Bạn tôi, một năm 4 lần… phá thai
Ban đầu em dối tôi bằng việc BCS vẫn có xác suất, nhưng thấy ánh mắt giận dữ của tôi, em lý nhí: “Anh ấy không thích dùng vì kêu không thật chị à”.
ảnh minh họa
Hôm qua, tôi lại vừa xin nghỉ một buổi làm để đưa em đi phá thai. Dù đã khuyên em rất nhiều nhưng không thể lay chuyển được. Em nói em vẫn còn nhỏ lắm, em chưa sẵn sàng để làm mẹ, vậy tại sao em lại sẵn sàng cho chuyện ấy? Đã 4 lần em có bầu và 4 lần em đều từ chối. Thiên thần nhỏ không được xuống trần gian. Em bảo tôi tính cho em lần này sang năm 2010, vì cũng đã năm 2010 rồi, nghĩa là 1 năm em chỉ phá thai có 3 lần thôi. Tôi nói lần đầu tôi đưa em đi là sau tết âm lịch, nên tôi sẽ tính bằng tết. Em lặng lẽ…
Nếu ai nói em là một đứa con gái hư thì tôi sẽ thấy gợn trong lòng lắm. Quen em đã 3 năm, từ khi em còn là học sinh cấp 3, ngoan lắm, hiền lắm. Em lễ phép một cách thật sự, chứ không phải cái kiểu dẻo mỏ cho vừa lòng người. Gặp tôi ở đâu em cũng chào, em có thói quen nhắn tin cho người lớn hơn không bao giờ viết tắt, dù cho như tôi – cũng là một người trẻ như em, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng em bảo, nhắn tin cho người lớn hơn thì cần thể hiện sự kính trọng.
Người yêu của em – hai đứa đã yêu nhau được 2 năm rồi. Tôi thấy cậu ấy yêu em thật, nhưng yêu đến mức nào thì bản thân tôi cũng không biết. Bởi vì nếu yêu em nhiều đã chẳng cầm lòng được khi thấy em đau đớn đến thế. Lần nào phá thai xong, em cũng xanh lét, ốm yếu và mệt mỏi. Em thở không ra hơi, sức khỏe em vốn đã yếu, em buồn bã, khóc lóc. Ấy vậy mà, chỉ vừa khi em hồi phục được hoàn toàn, tôi lại đưa em đi tiếp.
Video đang HOT
Không phải em thiếu hiểu biết. Bố mẹ em có bao bọc em kỹ càng, có nghiêm khắc với em thái quá thành ra em thích bùng nổ. Tôi cũng biết mẹ em chẳng bao giờ nói bất kỳ điều gì có liên quan đến giáo dục giới tính với em. Nhưng tôi thì có nói, nói rất nhiều. Tôi coi em như là em gái của mình vậy. Tôi nói với em về sức khỏe sinh sản, về việc làm thế nào để có thai, các biện pháp phòng tránh thai.
Em cũng tự tìm hiểu nhiều lắm. Những chuyện xảy ra không phải vì em không biết, mà vì em quên, vì em cố tình không làm. Tôi biết em ngại, tôi một đứa con gái cũng chưa chồng, đi vào hiệu thuốc mua cả hộp BCS cho em. Rồi sao? Em vẫn dính. Tôi tức điên lên, ban đầu em dối tôi bằng việc BCS vẫn có xác suất, nhưng thấy ánh mắt giận dữ của tôi, em lý nhí: “Anh ấy không thích dùng vì kêu không thật chị à”.
Em chỉ khóc và xin tôi đừng nói nữa, em biết hết, chỉ là em không thể giữ lại được mà thôi. Tôi hỏi tại sao? Vẫn cái điệp khúc em còn trẻ quá. Nhưng em ơi, bao nhiêu người làm mẹ khi 18, 19 tuổi đấy thôi, vì rằng họ xót xa giọt máu của họ.
Mãi em không chịu hiểu cái câu “người chửa cửa mả”, em cho rằng mình sẽ may mắn mãi được sao? Cả chuyện khả năng vô sinh cao sau này nữa, em bảo tôi, em vẫn có bầu hết lần này đến lần khác mà. Tôi bất lực, tức giận nhưng lại không thể bỏ rơi em. Cái sự kiêu kỳ của tôi lần đầu tiên mềm nhũn trước một người như thế. Vì em chỉ có tôi, nên tôi không nỡ.
Tôi bảo em làm như thế là phải tội lắm, nhưng em bảo phải tội một lần hay nhiều lần cũng vậy cả thôi. Vả lại, thai dưới 3 tháng chưa thành người. Tôi đắng lòng. Phá thai cũng như chuyện ấy vậy, có gan làm một lần tất có lần sau.
Chị chỉ uớc rằng chị đã kiên quyết ngay từ đầu để em ấy không đi phá thai thì sẽ không có cả 3 lần sau này, nhưng không thể. Em hãy giữ đứa bé lại, em à. Để thiên thần nhỏ được xuống trần gian. Hạnh phúc nhất trên đời này là được làm mẹ, cố gắng lên em gái!
Theo VNE
Lấy vợ mới nhưng tôi vẫn không quên vợ cũ
Tôi vẫn yêu vợ cũ nhiều lắm nhưng bên vợ mới tôi yên ổn, bình yên dù không có những đam mê khao khát điên cuồng như bên vợ cũ.
Tôi và vợ cũ yêu nhau từ thời sinh viên, tôi mê mẩn cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, say như người nghiện thèm thuốc, tôi vừa mê đắm vừa tôn thờ dù cô ấy không xinh đẹp xuất sắc nhưng dường như cái thứ gọi là duyên thầm mới thật sự là vũ khí sát thương khủng khiếp nhất. Những ngày tháng yêu nhau tôi thèm khát và chẳng bao giờ no đủ, thỏa mãn đối với từng đường nét trên khuôn mặt, dáng vóc của nàng. Ra trường chúng tôi kết hôn ngay, ngày hai đứa ký vào tờ giấy kết hôn là ngày tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết không còn phải phấp phỏm lo sẽ có kẻ khác tài giỏi hơn cuỗm mất nàng.
Chúng tôi có đứa con trai đầu lòng, đó cũng là lúc nỗi sợ hãi tôi tạm quên trở thành sự thật. Nàng trách móc về khả năng thu nhập của tôi, trách móc về những vất vả khó khăn trong cuộc sống mà vì lấy phải người chồng không giỏi kiếm tiền như tôi nên nàng phải đương đầu, tôi nhận hết lỗi và cố gắng khắc phục bằng mọi cách. Tôi đã cố gắng, thề với trời đất là tôi thực sự cố gắng nhưng hình như càng cố gắng lại càng thấy không đủ, ngày đi làm công sở, đêm về đi giao hàng, cuộc sống vẫn cứ leo lắt, con ốm, vợ thở dài so sánh cuộc sống với những cô bạn cùng lứa.
Giọt nước làm tràn ly cho cả hai khi tôi tát vợ trong một lần cô ấy nói hỗn và hạ nhục tôi. Tôi hối hận ngay sau khi vung tay lên tát một cái trời giáng vào khuôn mặt mà tôi yêu thương hết mực đó. Nàng gào thét, cào cấu, chửi mắng, tôi chỉ biết đứng chết lặng. Nàng bế con về ngoại, trước khi thủ tục ly hôn hoàn thành, nàng mặc kệ những lời hứa và xin lỗi của tôi.
Cuộc đời tôi sang chương khác, với những ngày u ám lê thê và bệ rạc, nhớ vợ nhớ con đến cồn cào. Phong phanh rằng nàng đang hẹn hò với một người khá giả nhưng cũng dở một lần đò, tôi chẳng biết nên vui hay buồn. Tôi gặp vợ hiện tại, đồng nghiệp của tôi, em mộc mạc, thực tế và lạc quan, không xinh cũng chẳng có cái duyên chết người làm đối phương điêu đứng, em chỉ có tấm lòng chân thành. Em thương khi thấy cái vẻ tiều tụy của tôi sau ly hôn, em bảo mẫu người đàn ông lý tưởng phải mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao gặp vẻ yếu đuối của tôi lại làm em mủi lòng.
Em cũng cập kê tuổi quá lứa, tự nguyện đến với tôi mà không có một lễ rước dâu hay ăn hỏi cho tử tế. Em bảo nhà ở xa, cứ đăng ký kết hôn và ở với nhau đã, cuối năm về báo cáo bố mẹ rồi làm thủ tục sau, em đơn giản đến khác người. Tôi một kẻ chết đuối vớ được cọc, cũng tự khinh mình lắm khi không thể sống hết một năm cô đơn một mình, một người đàn ông yếu đuối, thảm hại làm sao.
Cuộc đời tôi lại tiếp tục lật trang, nhưng không ngờ đây lại là những trang rực rỡ, ấm áp nhất. Em đảm đang chăm chút cuộc sống vật chất và tinh thần cho tổ ấm của mình, cho tôi những lời khuyên giá trị trong công việc. Em vui vẻ vun vén gia đình bằng đồng lương còm của cả hai, động viên khích lệ tôi từng chút từng chút một, làm tôi cười, hạnh phúc trở lại. Em còn nhờ người quen can thiệp về mặt pháp luật để tôi có thể đón con trai về nhà chơi mỗi tuần.
Em mộc mạc chẳng đòi hỏi gì, chỉ vui vẻ cho đi, chẳng bao giờ trách móc. Nhưng chẳng hiểu vì những lời khuyên và động viên của em, hay vì tâm trạng luôn cảm thấy ổn định và phấn chấn của bản thân mà công việc của tôi bắt đầu tốt hơn, tôi thăng tiến và kiếm được tiền kha khá. Câu cửa miệng của em luôn là: "Anh thấy hợp lý là được" và trao cho tôi mọi quyền quyết định. Bên em tôi thấy mình tự tin và mạnh mẽ. Cứ tưởng em mộc mạc, nhưng tôi giật mình khi nghe em nói: "Em biết anh vẫn yêu chị ấy. Không sao, miễn anh cư xử cho hợp lý là được, tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng không thể che giấu, cứ từ từ mọi việc sẽ ổn thôi".
Đúng, tôi vẫn yêu vợ cũ nhiều lắm, như vết thương sâu nhức nhối không lành, nhưng bên vợ mới tôi yên ổn, bình yên nhưng không có những đam mê khao khát điên cuồng như khi bên vợ cũ. Em như cốc nước mát lành, còn vợ cũ như rượu mạnh, tôi say, yêu và sẵn sàng làm mọi điều điên rồ.
Tối đó, nhìn đôi vai mỏng manh run run của em khi cố nén những nức nở, tôi bất lực. Tấm ảnh của vợ cũ vẫn còn trong ví đã tố cáo mặt xấu xa tồi tệ của tôi, tôi thực sự bất lực trước em, bất lực trước tình cảm của mình. Tôi biết em vẫn hy vọng "từ từ mọi chuyện sẽ ổn", nhưng liệu qua đêm nay, ngày mai em còn giữ niềm tin đó, và tôi có xứng đáng với niềm tin đó không? Nếu có thể lập trình lại cảm xúc, tôi sẽ đặt em ở vị trí cao nhất, quan trọng nhất trong trái tim mình, chứ không phải bóng hình cũ kỹ kia.
Theo VNE
Đau khổ vì làm em người yêu có bầu Tôi phải chọn ai giữa hai người: Cô gái có bầu với mình và người con gái mình yêu. Hiện tại, tôi vẫn đang giấu bạn gái mình và chưa dám cho cô ấy biết về sự thật này. Tôi muốn đợi cô ấy về để thú nhận tất cả. Nhưng quan trọng nhất là chính tôi đang không biết phải giải quyết...