Bạn gái không chịu cưới vì cuộc sống khó khăn
Tôi cũng vẫn yêu cô ấy rất nhiều, nhưng chẳng biết phải thuyết phục thế nào để cô ấy thay đổi quan điểm và đồng ý cùng tôi nên vợ nên chồng…
Tôi năm nay 30 tuổi. Gia đình tôi có 8 anh em, bố tôi đã mất hồi tôi học lớp 7, một mình mẹ tôi phải làm lụng vất vả để nuôi anh em chúng tôi ăn học. Các anh chị tôi không có may mắn học lên cao, thường phải nghỉ học giữa chừng vì mẹ tôi lo tiền ăn còn chẳng đủ, lấy đâu ra tiền cho cả đàn con đi học? Ở nhà, các anh chị tìm kiếm việc làm để đỡ đần mẹ tôi, lo cho các em đi học.
Bây giờ mẹ tôi đã 72 tuổi, các anh chị của tôi đã có gia đình riêng hết và đều sống ở quê. Tôi có may mắn được ra thành phố học và ở lại thành phố lập nghiệp. Nói chung cụôc sống của tôi còn rất nhiều khó khăn, công việc chính của tôi là đi dạy học.
Công việc này tôi tự mở ra, một phần từ sự đam mê của tôi từ hồi còn là sinh viên. Mặc dù thu nhập từ việc dạy học không cao lắm nhưng nó cũng đủ cho tôi thuê nhà và trang trải cuộc sống hiện tại ở thành phố.
Tôi và cô ấy yêu nhau đã được 5 năm. Người yêu tôi năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, hiện tại đang làm việc cho một văn phòng giới thiệu sản phẩm với mức lượng trên dưới 3 triệu đồng. Cô ấy trông cũng ưa nhìn và tính tình dễ chịu. Chúng tôi làm việc trong cùng một thành phố nên sau một thời gian tìm hiểu và chính thức yêu nhau, cô ấy đã chuyển đến sống với tôi.
Nói chung tình yêu của chúng tôi cũng đẹp như bao đôi lứa khác. Vì hoàn cảnh hai bên gia đình cùng khó khăn nên hai đứa có thể đồng cảm và chia sẻ với nhau nhiều điều trong cuộc sống. Cả tôi và cô ấy đều được hai bên gia đình chấp thuận và ủng hộ. Hai nhà đã đi lại, gặp gỡ nhau vài lần và hiện giờ cả hai bên cha mẹ đều giục chúng tôi mau mau tổ chức đám cưới.
Nói thực là tôi cũng nghĩ tình yêu đã chín mùi, dù gì cũng đã có 5 năm tìm hiểu và sống chung với nhau, nên giờ chỉ còn làm thủ tục cưới hỏi cho đúng tục lệ nữa thôi để chúng tôi chính thức thành vợ thành chồng. Tôi đã bàn với người yêu tôi chuyện này vài lần nhưng lần nào cô ấy cũng gạt đi. Người yêu tôi ra điều kiện là đến khi nào phải có nhà riêng, phải thu nhập được mỗi tháng bằng này bằng kia thì mới cưới nhau được.
Video đang HOT
Cô ấy bảo nhà to nhà nhỏ gì cũng được, miễn là nhà của mình chứ không phải đi thuê đi mướn như thế này, nay người ta cho thuê, mai lại đòi thì lại chật vật đi tìm nhà, chuyển nhà, mệt lắm. Với lại thu nhập của hai vợ chồng phải đủ ăn đủ mặc, có thể để dành tiết kiệm đồng ra đồng vào thì mới cưới và sinh con. Chứ nếu cứ thế này mà cưới xong rồi sinh con đẻ cái thì làm sao mà đảm bảo cuộc sống gia đình được?
Người yêu tôi còn bảo, không sinh con thì thôi, đã cưới, đã sinh thì phận làm cha mẹ phải lo được cho con cụôc sống sung túc, đầy đủ. Tôi hiểu là cô ấy cũng vì lo cho gia đình, lo cho con cái chúng tôi sau này nên mới muốn có điều kiện kinh tế ổn định.
Nhưng chúng tôi ở tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp, lại bắt đầu từ hai bàn tay trắng thì lo được cuộc sống đến thế này là ổn lắm rồi. Cái gì cũng phải dần dần, từ từ thì mới có được, chứ làm sao mà tôi có được nhà riêng, có được thu nhập mức này mức kia, làm sao mà tôi đáp ứng được điều kiện của cô ấy đặt ra lúc này?
Hơn nữa, thực tế cuộc sống khó khăn và phức tạp, đâu phải mình cứ muốn là có được ngay? Chưa kể tuổi sinh nở có hạn, chờ đợi được đến lúc có nhà, có thu nhập cao thì ảnh hưởng đến thời điểm sinh con… Tôi đã phân tích, tỷ tê tâm sự với người yêu tôi năm lần bảy lượt nhưng cô ấy vẫn khư khư không chịu.
Hồi đầu thì còn đỡ, giờ hơi một chút động đến chuyện cưới xin là người yêu tôi không chỉ bàn lùi mà còn bảo rằng tôi không có năng lực, không biết quan hệ, không làm được gì thì đừng có nói đến chuyện tổ chức đám cưới.
Càng ngày tôi càng cảm thấy chán và bắt đầu nản dần. Thú thực là ngoài việc không tìm được tiếng nói chung trong việc tổ chức đám cưới và quan điểm về cụôc sống gia đình sau này ra thì chúng tôi vẫn rất hợp nhau và tôi vẫn cảm nhận được tình yêu, sự quan tâm, chăm sóc mà cô ấy dành cho mình.
Tôi cũng vẫn yêu cô ấy rất nhiều, nhưng chẳng biết phải thuyết phục thế nào để cô ấy thay đổi quan điểm và đồng ý cùng tôi nên vợ nên chồng, cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình thực sự?
Theo VOV
Sống thử 7 năm rồi mà anh không chịu cưới
Sống với anh đến bây giờ đã là 7 năm, tôi cắt hết tất cả các mối quan hệ. Chưa có chồng mà như có chồng.
Thật ra, có lúc tôi biết rõ, chuyện của tôi và anh không biết sẽ có kết quả tốt đẹp hay không, nhưng vì yêu nên cứ lao vào anh như con thiêu thân. (Ảnh minh họa)
Nghĩ lại, cuộc đời này quá bất công với tôi nếu như tôi từ bỏ người đàn ông mình yêu thương và sống thử 7 năm trời. Nhưng nếu cứ tiếp tục, tôi chỉ trở thành người vợ hờ của anh. Và biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ cao bay xa chạy, tìm người con gái khác để nương thân.
Ngày đó, khi hàng xóm láng giềng ở khu trọ biết tôi và anh sống thử, họ xa lánh tôi giống như tôi bị bệnh truyền nhiễm. Bởi mấy năm về trước, chuyện sống thử còn hiếm, và cô gái nào sống thử, nghiễm nhiên bị cho là loại con gái hư hỏng. Thế mà vì yêu anh, tôi chai mặt, không thèm đeo khẩu trang khi đối diện với họ. Đó là tôi hay đùa với anh khi chúng tôi dọn về sống cùng nhau rằng, &'sau này đi ra ngoài, chắc em phải đeo khẩu trang vào mặt, chứ người khác biết em sống thử với anh, họ nhớ mặt em, em ngại lắm, sau này còn dám yêu ai'. Khi ấy, tình cảm của tôi và anh còn mặn nồng, nên những câu nói như vậy làm chúng tôi cười cả buổi, vui lắm.
Tôi trở thành người vợ hờ của anh trong xóm trọ. Những con mắt soi mói lâu dần cũng thành quen. Bởi tôi luôn hòa đồng nhẹ nhàng, tình cảm và quan tâm hàng xóm láng giềng. Từ sự ghẻ lạnh đến gần gũi và dần là yêu mến tôi. Nhiều người sống cùng xóm trọ với tôi rất quan tâm tôi. Sau này, khi tôi và anh nhiều lần cãi nhau, họ hay động viên tôi, an ủi tôi và khuyên tôi nên từ bỏ anh.
Thật ra, có lúc tôi biết rõ, chuyện của tôi và anh không biết sẽ có kết quả tốt đẹp hay không, nhưng vì yêu nên cứ lao vào anh như con thiêu thân. Có những người con gái, biết rõ người đàn ông họ yêu là tay cờ bạc, rượu chè, thậm chí còn lợi dụng họ về tiền bạc, thế mà họ vẫn yêu. Đó mới là tình yêu mù quáng. Tôi thừa nhận mình ngu muội khi chấp nhận làm vợ hờ của anh, cung phụng anh, lo cho anh từng ly từng tí nhưng cuối cùng, tôi nhận được gì? Một đám cưới mà tôi mơ ước mình làm cô dâu còn anh là chú rể, mãi mãi chẳng thấy anh nhắc tới. Mỗi lần tôi đả động tới chuyện đó là anh cau có mặt mày, quát tháo &'tiền thì không có một xu, nhà còn chưa có cưới mới xin cái lỗi gì'. Nói thật, làm công ăn lương, tháng vài triệu bạc, anh nói đến chuyện mua nhà, xem chừng quá xa vời. Vậy nếu cứ không có nhà thì anh không lấy tôi chăng?
Tôi đi làm, nai lưng kiếm tiền nhưng tất cả các khoản trong nhà, tôi đều chi trả. Có lúc, cả tháng anh không đưa cho tôi một xu nào, tôi phải bao anh cả tiền điện nước,nhà cửa và ăn uống. Thấy vậy, anh lại ngọt ngào nịnh hót tôi: "Em chịu khó giúp anh nhé, sau này tiền của anh cũng là tiền của em". Biết rõ những lời nói đó chẳng có ý nghĩa gì nhưng không hiểu sao, giọng anh cứ làm tôi tin tưởng.
Sống với anh đến bây giờ đã là 7 năm, tôi cắt hết tất cả các mối quan hệ. Chưa có chồng mà như có chồng. Anh không cho tôi tự do bạn bè. Mỗi lần đi đâu chơi là phải cho anh đi cùng chứ không có riêng tư. Nếu đi riêng, lập tức anh ghen tuông khó chịu, phá phách nhà cửa đến là mệt. Anh còn nói, chúng tôi đã như vợ chồng nên nhất định, tôi không được gặp gỡ người đàn ông nào nữa. Bạn bè tôi rủ đi đâu tôi cũng không dám đi vì còn phải về nhà nấu cơm với anh. Thật sự, muốn giấu cũng không giấu được chuyện tôi và anh sống thử. Thế nên, chẳng có người đàn ông nào dám theo đuổi tôi nữa.
Tôi đau khổ nhận ra, anh chỉ giữ tôi làm dự bị chứ không hề có ý cưới xin. Nhưng anh lại không cho phép tôi có mối quan hệ nào khác. Nếu như tôi không yêu anh, tôi sẽ được nhiều người theo đuổi. Ngoại hình khá, công việc ổn, ăn nói dễ nghe, đó là tất cả những gì bạn bè nhận xét về tôi. Họ nói, tôi là một cô gái tốt lại đi yêu người đàn ông chỉ lợi dụng tiền bạc vất chất và không hề yêu tôi như anh, thật là phí.
Nhà cửa chỉ là một lý do anh bịa ra. Hay là anh có người đàn bà khác, anh định sẽ cưới người đó nên không muốn cưới tôi. Nhưng lại ích kỉ sợ mất tôi và coi tôi là người yêu dự bị của anh? (Ảnh minh họa)
Lắm lúc ngồi suy nghĩ lại, tôi thấy cũng thật phí tuổi xuân. Tôi đã dành trọn tuổi xuân để yêu và phục vụ một người, không như anh. Anh có thể tán trăm nghìn cô. Lúc yêu tôi, có lẽ, anh cũng từng qua lại với cô này, cô kia nhưng chẳng có ai phục vụ anh chu đáo như tôi nên cuối cùng, anh vẫn chọn tôi. Chỉ là bây giờ, tôi không hiểu anh đang chờ đợi điều gì? Nhà cửa chỉ là một lý do anh bịa ra. Hay là anh có người đàn bà khác, anh định sẽ cưới người đó nên không muốn cưới tôi. Nhưng lại ích kỉ sợ mất tôi và coi tôi là người yêu dự bị của anh?
7 năm sống thử với người yêu , phục vụ người yêu, làm vợ hờ của anh không lẽ không xứng để tôi nhận được một cuộc hôn nhân, một đám cưới? Chẳng có lý do nào có thể trì hoãn được điều đó nữa. Tôi đã quá mệt mỏi khi phải chờ đợi anh. Nhưng giờ, anh cứ không muốn cưới, tôi phải làm sao đây? Không lẽ về nhà anh, nói với bố mẹ anh, vậy thì có lẽ, tôi sẽ đeo mo vào mặt. Nhỡ đâu, gia đình anh không hề biết chuyện chúng tôi sống thử, có phải là tôi đã bán rẻ danh dự của mình?
Tôi phải làm sao đây, hay là chia tay anh, hay là tìm một tình yêu mới. Nế thế, tôi phải chuyển đi thật xa, chứ ở nơi này, ai cũng biết tôi và anh đã sống như vợ chồng, đâu còn lối thoát nào cho tôi?
Theo blogtamsu
Chồng tương lai không chịu cưới chủ nhật vì tiếc... buổi bán hàng "Em không hiểu hay cố tình không hiểu? Cuối tuần mọi người đi mua sắm nhiều, mình cưới vào ngày đó thì anh mất toi một buổi bán hàng". Hùng hầm hầm nét mặt nói với vợ sắp cưới. Khi nhìn những tấm ảnh cưới của mình cô mới biết chồng tương lai chọn chụp ở đấy vì giá rẻ. (Ảnh minh họa)...