Bán thân
Tôi bắt đầu “công việc” từ năm thứ 2 đại học. Khác với những sinh viên vì hoàn cảnh mà bán thân, tôi tự mình đi vào con đường nhơ nhớp do buông thả.
Nhà tôi nông dân, sống tại một miền trung du cách xa thành phố lớn. Mẹ có cửa hàng tạp hóa nhỏ, túc tắc bán hàng nuôi ba chị em tôi ăn học. Đến khi cả ba đều vào đại học, thì cuộc sống trở nên khó khăn vì cửa hàng nhỏ không đủ trang trải cho những chi phí đắt đỏ trên thành phố.
Nhưng đó không phải là lý do để tôi lầm lỡ…
Tôi không xinh nhưng hình thức ưa nhìn. Cuối năm thứ nhất Đại học, tôi gặp và yêu T. Rồi tôi có thai. Ngày tôi đau đớn ở một phòng phá thai chui cũng là ngày tâm hồn tôi tan nát khi phát hiện T. phản bội.
Tôi tìm về với mẹ sau đớn đau. Tôi không gục ngã, nhưng lòng mang một vết thương rất lớn. Tôi nuôi quyết tâm thoát nghèo. Người yêu tôi cũng chỉ vì một chữ giàu mà phản bội đấy thôi. Tôi không thể sống mãi cuộc sống bùn lầy, đồng ruộng như vậy được. Tôi quay trở lại Hà Nội. Tiếp tục đi học và xin được phục vụ tại một quán café gần trường. Tại đây tôi quen với một người đàn ông.
Tôi trở thành bồ nhí của ông ta sau khoảng 1 tháng quen biết, trò chuyện. Ông ta kể cho tôi nghe nhiều về gia đình, về người vợ hiền và 2 cô con gái đáng yêu. Điều quan trọng là vợ ông ta đang đi công tác nước ngoài một năm. Ông ta nói sẽ chu cấp cho mọi nhu cầu của tôi, việc học của tôi, với điều kiện tôi trở thành “bồ” và đáp ứng cho ông ta nhu cầu tình dục. Cùng với lời đề nghị đó, ông ta đưa cho tôi 2 triệu, nói tôi về suy nghĩ.
Tôi không muốn làm những việc bị xã hội lên án, nhưng điều tôi ghét cay ghét đắng là sống nghèo sống khổ. Tôi nghĩ nhiều đến bố mẹ ở quê, nhớ một lần giúp bố nhổ cái rằm cắm vào tay bố trong lúc làm lúa. Mười ngón tay tôi ngón nào cũng thon dài và trắng, bên đôi bàn tay bố đã chai sạn và sần sùi vì bao nắng mưa. Tôi rơi nước mắt. Tôi tặc lưỡi “dù gì mình cũng không còn trinh”.
Tôi quyết định cầm điện thoại gọi cho người đàn ông ấy. 15 phút sau đã có một chiếc X5 đỗ trước ngõ xóm trọ. Ông đưa tôi đến một hiệu thời trang và lựa cho tôi 2 bộ váy, hở hang, đơn giản vì “đi cùng anh, em phải đẹp”. Chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng. Đợi chúng tôi đã có mấy người cả nam lẫn nữ. Tôi bước vào cuộc sống của họ từ đó với cái tên “ Rau sạch”.
Video đang HOT
Cuối tuần ấy, ông bồ già đưa tôi đi Tam Đảo. Dù không còn trong trắng nhưng tôi vẫn sượng sùng. Dù gì tôi làm việc này cũng là vì tiền. Tôi co rúm trên tấm rap trắng, cảm thấy sợ hãi, khinh bỉ chính mình.
Chúng tôi ở lại Tam Đảo thêm 2 ngày. Sau đó bồ đưa tôi về Hà Nội. Trước khi về bồ rút ví đưa cho tôi 1 triệu, bảo khi nào cần anh sẽ gọi, “em đừng gọi anh”.
Trung bình một tuần bồ gọi cho tôi 2 lần, khi thì đưa đi ăn, thỉnh thoảng đưa đi tiếp khách cùng. Gặp khách của bồ, tôi luôn nhận được những ánh nhìn soi mói dù ông đã giới thiệu tôi như một thư ký hoặc kế toán. Sau này tôi mới hiểu cái nhìn đó bởi những người đàn ông này giống nhau, họ biết rõ tôi là ai, mỗi lần một địa điểm gặp, nhưng kết thúc luôn là khách sạn.
Một thời gian ngắn sau đó, vợ ông bồ già của tôi kết thúc chuyến công tác. Ông ít gọi cho tôi hơn. Một ngày nọ, ông đưa tôi đi ăn và giới thiệu tôi với một người bạn làm ăn của mình.
“H. rất quý em” – ông bồ già của tôi lạnh lùng nói muốn tôi giúp anh làm vừa lòng H, vì đó là bạn làm ăn.
Tôi hiểu ý muốn “làm vừa lòng” ở đây nghĩa là gì. Tôi qua tay H. lúc nào không biết, cũng không quan tâm. Giữa chúng tôi chỉ là sự trao đổi.
Đến giờ đã qua tay bao nhiêu đàn ông kể từ lần đầu tiên với ông bồ già, tôi không còn nhớ nữa. Tôi cũng không đếm. Chẳng ai lại đi đếm số lần mình bán thân bao giờ.
Theo VNE
Phụ nữ và cái màng trinh
Phụ nữ, ngả ngớn trong vòng tay của đủ loại đàn ông, nếm mùi tình dục mà chẳng cần tình yêu, xem sự dâng hiến đơn giản là thỏa mãn cảm xúc chứ không bận tâm đến sự thăng hoa của tình cảm thì hẳn là hư hỏng.
Cái màng trinh của phụ nữ không phải là thước đo cho bọn đàn ông dùng để đánh giá nhân phẩm của người phụ nữ đó.
Nếu không có những gã ăn xong đạp bỏ thì làm quái gì có đàn bà mang cái màng rách đến với người sau.
Chẳng có gì dám chắc bạn sẽ cưới về một cô vợ nguyên rin và cũng chẳng có cơ sở nào để đảm bảo cái mác niêm phong đó không phải do cô ta may vá hay bỏ tiền làm mới.
Lấy vợ, hãy quan tâm đến cái cách mà cô ta yêu bạn và nâng niu tình yêu của bạn, lấy vợ, hãy chú ý đến cách cô ta chăm sóc bạn và đối xử với gia đình bạn bởi một cô gái còn trinh nhưng nát rượu, một cô gái còn trinh như suy đồi đạo đức, quan trọng đồng tiền, khinh miệt sự nghèo khó, lười biếng chảy thây và đớp chác bố mẹ chồng như kiếm hiệp chắc hẳn có phải là điều bạn chờ đợi ở cái màng trinh không???
Cách đây khá lâu tôi có đọc được một bài viết tâm sự đầy nước mắt của một cô gái hàng ngày phải đạp xe đến trường gần chục cây số trên con đường đất đá chi chít ổ gà. Cả thời con gái cô chỉ biết học và học.
Cô yêu anh và cưới anh nhưng là một kết quả có hậu cho mối tình đầu của cô. Nửa đêm tân hôn qua đi trong hạnh phúc, cô ôm anh và ngủ trong tay anh cho đến nửa đêm khi giật mình tỉnh giấc cô không thấy chồng đâu.
Mở mắt nhìn quanh mới thấy anh ngồi trong góc phòng, dưới chân anh là tàn thuốc có đến cả gói chứ chẳng ít, anh đăm chiêu và nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt.
Cô chẳng hiểu mình làm gì sai cho đến khi anh lôi cái màng trinh và sự biến mất của vết máu đêm tân hôn để dằn vặt, nhiếc móc và hành hạ tâm hồn cô.
Đọc đến đây tôi chẳng buồn đọc tiếp cái kết của câu chuyện vì tôi biết, sống với lũ đàn ông ích kỷ bị ám ảnh bởi cái màng trinh sẽ là một cuộc sống địa ngục suốt những năm tháng dài. Có thể, rồi họ sẽ nói rằng họ tha thứ, họ nói rằng họ coi như không có gì nhưng khi có một vấp váp nhỏ trong cuộc sống, họ lại sẵn sàng lôi cái ấm ức ấy ra mà nhiếc móc và xỏ xiên. Thế đấy, hơi thiển cận nhưng lại là tất cả những gì tôi thấy ở đàn ông qua lăng kính mỏng manh của khái niệm màng trinh.
Giá như đàn ông nào cũng trân trọng tình yêu, gìn giữ cảm xúc, kìm nén tình dục đề chờ đến hôn nhân thì ở đâu ra loại đàn bà là họ gọi là mất trinh và hư hỏng.
Họ không biết hay họ cố tình bịt tai không chịu biết rằng có rất nhiều lý do khiến cái màn mỏng manh ấy không còn nguyên vẹn cũng như có trăm ngàn cách vá những thứ đã hỏng thành nguyên rin.
Tôi nói thế để những người lỡ dại hay những cô gái không may không còn có thể tự tin rằng, màn trinh không phải là thước đo giá trị và nhân phẩm của người phụ nữ.
Tôi nói thế để đàn ông thiển cận mở to mắt ra mà thấu hiểu, đừng đánh giá nhân phẩm hay miệt thị, ruồng bỏ những cô gái bên bạn chỉ vì họ không còn trinh.
Nhưng tôi nói thế không phải để các cô buông thả với tình dục, dễ dãi với cảm xúc, lả lơi trong vòng tay đàn ông được cơ hội bấu víu vào mà vỗ ngực tự tin mình không còn trinh nhưng mình không hư hỏng nhé.
Phụ nữ, ngã ngớn trong vòng tay của đủ loại đàn ông, nếm mùi tình dục mà chẳng cần tình yêu, xem sự dâng hiến đơn giản là thỏa mãn cảm xúc chứ không bận tâm đến sự thăng hoa của tình cảm thì hẳn - là - hư - hỏng.
Theo VNE
Tâm sự thật của "Rau Sạch" Rầu làm sao khi thuật ngữ "rau sạch" nhái này đã phát triển nhanh đến mức lấn át cả tên Rau Sạch xịn, khiến mỗi khi có ai nhắc đến Rau Sạch một cách nghiêm túc thì xung quanh lại hô hố cười đểu. Kính gửi các nhà chức trách đáng kính! Thân thương gửi người hâm mộ! Hân hạnh được giới thiệu:...