Băn khoăn tự thú việc trinh tiết với người yêu
Vì lỡ đi quá giới hạn với tình đầu mà đến giờ, tôi bị vợ của anh ta dằn vặt và luôn cảm thấy có lỗi với người yêu hiện tại.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 23 tuổi, đang sống tại TP HCM. Khi tôi học xong lớp 9 và chuẩn bị bước chân vào trường cấp 3, trong thời gian nghỉ hè ấy, tôi đã quen anh. Vì anh và em trai họ của tôi học chung nên thường xuyên qua nhà em trai tôi chơi. Nhà tôi thì kế bên nhà em nên chúng tôi đã gặp nhau từ đó. Và cứ thế, ngày này đến ngày khác, anh qua chơi và tôi cũng sang nói chuyện với anh.
Lúc đầu, tôi không để ý gì đến anh cho đến khi đứa bạn tôi nói là thích anh và kêu tôi làm mai anh với cô ấy. Tôi thật sự rất bất ngờ vì qua những lần tiếp xúc, nói chuyện với anh, tôi đã biết được bạn tôi không phải là mẫu người mà anh thích. Nhưng sợ bạn buồn và lỡ anh cũng thích bạn mình thì sao nên tôi đã nhận lời làm mai cô bạn ấy cho anh.
Cô bạn tôi mua sợi dây chuyền và nhờ tôi gửi tặng anh vì cô ấy ngại nên không dám đưa. Lúc đầu, tôi từ chối nhưng cô ấy năn nỉ quá nên tôi phải chấp nhận. Buổi chiều hôm đó, anh qua bên nhà em tôi chơi và tôi đã dưa anh sợi dây chuyền cùng lời nhắn là bạn tôi nhờ tôi tặng món quà này cho anh. Anh ấy hỏi tôi nếu bạn tôi muốn tặng thì tại sao không trực tiếp đưa anh mà phải nhờ tôi. Tôi không biết phải trả lời anh như thế nào nên đành nói là tại bạn tôi ngại. Anh nói với tôi rằng anh ấy không nhận vì anh ấy không thích bạn của tôi và kêu tôi trả lại cho bạn. Sợ bạn buồn và thất vọng, tôi đã khuyên anh hãy chấp nhận bạn tôi vì bạn tôi thích anh thật lòng. Nhưng anh nói rằng anh đã có người mà anh thích.
Tôi không còn nói thêm gì được nữa và tính quay về thì bỗng dưng anh kêu tôi lại và nói rằng anh sẽ nhận sợi dây nhưng phải chính tay tôi đeo cho anh. Lúc đó, tôi rất vô tư, không nghĩ gì hết, cứ tưởng rằng mình đã khuyết phục được anh. Khi tôi đeo dây cho anh, tiến lại gần anh, trong người tôi bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ mà từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có. Nhưng tôi nghĩ là có lẽ do tôi chưa đứng gần một người con trai gần như vậy nên có cảm giác đó thôi.
Đeo dây cho anh xong, anh lại hỏi thật sự tôi muốn anh quen bạn tôi sao? Tôi nghĩ như thế nào mà làm như vậy? Anh kêu tôi nhìn vào mắt anh mà trả lời. Trời ơi, lần đầu tiên tôi phải đối mặt với một người con trai hỏi tôi những câu hỏi như vậy. Tôi ấp úng trả lời là vì bạn tôi cũng dễ thương và tôi muốn giúp bạn. Anh nói với tôi rằng đối với anh, tôi là người dễ thương nhất. Lúc đó, tôi thật sự bất ngờ và lúng túng. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi quay sang chỗ khác và nói tôi phải về đây. Tôi bỏ đi nhưng tôi biết là anh đang nhìn từ phía sau lưng tôi. Tôi thật bối rối, chỉ cố bước đi thật mau để anh không nhìn thấy tôi nữa.
Khi vào phòng ngủ, tôi suy nghĩ rất nhiều, tim tôi đập thật mạnh và tôi nghĩ rằng không lẽ mình cũng đã thích anh ta? Nhưng tôi cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó vì tôi biết bạn tôi sẽ đau khổ khi không có anh. Lúc tôi nói với bạn là anh đã nhận sợi dây thì bạn tôi vô cùng mừng và hạnh phúc. Bạn cám ơn tôi rất nhiều, còn tôi thì luôn có sự dằn vặt trong suy nghĩ. Bỗng dưng, tôi đã thấy nhớ đến anh, không còn vô tư được nữa. Nhưng tôi không dám đối diện sự thật và cố tình né tránh anh.
Những lần tiếp theo anh sang em tôi chơi nhưng tôi không qua nữa. Anh đã hỏi thăm tôi qua em tôi. Và cho tới lúc tôi chập chững bước chân vào ngôi trường cấp 3 mà tôi ao ước, tôi lại gặp anh ở trước cổng trường. Anh nói là xem tên tôi trong danh sách lớp và biết tôi học lớp nào nên đứng đợi tôi. Lúc thấy anh, tôi thật bất ngờ và run sợ. Tôi sợ anh lại nói những lời làm cho tôi phải suy nghĩ nữa. Anh hỏi tại sao tôi luôn né tránh anh? Anh rất muốn gặp tôi và muốn nói chuyện với tôi. Tôi thật sự không biết phải nói gì và cứ như thế bỏ đi.
Video đang HOT
Anh học hơn tôi 2 lớp và là năm cuối nên anh tập trung cho việc học. Tôi cũng vậy. Nhưng anh luôn đợi tôi ở trước cổng trường khi anh tan học hoặc học tăng tiết. Anh hay lên phòng học tôi chơi. Mấy đứa bạn học luôn ghẹo tôi và anh. Anh chỉ cười đáp lại, còn tôi thì đỏ tấy cả mặt. Tôi nói anh đừng lên đây làm phiền tôi nữa nhưng anh bảo rằng nếu muốn không bị bạn chọc ghẹo thì hãy đồng ý làm bạn gái anh. Khi nghe câu đó, tôi vừa vui vừa bực. Bực vì có người lại ra điều kiện cho mình, vui vì tôi thật sự biết anh thích tôi. Nhưng nếu tôi đồng ý thì bạn tôi ra sao? Anh đoán biết được suy nghĩ của tôi nên anh đã hẹn bạn tôi ra trả lại sợi dây chuyền và nói rõ với bạn tôi. Lúc đầu, bạn tôi thật sự bị sốc và không chơi với tôi nữa. Tôi cũng giận anh.
Tới một ngày, bạn tôi nói vói tôi là cô ấy đã có bạn trai khác và kêu tôi hãy chấp nhận anh vì anh thương tôi thật lòng. Khi nghe bạn nói vậy, tôi như trút được gánh nặng trên vai nhưng lại không biết phải nói với anh như thế nào. Một ngày, anh sang nhà em tôi chơi và nhờ em tôi qua gọi tôi. Khi tôi qua đó, anh bỗng dưng nắm lấy tay tôi, kéo tôi xuống nhà sau. Anh đẩy tôi vào tường và nói rằng anh rất yêu tôi, xin tôi đồng ý làm bạn gái anh. Chính vì chuyện này mà anh đã bị hai điểm 0 do không thuộc bài. Anh nói khi cầm vở lên, trong đầu anh cứ nghĩ đến tôi và không thể nào học được. Anh xin tôi hãy là chỗ dựa cho anh để vượt qua năm cuối này.
Nghe anh nói vậy, tôi không kiềm được nước mắt. Tôi đã khóc và anh vỗ về tôi. Anh đã ôm tôi và hôn vào môi tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi hôn một người khác giới. Cảm giác đó cứ như có ngọn lửa đang cháy trong tim tôi vậy. Tôi và anh đã yêu nhau từ đó. Lúc yêu nhau, hai đứa tôi thật hạnh phúc. Anh luôn làm cho tôi hạnh phúc khi bên anh.
Tôi đang sống trong hạnh phúc thì tôi bị một cú sốc quá lớn từ gia đình. Bố mẹ tôi không chấp nhận anh và cấm không cho tôi quen anh. Tôi đã phải từ bỏ anh vì lúc đó tôi thật sự không thể cãi lại gia đình. Nhưng anh khuyên tôi đừng từ bỏ, hãy cố gắng vượt qua khó khăn này. Vì quá yêu anh nên tôi đã lén gia đình tiếp tục yêu anh.
Một ngày, chúng tôi gặp nhau và anh đã đòi “chuyện ấy” nhưng tôi không chấp nhận. Tôi rất yêu anh và tôi biết anh cũng rất yêu tôi nhưng tôi rất sợ. Anh đã tôn trọng tôi. Vì chịu sức ép quá lớn từ gia đình nên tôi và anh ít gặp nhau, làm cho tôi càng muốn được ở bên anh thêm nữa. Một lần đó, chúng tôi gặp nhau và anh không kiềm chế được. Anh đã ôm tôi, hôn khắp người tôi. Tôi không thể cưỡng lại nhưng tôi nói với anh là tôi sẽ dành món quà này cho tới khi anh tốt nghiệp cấp 3. Lúc đó, anh dừng lại hôn lên trán tôi và nói anh sẽ trân trọng gìn giữ món quà này cho tới ngày ấy.
Cuối cùng cũng đến ngày anh tốt nghiệp và cũng là ngày tôi giã từ đời con gái mà chuyển qua thành người đàn bà của anh. Chúng tôi cứ lén lút như vậy được gần 2 năm. Khi tôi gần thi lớp 12, tôi đã chính thức nói lời chia tay anh. Anh bị sốc rất lớn nhưng lúc đó việc học đối với tôi là quan trọng nhất. Tôi kiên quyết rời xa anh. Cuối cùng, tôi cũng đậu đại học nhưng do không đủ điều kiện học đại học nên tôi đã học cao đẳng.
Năm đầu học cao đẳng, tôi bị một cú sốc khi nghe tin anh đám cưới. Anh không còn là người đàn ông của tôi nữa mà đã thuộc về người khác. Tôi đau khổ nhưng cũng chính tôi làm mất anh thôi. Anh đã kể về tôi cho vợ anh nghe làm cô ấy phải ghen vì tôi và anh đã “quan hệ” với nhau. Tôi không hiểu tại sao cô ấy luôn nhắn tin nói về chồng cô ấy cho tôi và cố tình làm tổn thương tôi. Thật sự tôi còn yêu anh nhưng tôi không làm gì có lỗi với cô ấy. Họ cũng đã có con với nhau nhưng tôi không thể thoát khỏi họ. Cô ấy cứ luôn lấy tôi ra mà trách cứ anh ấy và cũng nhắn tin làm phiền tôi.
Bây giờ, tôi cũng đã có người yêu. Tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến chúng tôi. Liệu bạn trai hiện tại của tôi có chấp nhận một người như tôi không? Tôi có nên nói thật với anh không? Xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Nỗi oan của chồng
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Nỗi oan to đùng. Oan kinh khủng. Là oan Thị Kính vợ à, không phải oan Thị Màu như vợ chụp mũ cho chồng đâu!
Khi bắt đầu đọc lá thư này, chồng xin vợ một điều, đó là đừng có xé phứt đi khi chưa đọc hết nổi một dòng. Giống như khi mình nói chuyện với nhau ấy, chồng chưa nói được trọn vẹn một câu thì vợ đã bằng mọi cách chặn họng chồng, bù lu bù loa lên, bắn liên thanh không ngừng, cấm cho chồng chen vào từ nào. Rồi cuối cùng là vợ bỏ đi không ngoảnh lại, để mặc chồng với câu nói còn chưa thoát ra hết khỏi miệng.
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Oan to đùng. Oan kinh khủng. Là oan Thị Kính vợ à, không phải oan Thị Màu như vợ chụp mũ cho chồng đâu!
Tự dưng hàng xóm nhà mình chuyển tới một cô nàng xa chồng do chồng cô ấy đi học tiến sĩ ở nước ngoài. Đó có phải là lỗi của chồng không hả vợ? Cô ấy có chân thì cô ấy chuyển đến, chồng nào có phải là tác nhân gây ra cái sự vụ ấy đâu. Thế mà ngay khi biết hoàn cảnh một mình vò võ của cô ấy, vợ về hậm hực, lườm nguýt chồng. Vợ bực mình, cằn nhằn, hạnh họe chồng đủ điều cứ như thể chồng mua nhà cho cô ấy ở đó vậy.
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Nỗi oan to đùng. Oan kinh khủng (Ảnh minh họa)
Những ngày sau, ngày nào vợ cũng đánh phủ đầu và dằn mặt chồng: "Anh cứ liệu đấy, ngó nghiêng tí tởn là không yên với em đâu!". Khổ quá, vợ không nhắc thì chồng cũng nào dám. Trước khi liếc mắt nhìn cô ấy một cái xem hàng xóm nhà mình mặt mũi ngang dọc thế nào để gặp ngoài đường còn chào thì chồng sẽ xin phép vợ đàng hoàng, vợ cứ yên tâm! Chồng là chồng quá hiểu tính tình của vợ rồi mà!
Ấy thế mà chồng chẳng hiểu sao, loằng ngoằng thế nào mà vẫn bị vợ kết cho cái tội tày đình: lăng nhăng! Những khi vợ la toáng lên vào mặt chồng là: "Anh là đồ dâm dê, thấy gái là tít mắt vào!", chồng ấm ức lắm vợ ạ! Chồng thề là chồng nghe lời vợ dặn, đến cười với cô ấy còn không dám cười to huống chi là làm những việc tày đình như vợ nói.
Cái hôm chủ nhật, vợ đi mua sắm với bạn, khoán cho chồng ở nhà nấu cơm ấy. Khi chồng đang hăng hái băm băm chặt chặt thì cô ấy sang hỏi xin củ tỏi xào rau muống. Ừ thì hàng xóm ai nỡ keo kiệt một củ tỏi, nên chồng cũng chẳng suy nghĩ gì, cho cô ấy luôn. Còn cái chuyện vợ thắc mắc sao cô ấy lại ăn mặc ngắn trên hở dưới như thế thì chồng không biết đâu. Vợ đi hỏi cô ấy nhé!
Lại còn vì sao cô ấy cười tươi với chồng, nói ngưỡng mộ chồng là đàn ông mà đảm đang thì chồng cũng không biết nốt. Chồng có đi guốc trong bụng cô ấy đâu mà biết được cô ấy nghĩ gì. Lại còn chuyện chồng đã nghía ngắm vòng 1 hay cặp giò của cô ta chán chưa ấy hả? Cái vụ này thì thề có trời, chồng lúc ấy lo nơm nớp, chỉ sợ vợ về nhìn thấy cô ấy trong nhà mình lại bốc hỏa nên liên tục ngó ra cửa xem vợ về chưa. Còn tâm trí đâu mà ngắm cái gì nữa hả vợ!
Rồi lại đến cái hôm vợ đi trực đêm. Trước khi đi, nhìn thấy cô ấy đang tưới hoa ở cửa, vợ hằm hè, quát nạt bắt chồng khóa cửa ngay, cấm ló mặt ra khỏi cửa, kể cả cửa sổ. Chồng như dê con nghe lời dê mẹ, chốt chặt các loại cửa và cổng, tự nhủ phải đợi đúng vợ về gọi mới mở, đề phòng bị sói tấn công.
Nhưng ai mà ngờ được đúng tối đó, cô ấy bỗng lên cơn đau bụng, có khả năng rất cao là đau ruột thừa. Cô ấy chạy sang đập cửa nhà mình uỳnh uỳnh, kêu than ầm trời. Chồng ở trong nhà, nghe thấy tiếng cô ấy mà run như cầy sấy, chẳng được bình tĩnh như các chú dê non trong chuyện đâu. Chồng sợ lắm, mở cửa ra lại bỗng nhiên vợ về như hôm trước thì chồng có 10 cái miệng cũng không giải thích nổi. Một vụ hôm trước là chồng tởn tới già rồi.
Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, cô ấy ở một mình, đêm hôm khuya khoắt lại bệnh tật bất ngờ, bần cùng mới phải sang cậy nhờ nhà ta. Mình lại làm ngơ thì có phải là nhẫn tâm quá phải không vợ! Nhất là chồng lại là ông xã của một cô bác sĩ yêu nghề. Vợ lúc nào chẳng bảo chồng, làm người thấy chết mà không cứu thì là bất nhân, làm bác sĩ lại càng phải quên mình vì người bệnh.
Thế là sau một hồi im re giả đò đã ngủ say, chồng lịch kịch mở cửa ra gặp cô ấy. Vừa sang nhà cô ấy, định đợi cô ấy lấy vài thứ đồ rồi gọi taxi vào viện thì bỗng dưng cô ấy ... hết đau. Chồng thở phào, nhẹ cả người. Nhưng cô lấy lại sợ sẽ còn đau tiếp nên giữ chồng ngồi lại, uống chén nước, tiện thể theo dõi nếu không còn đau nữa mới yên tâm được.
Chồng chẳng muốn tí nào đâu, nhưng nghĩ bụng, lát nữa về mà cô ấy lại đau thì vẫn phải chạy sang nên thôi thì cố ngồi đợi thêm tầm 15 phút cho đỡ phải chạy đi chạy lại. Mà nói thật với vợ, chồng như ngồi trên đống lửa, mông như mọc gai mặc dù ngồi uống trà nóng thơm đấy, nghe cô ấy cười nói đấy, nhìn cô ấy mặc mát mẻ đấy (cái chi tiết này là sau này vợ đay đi đay lại nên chồng mới nhớ chứ lúc ấy chồng không có ý niệm gì luôn). Chỉ mong nhanh nhanh qua từng phút để lấy cớ chuồn về.
Chồng khổ não lắm vợ ạ! Chỉ mong vợ cho một cơ hội để giãi bày mà khó như lên giời ấy (Ảnh minh họa)
Nhưng cái số của chồng đúng là số ruồi bâu vợ ạ. Cô ấy đau bụng hôm nào chả đau, lại trúng hôm vợ đi trực. Rồi vợ nhờ cô bạn trực hộ hôm nào không nhờ, lại đúng hôm cô hàng xóm bị đau bụng. Thế là điều kinh khủng khiếp nhất mà chồng sợ hãi tột đột đã xảy đến: Vợ về, bắt gặp đúng lúc chồng đang bên nhà cô ấy. Hai người ngồi nói chuyện thân mật, nhìn nhau tình chàng ý thiếp, cô ấy ngượng ngùng khi bị chồng soi những chỗ thiếu vải (nguyên văn lời vợ).
Giông tố nổi lên trong nhà mình. Cuộc đời chồng xuống dốc không phanh. Vợ sau khi ném vào mặt chồng một tràng dài dằng dặc những lời mắng mỏ, phỉ báng không thương tiếc thì bịt tai kín như bưng, không thèm nghe chồng nói lấy một lời. Một tuần rồi, vợ nhìn chồng như nhìn ... đống phân bốc mùi. Chồng tìm mọi cách cũng không khiến vợ lay động mảy may.
Chồng khổ não lắm vợ ạ! Chỉ mong vợ cho một cơ hội để giãi bày mà khó như lên giời ấy. Đến quan tòa phán tội còn cho phép bị cáo cơ hội bào chữa cơ mà! Vợ ơi, một lần thôi, hãy cho chồng được nói hết. Và thề với trời với đất, với thần phật các phương: chồng bị oan vợ à!
Theo VNE
Âm mưu của chồng từ chiếc quần lót đỏ Tôi bàng hoàng đau thắt cả tim. Trời ơi, suốt mấy tháng nay tôi đã bị mắc chứng phụ khoa do âm mưu thâm độc từ chiếc quần lót của chồng. Chỉ vì ghen mà anh đã hại vợ như vợ thế. Chào người đàn ông mang danh Xuân Bách và các độc giả của Afamily! Thật phiếm khi đem chuyện về chiếc...