Bạn thân ngủ trên giường, tôi bị cắm sừng?
Tôi thấy anh ta không áo, chỉ mặc quần đùi nằm trên giường vợ chồng tôi, lẽ nào…?
Hơn một tháng qua, cuộc sống của tôi như địa ngục vì một nỗi băn khoăn cứ xâm chiếm trong lòng tôi. Tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều và nó khiến tôi không còn có thể tập trung vào việc gì được nữa. Tôi muốn hỏi cho rõ ràng nhưng sợ nếu như những nghi ngại của tôi không đúng thì tình cảm vợ chồng, bạn bè không biết đi về đâu. Nhưng tôi khổ tâm lắm, có khi nào vợ tôi và người bạn thân “tằng tịu” với nhau?
Tôi, vợ tôi và anh ta học cùng lớp cấp 3. Chúng tôi chơi thân tới giờ cũng đã cũng cả chục năm trời. Một tình bạn như vậy quả thực rất đáng trân trọng và không phải lúc nào cũng có được. Tôi biết, ngày còn học cấp 3, anh ta cũng có tình cảm với vợ tôi. Nhưng vì cô ấy dành tình cảm cho tôi nên anh ta đã giấu kín tình cảm đó. Sau này, chúng tôi cưới nhau, người bạn đó cũng thấy yêu một vài cô nhưng chẳng đi tới đâu cả. Tới giờ anh ta vẫn độc thân.
Cưới nhau xong, vì muốn cho vợ chồng ổn định kinh tế hơn nên tôi quyết định ra nước ngoài lao động. Kế hoạch đã được lên từ trước nên khi cưới nhau xong, một tháng sau tôi lên đường. Thật may là vợ tôi đã mang bầu nên tôi cũng cảm thấy an ủi phần nào dù trong lòng cũng có chút buồn và lo lắng cho vợ vì tôi đi, vợ tôi lại phải một mình bươn chải, khi mang bầu không ai ở bên cũng cơ cực. Nhưng tình thế khiến tôi không còn cách nào khác. Ngày tôi đi, anh ta cũng nói rằng bạn bè chơi thân với nhau (ngày trước anh ta còn thân với vợ tôi hơn là tôi) nên hứa sẽ giúp đỡ. Tôi cũng cảm thấy ấm lòng vì xung quanh còn có bạn bè giúp đỡ.
Có khi nào, vợ tôi và bạn thân đã cắm sừng lên đầu tôi? (Ảnh minh họa)
Tôi đi một mạch 3 năm mới về. Tôi không muốn về giữa chặng vì như thế tốn kém lắm. Xác định đi làm ăn kinh tế mà như thế thì cũng không để được bao nhiêu tiền. Tôi vẫn điện về cho vợ thường xuyên. Cô ấy nói mọi chuyện vẫn ổn, con tôi ngoan ngoãn, thông minh. Nghe cô ấy nói vì đi làm về muộn, mà chỗ bạn tôi làm lại ở gần trường học của con nên anh ta giúp việc đón cháu và đưa về nhà hộ. Thi thoảng, tôi vẫn điện thoại cho anh ta để cảm ơn, hỏi thăm sức khỏe và nhờ giúp đỡ thêm cho vợ con mình đỡ cơ cực.
Video đang HOT
Thấm thoát cũng 3 năm trôi qua, tôi được về nước. Tôi đặt vé về sớm hơn dự định dù vẫn báo với gia đình và vợ là phải tuần sau. Tôi muốn gây bất ngờ cho vợ. Thực sự, vợ chồng cưới nhau xong không được bao lâu tôi đã đi nên tôi nhớ vợ nhiều lắm. Ba năm qua ở nước ngoài, tôi luôn ý thức giữ gìn chứ không bao giờ phản bội vợ vì tôi nghĩ là vợ tôi ở nhà còn khổ hơn tôi. Nếu tôi làm thế, tôi là một kẻ không đáng mặt đàn ông. Lần về nước sớm hơn dự định này tôi muốn coi nó như một món quà dành cho vợ.
Tính tôi cũng hay lãng mạn nên tôi thường hình dung ra những tình cảnh như phim. Từ sân bay về tôi tưởng tượng ra cảnh vợ mình sẽ bất ngờ như thế nào nếu thấy tôi bỗng nhiên đứng trước cửa. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi tôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng rồi. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không giống như trong phim, tôi đã gặp phải một điều khiến tôi trăn trở tới giờ.
Tôi về nhà, thấy căn hộ của hai vợ chồng tôi chỉ khép cửa chứ không khóa. Bên ngoài có một đôi giày nam giới. Tôi đã hơi khựng lại vì vợ tôi sống ở đây một mình, ông bà ở quê rất xa nên không sống cùng được. Tôi khẽ mở cửa bước vào, thấy con mình ngồi chơi ở phòng khách. Trên chiếc ghế sofa là chiếc quần dài, áo dài của đàn ông. Thằng bé mới hơn 2 tuổi, đang ngồi nghịch đồ chơi và chỉ nhìn tôi rồi lại tiếp tục. Tôi đi vào phòng ngủ của hai vợ chồng, ở đó, tôi thấy người bạn của tôi đang…nằm trên giường ngủ ngon lành. Anh ta không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi. Phía bên trên, ảnh cưới của vợ chồng tôi vẫn còn đó…
Mỗi khi bên vợ, tôi chỉ hình dung ra cạnh vợ mình tằng tịu với bạn thân, tôi không thể nào hạnh phúc nổi (Ảnh minh họa)
Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình khi ấy. Tôi cảm thấy nhói đau trong tim. Anh ta giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy tôi mà ớ người ra. Lời nói, điệu bộ của anh ta có phần lúng túng và hốt hoảng. Anh ta cuống cuồng mặc quần áo và vội giải thích là anh ta vẫn thường xuyên ở đây như thế. Vì vợ tôi về muộn, đón con hộ vợ tôi xong anh ta đưa về nhà và đợi tới khi vợ tôi về mới về được. Trong lúc đó anh ta thường tranh thủ ngủ.
Từ hôm đó tới nay trong đầu tôi vẫn vảng vất một cảm giác khó chịu, thiếu tin tưởng. Dù là bạn thân, coi như người trong nhà nhưng đã là nam giới, nữ giới thì cần phải giữ khoảng cách, nhất là khi chồng bạn đi vắng. Sự vô tư, dễ dãi đó có thực là vô tư không hay là họ có tư tình với nhau?
Tôi cứ ngỡ về nước hai vợ chồng sẽ hạnh phúc bên nhau nhưng từ hôm đó tới nay tôi nằm bên vợ chỉ thấy ghê tởm. Tôi cứ hình dung ra cảnh vợ tôi và anh ta nằm trên chiếc giường cưới này hú hí với nhau. Tôi phải làm sao đây, cứ thế này tôi sẽ không thể nào hạnh phúc được? Liệu vợ tôi có phải đãcắm sừng tôi?
Theo VNE
Những nỗi khổ của đàn ông
Ai bảo đàn bà mới khổ? Đàn ông mà không khổ ư? Nào là phải cao hơn phụ nữ hẳn một cái đầu, nào là phải cố xứng đáng với vai trò trụ cột của gia đình, nào là áp lực phải làm sao để người đàn bà của mình cảm thấy thỏa mãn...
Đừng than: "Làm phụ nữ khổ lắm" vì chính đàn ông mới là khổ. Ngay cả điều mà phụ nữ thường cho mình là khổ nhất thì cũng chỉ là khổ so với các công việc khác chứ so với đàn ông vẫn muốn phần sung sướng hơn, ấy là cái việc chỉ có phụ nữ làm được: sinh ra một đứa bé.
Đàn ông sẽ không bao giờ có được cảm giác hạnh phúc đến trào nước mắt khi lần đầu tiên cảm nhận đôi chân bé tí xíu tung tẩy trong bụng. Nếu muốn được nghe tiếng con, các bác đành phải... nghe nhờ qua lớp da bụng của vợ.
Ngay cả khoảnh khắc kinh khủng nhất là lúc "khai hoa nở nhụy" thì những người đàn ông cũng không được trải qua. Họ không trải qua thì làm sao họ biết được cảm giác sung sướng chừng nào khi người phụ nữ kết thúc cuộc vật lộn với tử thần để nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp chui từ trong lòng mình ra và mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên khi lần đầu tiên được nhìn thấy mẹ.
Người mẹ thân thiết với đứa con từ cả chín tháng trước khi được gặp mặt nó, còn bố đến lúc gặp con lần đầu tiên mới làm quen từ đầu. Thế nên dân gian mới có chuyện: Một ông bố bị vợ sai đi mua kẹo về cho con.
Giữa đường về nhìn gói kẹo thèm quá anh ta không biết làm thế nào mới nói to lên một mình: "Con mình là con vợ mình. Vợ mình là con người ta. Suy đi tính lại chẳng bà con chi". Nói xong yên tâm chén sạch gói kẹo.
Lúc người ta gặp bất hạnh đến muốn tự tử hay sung sướng đến phát điên, chẳng ai hét to: "Bố ơi". Một cô bạn đồng nghiệp của tôi kể lại rằng ông bố hơn 80 tuổi của cô trong phút lâm chung còn thều thào: "Mẹ ơi, cho con đi theo với".
Ấy là chưa kể đàn ông còn đeo thêm vô số nỗi khổ nữa. Nghĩa là khổ so với phụ nữ, vì chúng ta chỉ có mỗi hai phạm trù để so sánh.
1. Đàn ông luôn mang nặng áp lực rằng thì là làm sao phải hơn phụ nữ một cái đầu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Phụ nữ thì chẳng việc gì phải thế. Tôi từng biết một cô gái chân dài tới mét mốt, nói ngọng âm l với âm n, còn vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp lớp 12 nhưng cô đột nhiên dừng lại không muốn tốt nghiệp nữa.
Cô chỉ có thể nấu ăn ngon hai món luộc duy nhất, nhưng vẫn tự tin đi lại trước hàng triệu người trên sân khấu lớn. Và rất nhiều đàn ông giàu có, tri thức muốn cưới cô về làm vợ. Phụ nữ dốt tí chả sao.
Ai nói gì không hiểu, hơi ngơ ngác còn thành ra phong cách ngây thơ, càng đáng quý, đàn ông càng yên tâm. Nhưng đàn ông mà ngồi đối diện với phụ nữ, cô ta kể chuyện tiếu lâm xong một tiếng sau mới cười thì lúc ra về thế nào anh ta cũng phải khóc.
2. Đàn ông luôn mang gánh nặng là trụ cột của gia đình. Chẳng người phụ nữ nào phải lo "không biết mình có nuôi nổi chồng con". Tôi thấy một số đàn ông hay mong được giàu có, thậm chí còn tự nuôi áp lực phải giàu có. Còn phụ nữ cũng mong kiếm được tiền nhiều, mong được giàu có, nhưng không thành áp lực.
Và cho dù thu nhập của cô ta chỉ đủ nuôi ba con mèo, thậm chí thất nghiệp thì cũng chẳng sao, cô ta sẽ ở nhà nội trợ. Nội trợ cũng vinh quang chán. Xong một ngày rửa bát duỗi dài chân trên ghế sa lông xem "Những bà nội trợ kiểu Mỹ" vẫn được cả xã hội tôn vinh là mẹ hiền vợ đảm.
Nên ở Nhật, Mỹ, khối ông nhảy lầu tự tử chỉ vì mỗi cái tội bị sếp sa thải, nguy cơ thất nghiệp sờ sờ trước mắt.
3. Đàn ông lúc nào cũng phải bảo vệ cho khái niệm "phái mạnh". Vì trót bị đầu thai vào làm phái mạnh nên đàn ông lúc nào cũng mong muốn được mạnh. Phụ nữ gặp nhau hay có thói quen khoe bệnh tật. Người kêu dạo này tôi hay đau cột sống, người kêu đau đầu, người than trèo lên ba tầng gác đã thở muốn tái mặt.
"Phái yếu" chả yếu thì sao. Đàn ông thì không thế. Bị đánh giá là sức khỏe yếu trước đám đông là một nỗi tổn thương lớn.
Ngày xưa lúc Al Gore ra tranh cử với George Bush, đọc tin thấy báo chí phát hiện ra ông Gore bị bệnh gì ấy nhưng ông ta cứ giấu nhẹm đi sợ người ta thấy mình yếu thì không bầu làm tổng thống.
4. Đàn ông luôn miệng hỏi "Em có thích không?". Đây là một vấn đề mang tính căng thẳng. Phụ nữ nếu có hỏi câu này thì đôi khi chỉ là vì âu yếm và lịch sự chứ không mang nội dung... áp lực.
Bởi vì đối với đàn ông, cái sự "Em chẳng thấy dễ chịu gì cả" không diễn tả thành lời ấy sẽ khiến 3 thế mạnh vừa kể ở trên trở thành vô nghĩa. Ngay cả một người đàn ông hội tụ đủ mọi yếu tố trí tuệ, giàu có, tài hoa, khỏe mạnh mà cảm nhận được chữ "không" từ phụ nữ thì anh ta sẽ cảm thấy trong mắt người kia, anh ta là một con số 0 tròn trịa.
Hôm trước, ở khu nhà tôi ở thấy treo một tấm biển quảng cáo kỳ lạ: "Các gia đình sinh con một bề đúng 8h tối nay được mời đến nhà C3 tham dự hội thảo".
Mặc dù không phải thành phần được mời, tôi vẫn muốn đi xem cái nội dung cuộc hội thảo ấy thế nào. Tiếc rằng đến tối tôi có lời hẹn đi dự sinh nhật cậu con trai thứ hai trong số hai cậu con trai của một cô bạn học cũ...
Box: Phụ nữ dốt tí chả sao. Ai nói gì không hiểu, hơi ngơ ngác còn thành ra phong cách ngây thơ, càng đáng quý...
Theo VnMedia
Bắt gặp con đang tự tìm "khoái cảm", phải làm gì? Một bà mẹ tâm sự, bao đêm nay chị không thể nào chợp mắt được vì ám ảnh khi bắt gặp cậu con trai 15 tuổi đang tự tìm khoái cảm (thủ dâm). Nhìn con một mình quằn quại trong tư thế đó, chị hoảng loạn lắm và không biết phải làm gì. Những gì nói đến có dính dáng với từ dâm...