Bạn gái không muốn tôi dùng tiền dành dụm để chữa bệnh cho mẹ
Tôi không hiểu sao bạn gái lại toan tính như thế khi mẹ tôi đang cận kề cái chết. Trong khi, tôi biết rõ mẹ và dượng hầu như không có một đồng tích lũy nào.
Năm nay, tôi 28 tuổi, có bạn gái được hơn hai năm. Hiện tôi đang làm việc cho một công ty thiết bị máy tính ở thành phố Long Xuyên. Bạn gái kém tôi ba tuổi, làm nhân viên bán hàng cho một siêu thị điện máy. Hoàn cảnh gia đình tôi khá éo le và hoàn toàn chênh lệch với nhà bạn gái. Nhưng ba mẹ bạn gái rất quý tôi và ủng hộ chuyện của hai đứa.
Ba mẹ ly hôn khi tôi chưa được sinh ra. Sau đó, mẹ để tôi cho bà ngoại và đi thêm bước nữa. Nhưng cuộc sống không hạnh phúc nên hai năm sau đó mẹ dẫn về thêm một đứa em trai giao cho ngoại rồi đi làm ăn xa.
Thỉnh thoảng, mẹ có gửi tiền về để nuôi hai anh em nhưng không đáng bao nhiêu. Phần lớn, cuộc sống của ba bà cháu nhờ vào chiếc xe bán nước mía của ngoại. Đến khi tôi học xong lớp 12, ngoại khuyên tôi nên đi học nghề sửa xe vì không đủ tiền cho tôi học đại học.
Trong khi ước mơ cháy bỏng của tôi là được trở thành kĩ sư máy tính. Lúc đó, mẹ đột ngột trở về, quyết tâm làm ăn ở quê nhà để nuôi con. Mẹ mở rộng xe nước mía của ngoại thành quán cà phê giải khát và buôn bán thêm nhiều thứ nữa.
Video đang HOT
Nhờ vậy, tôi có đủ tiền để theo học tại khoa công nghệ thông tin của đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh. Khi tôi sắp ra trường, mẹ đi thêm bước nữa với dượng của tôi bây giờ. Dượng đã có tuổi, chưa từng lập gia đình, đang đi phụ thợ nề cho một nhóm thợ.
Ảnh minh họa
Bà ngoại phản đối chuyện này rất dữ, riêng tôi nghĩ, mẹ cũng cần một người nương tựa lúc về già nên không có ý kiến. Dù về ở với nhau nhưng thỉnh thoảng dượng mới có nhà vì phải theo chủ thầu đi làm khắp nơi. Mẹ còn phải phụ thêm tiền rượu thuốc chứ dượng không đỡ đần được gì.
Sau khi ra trường, tôi xin về quê làm việc vì muốn chăm sóc ngoại và mẹ. May mắn, tôi có việc làm ngay với mức lương khá ổn. Đã trải qua tuổi thơ khốn khó, tôi rất trân trọng những cơ hội để kiếm tiền. Tôi làm việc cật lực, ngoài việc ở công ty, tôi còn nhận làm thêm ở một số cửa hàng điện máy khác. Nhờ vậy, tôi mới quen bạn gái hiện tại.
Sau mấy năm đi làm, tôi dành dụm được một khoản tiền kha khá. Tôi dự định sẽ dùng số tiền tích lũy này để xây nhà và làm đám cưới. Tôi tâm sự điều này với bạn gái và cô ấy hết sức ủng hộ. Do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên tôi cũng không giấu gì về gia đình mình. Bạn gái tường tận những biến cố mà tôi đã phải trải qua.
Cách đây mấy tuần, khi đang bán nước cho khách thì mẹ tôi bị xỉu. Mọi người đưa mẹ vào bệnh viện cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán bà có vấn đề về tim cần chuyển lên tuyến trên. Tôi và bạn gái đưa mẹ lên thành phố khám, ở đây bác sĩ chỉ định phải phẫu thuật gấp với chi phí rất lớn.
Khi nghe như vậy, bạn gái hỏi tôi định xoay xở thế nào. Tôi chẳng ngại ngần trả lời là sẽ lấy số tiền dành dụm bấy lâu nay để chữa bệnh cho mẹ. Bạn gái tỏ ra không hài lòng. Cô ấy còn nói: mẹ không lo cho tôi từ nhỏ, giờ đã có chồng mới, tôi không cần phải có trách nhiệm như thế, số tiền đó nên dùng để lo cho tương lai thì hơn.
Tôi không hiểu sao bạn gái lại toan tính như thế khi mẹ tôi đang cận kề cái chết. Trong khi, tôi biết rõ mẹ và dượng hầu như không có một đồng tích lũy nào. Bác sĩ bảo, nếu không phẫu thuật ngay, mẹ tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Tôi vẫn làm thủ tục nhập viện cho mẹ còn bạn gái vùng vằng bắt xe về Long Xuyên trước. Cả tuần nay, cô ấy cũng không gọi hỏi xem mẹ tôi phẫu thuật ra sao. Dù rất yêu bạn gái nhưng tôi không bao giờ hối hận về việc mình làm bởi mẹ là người cho tôi nguồn sống và tôi cũng chỉ có một mẹ ở trên đời.
Theo Báo Phụ Nữ
Ly hôn đã 5 năm vẫn không thể quên chồng cũ
Vợ chồng tôi đã ở bên nhau 16 năm. Chúng tôi rất yêu nhau. Tình yêu bắt đầu từ khi cả hai đều 19 tuổi và chưa bao giờ phai nhạt trong những năm tháng sau này. Nhưng đời sống gối chăn của chúng tôi lại không được rực lửa, nhiều lúc tôi cứ ngỡ như mình đang sống trong một cuộc hôn nhân không sex.
Có thời điểm tôi phát điên vì sự thiếu thốn đó và đã có quan hệ ngoài luồng. Mối quan hệ kéo dài trong khoảng 3 tuần nhưng tôi muốn dừng lại. Tôi đã khóc và thú nhận với chồng, tất cả vì đời sống gối chăn của chúng tôi không được như ý. Chồng tôi khi đó, thay vì hiểu và cảm thông, đã xua đuổi tôi. Anh gọi tôi là người phụ nữ lăng loàn coi thân xác nhục dục hơn tình cảm. Tôi hiểu mình đã phản bội và anh có quyền gọi tên tất cả những từ ngữ bẩn thỉu nhất dành cho kẻ đã phản bội mình. Nhưng điều làm tôi đau đớn hơn cả là anh lạnh lùng kiên quyết ly hôn.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất, đen tối nhất của tôi. Nếu không vì gia đình cha mẹ và các con, tôi đã nhảy cầu tự tử. Chuyện xảy ra đã 5 năm rồi.
Sau ly hôn, chồng cũ của tôi nói anh ấy hối hận vì những gì đã quyết định trong cơn nóng giận, rằng chúng tôi nên quay lại với nhau. Tôi tất nhiên là không mong gì hơn điều đó, tôi nói anh ấy chia tay bạn gái đi (cô ấy là một đồng nghiệp rất "thân thiết" với anh) để chúng tôi có thể làm lại từ đầu, nhưng anh nói không thể kết thúc với cô ấy, không thể làm cô ấy tổn thương.
Thời gian trôi đi, anh ấy vẫn ở bên người bạn gái ấy còn tôi đã có bạn trai mới. Nhưng tôi biết chồng cũ vẫn yêu mình và trái tim tôi còn tràn ngập hình bóng của anh ấy. Mỗi ngày trôi qua đều thật chậm, mỗi khi chúng tôi ngồi trò chuyện với nhau về những gì đã trải qua, chỉ có đầy nuối tiếc và day dứt, nhưng chúng tôi không thể thừa nhận tình yêu dành cho nhau nữa.
Mỗi khi chỉ còn có một mình, tôi lại nhớ anh ấy khủng khiếp, tôi tự hỏi bản thân sao mọi việc lại đến nông nỗi này. Chúng tôi đều cần hoặc quay lại với nhau hoặc quên đi mà sống tiếp, tìm một người mới để ổn định gia đình, nhưng cả hai đều không làm được. Tôi phải làm sao?
Theo Dân trí
Tôi tiếc nuối khi không đáp lại nụ cười tươi của cô gái ở sân bay Tôi trách khi đó đã không làm một việc đơn giản là nở nụ cười tươi, cúi chào thân thiện, hoặc vài câu hỏi xã giao với cô ấy. Câu chuyện của tôi cách đây một năm, hôm đó là ngày tôi làm thủ tục checkin tại sân bay Nội Bài để quay lại nơi làm việc. Sau khi hoàn tất thủ tục...