Bạn đọc sáng tác: Giữa ngã rẽ, cuộc đời buộc tôi phải chọn tình yêu hay sự nghiệp
Anh thích sự yên bình, cuộc sống an nhàn ở vùng quê, mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Còn tôi, mơ ước của tôi là trở thành một cô luật sư. Và tôi thích sự náo nhiệt, tấp nập nơi phố thị, thích được đi nhiều nơi…
Mối tình ấy là khi tôi tròn 17 tuổi, cho đến nay đã 4 năm, là tình đầu và đã từng có suy nghĩ sẽ là tình cuối.
Nhớ năm đó, khi hoa phượng nở đỏ rực cả sân trường, khi cơn gió mùa Hạ nhẹ nhàng lướt qua, trên sân trường ấy chỉ có bóng dáng hai người. Trên đôi tay run run ấy là cành hoa hồng vàng tươi, màu vàng mà tôi rất thích, cũng chính là lúc anh ấy nói với tôi: “Yêu nhau được không?”.
Có lẽ, các bạn sẽ thấy hơi hụt hẫng bởi trong khung cảnh đẹp đẽ ấy lại thốt ra câu tỏ tình “ cục súc” vậy. Bởi anh ấy không biết cách thể hiện tình cảm, là người lạnh lùng và khô khan, nhưng cái hơi ấm mà anh mang lại còn ấm hơn cả ngọn lửa trong mùa Đông giá lạnh.
Chắc anh không biết, tôi cũng đã phải lòng anh vào cái ngày trời trở gió lạnh, ngồi sau yên xe khi quá giang anh về nhà, cái cảm giác được anh che chở qua những cơn gió lạnh tê tái nó “đã trong lòng” làm sao. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ đó.
Chắc anh không biết, tôi cũng đã phải lòng anh vào cái ngày trời trở gió lạnh, ngồi sau yên xe khi quá giang anh về nhà. (Ảnh minh họa: Phim Chúng Ta Của Sau Này)
Mỗi người đều có ước mơ riêng. Anh muốn trở thành một thầy giáo dạy Toán, bởi anh rất thông minh, lúc nào điểm Toán cũng nhất lớp. Anh thích sự yên bình, muốn tìm cuộc sống an nhàn ở vùng quê, mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Mơ ước của tôi là trở thành một cô luật sư. Niềm mơ ước ấy đã nảy mầm từ lúc tôi còn bé. Và tôi khác anh ấy, tôi thích sự náo nhiệt, tấp nập nơi phố thị, thích được đi nhiều nơi, thích mạo hiểm. Nhưng vì nhau chúng tôi vẫn cố gắng. Cùng nhau vượt qua kì thi tốt nghiệp, cùng nhau lên đại học.
Video đang HOT
Những năm tháng đại học, có lẽ do vừa học vừa làm mà thời gian bên nhau trở nên ngắn hơn, có khi một tháng gặp vài lần hoặc vài cuộc điện thoại lúc mệt mỏi, bon chen trong cuộc sống chật hẹp này. Anh giống như ngôi nhà thứ hai, chỗ dựa dẫm mà mỗi khi tôi cần đều có mặt. Cứ yêu nhau như thế, đến khi anh có bằng sư phạm thì chuyện tình chúng tôi khác đi. Khi anh đã gần chạm được ước mơ thì tôi chỉ mới đi được nửa chặng đường, tình yêu đến lúc đứng ở giữa một ngã rẽ.
Mơ ước của chúng tôi khác nhau, nhưng ở khoảnh khắc tuổi trẻ ấy chúng tôi đã cùng nhau mà cố gắng, vì nhau mà nỗ lực. (Ảnh minh họa: Phim Chúng Ta Của Sau Này)
Đó là vào mùa Thu, khi những chiếc lá dần chuyển màu và rơi rụng, ngọn gió nhè nhẹ thổi qua làm buồn cả lòng người. Anh ấy nói muốn tôi từ bỏ việc học và trở về quê cùng anh, xây dựng gia đình nhỏ. Anh ấy giống như đang vẽ ra một bức tranh “Mình về quê nuôi cá và trồng thêm rau”. Thế nhưng, ước mơ tôi còn dang dở, thời này 21 tuổi lập gia đình có quá sớm không? Tôi còn nhiều nơi chưa đi, nhiều điều chưa trải nghiệm, và tôi chưa thể nuôi được gia đình, ba mẹ tôi vẫn còn vất vả.
Tôi hỏi anh rằng có thể chờ tôi vài năm nữa không? Đôi mắt tràn đầy hy vọng ấy bỗng trở nên lạnh lẽo: “Không”. Anh ấy nói rằng tôi đã không còn yêu anh, không muốn cùng anh đi hết quãng đời, làm những điều chúng tôi từng nói với nhau. Thời gian ấy, giữa chúng tôi thật sự căng thẳng.
Anh ấy nói rằng tôi đã không còn yêu anh, không muốn cùng anh đi hết quãng đời, làm những điều chúng tôi từng nói với nhau. (Ảnh minh họa: Phim Chúng Ta Của Sau Này)
Tôi đã rất đau đớn. Tôi yêu anh nhiều lắm, muốn cùng anh xây dựng gia đình nhưng thời điểm này, tôi không thể. Và cũng đến lúc cho mối tình này một cái kết. Có lẽ lý trí tôi quá mạnh mẽ nên bỏ mặc con tim đau đớn nhường nào…
Chúng tôi chia tay, điều này sẽ tốt hơn. Bởi chúng tôi cùng tuổi, cả hai chưa đủ trưởng thành, không biết cách thấu hiểu nhau, không biết nên hy sinh cho đối phương như thế nào. Và đời là quá dài, để gọi tình đầu là tình cuối.
Trên đời này, có lẽ, thứ khó song hành nhất là tình yêu và sự nghiệp. Và xin lỗi anh, tôi chọn sự nghiệp.
Chúc anh sau này, cả đời an yên, chọn đúng nghề và tìm đúng người nhé, mối tình đầu của tôi!
Ở giữa ngã rẽ ấy, cuộc đời đưa ra hai lựa chọn, và tình yêu đã kết thúc như cách nó phải thế. Hóa ra tình đầu thường đúng khó mà thành tình cuối. (Ảnh minh họa: Phim Chúng Ta Của Sau Này)
Bạn có tin nhắn: Nếu yêu thích và muốn viết một câu chuyện nhưng chưa đủ lực để viết nó thành truyện ngắn, hãy thử sức ở truyện mini với độ dài dưới 1000 từ. Hãy gửi các sáng tác của bạn đến truyennganh2t@gmail.com. Các sáng tác hay sẽ được chọn đăng trên Hoa Học Trò Online và những truyện mini xuất sắc nhất sẽ được chọn đăng trên ấn phẩm Trà Sữa Cho Tâm Hồn phát hành mỗi tháng một số.
Chị gái bị ba đánh khi hỏi tiền để đưa cho chồng
Gia đình tôi có nghề làm đậu hũ, bún, bánh phở truyền thống gần 10 năm tại nhà, công việc phải thức khuya, dậy sớm, làm luôn tay luôn chân.
Ba mẹ, anh chị em dâu rể ở chung nhà để tiện cho công việc, có không gian sinh hoạt riêng. Mọi người đều chăm chỉ làm việc. Ba mẹ tôi 64 tuổi nhưng vẫn thức khuya dậy sớm, tiền công được chia đều cho mọi người sau khi trừ chi phí, vất vả một chút nhưng vẫn khá hơn đi làm công, đầu óc lại thoải mái, không áp lực cấp trên, doanh số, họp hành.
Chị gái tôi kết hôn 2 năm, có bé một tuổi, cũng ở chung nhà và làm bún. Anh rể trước đây đi làm nhưng gần một năm nay thấy anh ở nhà. Gia đình tôi trước giờ rất yêu thương, chia sẻ với nhau, yêu lao động, làm việc kiếm tiền, anh rể không thế.
Nhà tôi cũng không can thiệp mà chỉ thấy khó chịu trong lòng, anh sống ỷ lại, lười biếng và không biết ngại là gì. Mọi người đều phải dậy từ 3h sáng để làm việc, còn anh ngủ đến 9h sáng, dậy rồi đi uống cà phê, buổi tối anh thức đến 1,2h đêm chơi game.
Hầu như anh không có suy nghĩ gì đến làm việc, kiếm tiền, hàng ngày chỉ chơi game, ngủ, chơi với bé con, nằm trong phòng mặc cho ai cũng làm việc vã mồ hôi. Nhiều lần ba mẹ bực mình, nói với chị gái về việc anh rể nên kiếm việc làm, không đi làm thì làm bún cho gia đình, chị không giải quyết được gì. Tôi là em trai chị cũng không hài lòng, chỉ thấy chị yếu đuối, không quyết đoán.
Tuần vừa rồi chị hỏi tiền ba mẹ. Ba bảo: "Nhà sẵn có ở, cơm sẵn có ăn, chưa hết tháng để tính lương, đang dịch bệnh, ba làm ăn rất khó khăn, con hỏi tiền làm gì"? Hỏi mãi chị bảo hỏi để đưa cho anh tiêu vặt (chị vẫn đưa cho anh từ trước đến nay). Ba tôi tức giận, trong lúc nóng ông thẳng tay tát chị, chị ngã chúi đầu. Có lẽ đây là lần đầu tiên ba đánh chị trong cuộc đời hơn 60 năm của ông. Ba hỏi chị cần bao nhiêu, chị đứng khóc không trả lời. Ba bảo mẹ đưa chị 20 triệu và yêu cầu vợ chồng con cái chị dọn ra khỏi nhà, từ nay tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, ba không muốn những con người không năng lực lại không đạo đức ở trong nhà này.
Ba mẹ tôi rất thương con cái, dâu cũng như rể, cả cuộc đời ông bà chỉ sống vì con, lao động cật lực để lo cho con. Khi thấy anh chị em tôi làm việc văn phòng áp lực, vất vả, ông luôn tìm hướng kinh doanh để giúp đỡ chúng tôi, thất bại có thành công có nhưng ông vẫn miệt mài làm việc. Ông ghét nhất người lười biếng, sống dựa vào người khác. Chị tôi chuyển đi đã 2 tuần và ba rất buồn từ ngày đánh chị, ông ít nói nhưng suy nghĩ khá nhiều.
Giờ anh chị phải thuê phòng trọ, cả hai đều thất nghiệp, không có tài sản gì. Tiền tiết kiệm chị được bao nhiêu tôi không rõ nhưng thấy thương chị vì chọn nhầm người đàn ông của cuộc đời mình. Mỗi lần con cái có vấn đề gì, ba tôi là người khổ nhất. Ông sống nội tâm, không chia sẻ với ai, chỉ một mình hút thuốc và buồn. Trong suy nghĩ ba, tôi biết ba rất thương chị nhưng chị lại không biết nghĩ cho cha mẹ già, chị đồng tình với sự ích kỷ của chồng khi ba mẹ làm ăn gặp khó khăn. Anh rể là đàn ông sức dài vai rộng, đáng ra phải gánh vác cho ba mẹ, vợ con thì chọn cuộc sống an nhàn, hưởng thụ khi sống cùng nhà. Chị vẫn không nói gì.
Điều mà tôi băn khoăn nhất là giờ phải làm sao để giúp ba và chị. Tôi muốn ông được vui vẻ hơn, không phải bận tâm đến con cái nhiều như vậy. Sau nữa là chị, dường như chị đang cố chịu đựng, nói với chồng nhưng chị sợ cãi vã, bạo lực nên không dám nói. Tôi muốn chị ly hôn và đưa con về làm bún cùng gia đình, bởi tính tình anh rể khó mà thay đổi được, chị lại khổ cả đời. Tôi phải làm thế nào bây giờ, xin mọi người cho ý kiến.
Phụ nữ dù ở độ tuổi nào cũng phải ghi lòng tạc dạ 4 từ này! Đã là người phụ nữ thì bạn phải ghi lòng tạc dạ 4 từ này. 1. Cười Khi bạn gặp gỡ bất cứ ai thì chắc chắn điều ấn tượng nhất của bạn để lại sâu đậm nhất trong tâm trí người kia chính là nụ cười. Không ai có thể ghét 1 người phụ nữ sở hữu nụ cười rạng rỡ và...