợ tôi kiếm được ít tiền nên ngại cho chồng biết. Hay cô ấy kiếm được nhiều tiền nhưng giấu để phòng thân?
Hay do vợ không muốn cho chị chồng vay tiền nên mới cố tình giấu mức lương của mình?
Rốt cuộc là thế nào, tôi cũng không biết. Nhưng việc lấy vợ 6 năm, giờ nghe vợ nói kinh tế trong nhà không có đồng nào tiết kiệm, tôi thật sự hoảng hốt.
Tôi có nên giữ tiền lương của mình thay vì giao cho vợ không?
Con rể quan tâm mẹ vợ hết mực, nhưng mỗi ngày anh đều làm 3 việc, tôi quyết định về quê Ban đầu tôi rất vui vẻ và hạnh phúc khi được con rể quan tâm, nhưng ở càng lâu tôi lại cảm thấy hoài nghi. Vợ chồng tôi có mỗi một đứa con gái, sau này lấy chồng chúng nó ở trên thành phố mua nhà, định cư luôn trên đó. Cách đây không lâu, chồng tôi qua đời, vợ chồng con gái...