Bạn gái đòi chia tay khi sắp cưới
Cô ấy hẹn mình ra quán cà phê, khóc đòi chia tay vì quá mệt mỏi với công việc và việc học đạo mỗi tối. Mình biết cô ấy rất khổ sở vì phải làm điều không thích.
Ảnh minh họa
Tôi 28 tuổi, bạn gái nhỏ hơn mình một tuổi, cả hai yêu nhau được ba năm và dự định kết hôn tháng 12 năm nay, tuy nhiên lại vấp phải một số vấn đề. Gia đình bạn gái bên đạo Phật, còn mình đạo Thiên chúa. Họ không thích mình lắm vì ba mình nói phải vào đạo mới cưới mà cô ấy lẫn gia đình đều không thích điều này. Khó khăn lắm mình mới thuyết phục gia đình cô ấy chấp nhận nhưng gần đây cô ấy bắt đầu stress và trầm cảm trầm trọng.
Nói về bạn gái, cô ấy đang làm việc cho một công ty nước ngoài, công việc rất áp lực nên sau mỗi ngày đi làm về gần như kiệt sức. Ngoài ra cô ấy là người dễ thương, thông minh, mạnh mẽ và rất biết cư xử, đảm đang nữa nên xung quanh nhiều người theo đuổi, kể cả những người có vợ cũng si mê nên mình rất sợ mất cô ấy. Thật sự mình biết sâu trong lòng cô ấy không muốn bỏ đạo Phật để theo đạo bên mình, nhưng gia đình mình lại cương quyết không chịu cho cô ấy giữ đạo nếu kết hôn. Sự việc này kéo dài hai năm và cô ấy đã nhượng bộ vào đạo để được kết hôn với mình.
Vừa rồi, mình đã đăng ký cho cô ấy tham gia hai lớp học cùng lúc là lớp học vô đạo và giáo lý hôn nhân, một tuần học năm buổi từ thứ hai tới thứ sáu, mỗi ngày học gần hai tiếng, mình cũng tham gia học cùng. Cô ấy nói vì yêu mình nên sẽ cố gắng làm điều đó dù hoàn toàn không thích. Cô ấy yêu cầu trong những ngày đi học chỉ muốn im lặng tham gia và cuối tuần sẽ ở nhà thay vì ra ngoài đi chơi với mình như bình thường. Mình đã đồng ý vì nghĩ gặp cô ấy năm lần một tuần nên để cô ấy nghỉ ngơi vào cuối tuần cũng chẳng sao.
Video đang HOT
Sau một tháng học cô ấy thường xuyên cáu gắt với mình, không trả lời khi mình gọi hoặc nhắn tin. Tuần vừa rồi cô ấy hẹn mình ra quán cà phê, khóc đòi chia tay vì quá mệt mỏi với công việc và việc học đạo mỗi tối. Mình biết cô ấy rất khổ sở vì phải làm điều không thích và áp lực từ gia đình, công việc. Mình cũng muốn cô ấy giữ đạo để hai đứa không phải cãi nhau về chuyện này nữa nhưng ba mình rất khó tính, cương quyết không chấp nhận. Mình phải làm sao bây giờ? Mọi người giúp mình với.
Theo VNE
Xin cha mẹ tha thứ
Nhà tôi ở Đà Nẵng, nhà anh ở Tuy Hòa. Chúng tôi gặp nhau tại một trường đại học ở Sài Gòn.
ảnh minh họa
Yêu nhau từ năm thứ hai cho đến khi tốt nghiệp, hè nào anh cũng theo tôi về Đà Nẵng để thăm gia đình tôi. Nhớ lần đầu tiên tôi hồi hộp đợi người thân của mình nhận xét về anh. Ờ, thằng đó hình thức coi cũng khá, thương con gái người ta mà không ngại đường xa về quê chào hỏi thì đáng khen là biết lễ nghĩa. Những lần sau, ba má, anh chị tôi vui vẻ hơn, đối xử với anh rất thân tình. Ba má và em gái anh cũng mến tôi. Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp, chỉ đợi hai đứa ra trường ổn định việc làm thì cưới.
Ổn định việc làm - chuyện tưởng dễ hóa ra lại quá... mênh mông. Tìm được việc làm ngay sau khi ra trường tôi vui lắm, nghi mình ổn định rồi, nhưng chỉ hai tháng sau là thấm thía. Đi làm rồi tôi mới biết có đủ thứ chi tiêu cần thiết mà mình không thể né tránh được. Thời sinh viên nghe kể đàn anh đàn chị ra trường trước mình liên tục nhảy việc, cứ tưởng họ đứng núi này trông núi nọ, giờ tôi cũng vậy, lùng sục trên mạng thấy nơi nào tuyển người là gửi hồ sơ cầu may được mức lương cao hơn mức bốn triệu đông đang có.
Anh cũng không khac gi tôi, tìm được việc làm với mức lương năm triệu, chủ bao cơm. Cứ tưởng để dành được nguyên lương, nhưng không, đủ thứ chi tiêu không tên.
Tôi kể với ba má mình nhà anh nghèo, từ năm thứ hai anh đã tự bươn chải. Ba má tôi khen anh có chí, nhưng vẫn đòi đám cưới đúng như ông bà xưa dạy. Chẳng biết đến lúc nào anh mới để dành được đủ tiền cho đám cưới theo ý ba má tôi. Lại thêm khoảng cách địa lý, lễ hỏi, thuê xe đưa họ hàng nhà anh về thăm nhà tôi cộng thêm chi phí ăn ở khách sạn, đã hết veo số tiền hai đứa chắt chiu để dành suốt một năm. Mà, đám cưới thì tốn kém gấp mười lần.
Đợi nhau thêm mười năm hai đứa mới được là vợ chồng sao? Trong khi chúng tôi làm việc cùng một thành phố và yêu nhau vô cùng. Có những tối lang thang trên đường vì sợ vào quán tốn kém, tôi ngồi ôm lưng anh, chiếc xe chầm chậm chạy hoài trên đường, nước mắt tôi ứa ra, anh cũng nghẹn ngào. Chúng tôi rất muốn dừng lại ở đâu đó, được bên nhau.
Giữ gìn mãi, cuôi cung tôi cũng trao thân cho anh. Hạnh phúc lén lút nhiều khi phải đỏ mặt hổ thẹn. Mỗi khi anh tới, bà chủ nhà nhìn nhìn ngó ngó. Mấy lần phải chuyển chỗ trọ, quá mệt và quá vô lý, chúng tôi quyết định đăng ký kết hôn.
Một việc quan trọng như vậy mà phải giấu gia đình, tôi thấy mình có lỗi vô cùng. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu mình có thai thì sao? Hiểu nỗi bứt rứt của tôi, anh càng yêu thương tôi hơn, cố gắng để tôi được vui, niềm vui góp nhặt từ những điều nho nhỏ như nấu nước ấm cho tôi gội đầu, lau giùm tôi đôi giày bám bụi, bất ngờ xuất hiện trước cổng công ty tôi với bông hoa hồng trong tay và nụ cười lém lỉnh. Tôi yêu anh, tôi cảm nhận được tình yêu chân thành của ngươi-đan-ông-duy-nhât cua đơi minh. Nếu không ám ảnh vì cái đám cưới như ba má đòi hỏi, có thể nói là tôi rất hạnh phúc.
Rồi điều tôi lo sợ cũng đến, tôi có thai sau hai năm chung sống. Tôi khóc hết nước mắt trước sự chọn lựa giữ hay bỏ. Thật vô lý khi dứt bỏ đứa con có được bởi tình yêu và chúng tôi hoàn toàn không có lỗi khi yêu nhau. Nhưng, giữ lại thì làm sao đây?
Giữa lúc hai đứa rối bời thì má tôi từ quê lên thăm. Không có anh ở nhà nhưng áo quần đồ đạc của anh khắp nơi, tôi chẳng còn gì để nói. Má khóc nức nở, mắng tôi bất hiếu làm nhục gia đình. Ba má anh hay tin cũng mắng chửi chúng tôi thậm tệ.
Rôi bơi chuyên hai ho trach măng nhưng chúng tôi lại thấy nhẹ lòng, vì dù sao thì hai nhà cũng đã biết. Anh chỉ còn phai việc bồi bổ cho tôi để em bé trong bụng được khỏe mạnh.
Không được sự giúp đỡ của hai bên nội ngoại, anh vừa đi làm kiếm tiền vừa chăm sóc bà đẻ. Bà chủ nhà trọ nói tôi có phước, tôi thì đùa "nếu có cuộc thi Người cha hoàn hảo thì em bỏ phiếu cho anh giải nhất". Anh cười: "Anh sẽ lấy cái huy chương đeo cổ còn tiền thưởng tặng em va con hết".
Con hai tuổi, anh bàn với tôi đưa con về thăm nội ngoại, xin cha mẹ tha thứ. Bà chủ nhà trọ khích lệ: "Nhìn thấy cháu là ông bà quên giận ngay thôi mà".
Tôi cầu mong vậy.
Theo VNE
'Chảy nước miếng' khi gặp cô vợ cũ Tôi không hiểu tại sao trước mình lại quyết định bỏ vợ nhanh chóng như thế, trong khi chúng tôi đã có với nhau một đứa con gái. Tôi lấy em khi em vừa ra trường và có công ăn việc làm. Nhà em ở quê nên có chút hoàn cảnh so với gia đình tôi. Cũng vì thế mà tôi luôn nghĩ...