Bạn bè khích đểu không chịu ăn nhậu là sợ vợ, ông xã Đoàn Di Băng đáp thẳng tưng 1 câu “mát guột” định nghĩa ngay lại khái niệm bản lĩnh đàn ông
Nhiều ông thấy chiến hữu gọi hoặc bị khích bác “sợ vợ” là nút từ chối như bị hỏng, nhưng chồng Đoàn Di Băng thì khác…
Ông xã Đoàn Di Băng: “Ở nhà với vợ vui hơn đi nhậu với bạn”
Chị tôi hiệu trưởng 1 trường học, ra ngoài thét ra lửa, nhưng về nhà vẫn lùi sau tiếng nói của chồng. Vừa nghe thấy tiếng anh rể alo có nhắc đến chuyện mua thêm 1 chú chó, trong khi nhà đang có 5 con, chị bảo: “Thôi nuôi bấy nhiêu thôi chứ em còn đến trường, đi dạy, bao nhiêu việc”. Chưa dứt lời anh rể đã kéo xích dắt vào nhà thêm 1 chú chó nữa, mặt chị méo xệch nói với tôi: “Chăm chó không có lỗi, nhưng anh phải nuôi được mới nuôi, chứ dắt về cho chị chăm trong khi vợ đang làm không hết việc”.
Vẫn còn bao nhiêu gã đàn ông gia trưởng, coi mọi quyết định của mình là ý trời, còn tầm nhìn của vợ chỉ là “đàn bà… không qua ngọn cỏ”.
Gần đây phát ngôn ông xã của Đoàn Di Băng trong một lần bạn bè hỏi: “Sợ vợ hay sao mà bạn bè rủ đi nhậu không dám đi”, đại gia này đã không ngần ngại trả lời thẳng tưng: “Sợ vợ hay không không quan trọng, quan trọng là tao thích ở nhà với vợ hơn đi chơi với mày”. Một câu nói ngỡ bình thường nhưng sao lại khiến chị em vô cùng phấn khích gọi tên “chồng người ta”?
Hóa ra định nghĩa về bản lĩnh đàn ông giờ rất khác, không phải là phải hô mưa gọi gió bên ngoài, chiến hữu gọi là thưa, mà là bản lĩnh tôn trọng vợ, giữ được tình yêu trước sau như một trọn vẹn với 1 người phụ nữ.
Nếu xem lại những dòng status khác thì ngay cả khi vị đại gia này “dìm” vợ thì cũng là tình yêu, là sự hào hứng, là sự tôn trọng ngập tràn trong đó. Chính vì thế anh cũng từng viết nghiêm túc thế này: “Trong gia đình anh, anh luôn là người nói xin lỗi dù anh đúng hay sai. Nhịn vợ mình chứ có nhịn ai đâu mà thiệt. Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà không làm được thì sao làm được việc lớn. Gia đình phải êm ấm thì sự nghiệp mới phát triển”.
Khi xưa lúc yêu, ưu tiên của đàn ông luôn dành cho người phụ nữ của mình. Mọi thời gian đều dành cho cô ấy vì ở bên cạnh cô ấy với anh là niềm hạnh phúc. Vì thế, chẳng cần phải ai thúc giục anh cũng tự nguyện tự tâm mà ở bên cạnh, không bao giờ để người yêu mình phiền lòng.
Ấy vậy mà đàn ông sau khi có mấy mặt con với chính người mình thương lại thường hay… lật mặt, họ như có kỹ năng mở cánh cửa “thoát vợ” vậy. Ngồi yên trong nhà quá lâu là anh ta sẽ tìm cách để đi ra ngoài cho… thoáng. Và tất nhiên khi bạn bè gọi là nhiều ông “nút từ chối” bỗng dưng bị hỏng, đặc biệt là các cuộc nhậu. Nhưng khi vợ gọi thì lâu ơi là lâu mới có mặt hoặc có khi “giả điếc” không hề nghe thấy.
Vì thế, phụ nữ thường hay rơi vào sự thất vọng sau hôn nhân, ấy là lúc gã đàn ông ga lăng, lúc nào cũng 1 điều vợ 2 điều vợ (lúc chưa là vợ), nhưng khi chính thức làm vợ lại 1 điều bạn, 2 điều vẫn là bạn, vợ luôn là hàng thứ yếu. Nét mặt của cô ấy ư, anh ta đâu có bận tâm!
Lấy vợ không phải là câu cá…
Có ai đó lý giải quy luật lạ đời này là “Câu được cá rồi ai thả mồi nữa” hoặc “Cũng phải xem lại phụ nữ xem, các chị em làm gì để chúng tôi chán đến thế”. Phụ nữ ngồi nghĩ nát óc thì cũng chỉ thấy mình biến từ một cô gái được chăm sóc, chiều chuộng việc gì cũng không biết làm thành siêu nhân, thành mẹ, thành vợ, thành chuyên gia đủ các lĩnh vực chứ đâu có kém đảm đang hay chu toàn đi đâu mà sao các ông chồng lại “lật mặt” như vậy?
Thế nhưng, không loại trừ có những anh đàn ông, như ông xã Đoàn Di Băng, lấy được người thương làm vợ rồi, vợ mang nặng đẻ đau sinh mấy đứa con rồi thì càng nâng như nâng trứng mỏng. Lý do là anh ta chưa bao giờ coi chuyện cưới được người phụ nữ mình thương yêu giống như chuyện… đi câu.
Video đang HOT
Lúc cô ấy đồng ý làm vợ mình anh ta đã ghim trong đầu ý nghĩ rằng sẽ không để người phụ nữ của mình phải khổ. Đặc biệt sau đó cuộc sống hôn nhân dù cũng như nồi cơm có khi nát, có khi sống, nhưng không vì thế anh ta không thương những hạt gạo. Anh ta sẽ không đổ lỗi là do gạo không ngon mà trách tay mình chưa đưa 1 lượng nước hợp lý. Những người đàn ông này sẽ biết hạnh phúc là yên ổn bên trong, chứ không phải chạy theo những cuộc vui hời hợt bên ngoài.
Họ không ngại mang tiếng sợ vợ, cũng chẳng ngại ca tụng vợ, càng không bao giờ muốn làm điều gì để vợ phải buồn.
Với những ông chồng có thể bật nút “từ chối” khi bạn bè gọi nhậu có thể vì 3 lý do sau:
- Không thích nhậu nhẹt.
- Cũng ham vui đấy, nhưng ngại vợ/nể vợ cằn nhằn (hoặc không thích) nên từ chối để giữ hòa khí gia đình.
- Trình cao hơn thì như ông xã của Đoàn Di Băng là ở nhà với vợ vui hơn đi nhậu.
… Vì gia đình nào đâu của riêng đàn bà
Cũng như phụ nữ, đàn ông hiểu rõ giá trị của tổ ấm nhưng người giữ gìn tổ ấm lại cho rằng là trách nhiệm của đàn bà. Vì thế, sau khi “bẫy” được người phụ nữ và sinh 1 đàn con họ tự nghĩ “bản năng làm mẹ sẽ khiến phụ nữ không bao giờ từ bỏ gia đình”. Và thế là các ông ung dung quay lại thời kỳ độc thân để đi hẹn hò bên ngoài, lo những mối quan hệ “hão” trên bàn nhậu mà quên mất mình có 1 gia đình cần chăm sóc, rằng bữa cơm cần có bàn tay mình tham gia, lũ trẻ cũng cần bố để chơi đùa.
Cuối cùng người phụ nữ ngày xưa anh chinh phục bằng đủ các hành động tận tâm như đưa, như đón, như chăm sóc khi người yêu sổ mũi, mà sau khi thành vợ các anh bỗng coi là thứ yếu, xếp sau chữ bạn. Vì thế, các ông thấy “đồng đội” gọi là nhảy chân sáo báo không ăn cơm nhà và trở về thật trễ, mặc kệ người phụ nữ mình hứa thương yêu xoay xỏa với cơm nước, con cái và sự bực tức. Cứ như thế họ nghĩ rằng gia đình là của riêng phụ nữ vậy, mình là kẻ vô can?
Theo quan sát thực tế thì đàn ông các nước phương Tây phát triển không bao giờ có thói quen ngồi cà kê ăn nhậu sau giờ làm như nhiều đàn ông Việt. Họ thường vội vã trở về nhà sau giờ tan sở để cùng vợ lo nấu cơm, rửa chén, chăm sóc con cái. Điều đó hình thành trong ý thức như một việc tất lẽ dĩ ngẫu về trách nhiệm cần có của đàn ông sau khi lập gia đình.
Vì vậy các ông chồng ơi hãy nhớ:
- Phụ nữ không có nghĩa vụ chăm con, làm dâu để các anh đi nhậu. Khi các anh sung sướng tự hào lúc vợ báo 2 vạch, đừng nghĩ đến “nối dõi tông đường” hãy nghĩ đến một đứa trẻ cần được nuôi dưỡng, chăm sóc và yêu thương bằng bàn tay người bố.
- Phụ nữ càng không có nghĩa vụ phải ở yên trong 1 cuộc hôn nhân với những gã chồng có cũng như không. Thà thì không có, còn hơn là ấm ức ở cạnh những anh đàn ông mãi không chịu trưởng thành, những kẻ háo hức lấy vợ nhưng luôn đặt gia đình sau thứ hạng của chiến hữu.
- Phụ nữ có thể không ngăn được các anh tới bàn nhậu, nhưng họ hoàn toàn có thể để anh.. thoải mái nhậu. Tức là khi rời bữa tiệc của chém gió và hơi men và sĩ diện đàn ông được ve vuốt, các anh sẽ được thêm suất… nhậu tiếp, vì không còn ai đợi mình. Khi các anh chưa từng để ý đến nét mặt của vợ thì hãy thiết lập lại 1 cuộc sống độc thân như chưa từng có ai giám sát, càm ràm hoặc ôm ấp, yêu thương anh khi xưa.
Bản lĩnh đàn ông thực sự được định nghĩa không phải là anh hùng trên bàn nhậu mà là bản lĩnh dám từ chối những “cuộc vui đàn ông”. Dám nghĩ đến gia đình, thậm chí không ngại “đội vợ lên đầu” không phải vì sợ vợ mà vì hiểu giá trị của gia đình và trân trọng bạn đời.
Gia đình chỉ thực sự là gia đình khi có bàn tay vun vén từ 2 phía. Khi tay anh vun vào bàn nhậu tức là anh đang dần rút củi khỏi bếp lửa, đốm than cuối cùng sẽ tắt đi sau những lần hô vang khí thế “uống”. Và vợ không tự sinh ra, không tự mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ vợ người này sang vợ người khác, sau những cuộc nhậu vô tâm của những anh chồng… không chịu lớn!
Đứng dậy rời khỏi bàn nhậu sớm, chồng "hèn" lên tiếng khiến chị em khóc nấc!
Hôm ngồi bàn nhậu, lúc tôi đứng lên cáo lỗi vì về sớm, tôi thấy ối ông lườm nguýt tôi rằng thì "đàn ông hèn", "sợ vợ"...
Đi làm vẫn còn sướng chán so với việc quanh quẩn với 1 đứa nhỏ chỉ ọ ẹ không nói, không cười
Có ông còn nói nguyên 1 bài diễn văn thế này: "Ông đúng là đồ sợ vợ. Ông cứ ngồi im đó cho tôi xem nào, lúc về nhà mọi việc sẽ được giải quyết hết. Kinh nghiệm tôi 3 đứa con đây, cứ lo như ông thì ông nào ngồi nhậu được. Mụ vợ càm ràm 1 lúc thì thôi, chứ ăn thịt được mình à? Đi mãi thành thói quen đến lúc mụ sẽ chán nói và rồi sẽ yên thân thôi. Giờ ông về sớm, mai ông vẫn về sớm, ngồi thế mất cả vui".
Các ông thấy đấy, vốn đã lâu tôi không còn ngồi nhậu. Nhưng hôm đó là liên hoan công ty nên tôi tham gia, khi thấy đủ tôi sẽ quả quyết đứng lên. Tôi biết đằng sau các ông vẫn xì xào về cái bệnh hèn của tôi. Ừ, thì tôi hèn, tôi sợ vợ nhưng là có nguyên do của nó. Hôm đó không tiện để nói rõ nay tôi nói ra để các ông xem có nên hèn không nhé.
Dù người ta bảo sinh con là thiên chức của đàn bà, là 1 việc đáng tự hào. Nhưng lúc chứng kiến vợ sinh cái Mít tôi đã thề sẽ không bao giờ phải để vợ buồn. Nhìn cô ấy đau đớn trên bàn đẻ và ai đó so sánh mỗi lần sinh nở bằng việc "bẻ gãy 20 cái xương sườn" thì tôi hiểu phần nào. Đó là việc, tôi không thể làm thay cô ấy, nhưng nếu bỗng dưng có ai hỏi có can đảm chuyển nỗi đau đó sang các ông chồng không thì mấy ông dám gật đầu? Mà dù thế nào cũng không đau thay được vợ để có cái Mít, cái Mật thì lúc hàng ngày hãy chung tay cùng cô ấy, việc đó đâu có khó.
Có hôm đi làm về, tôi thấy cô ấy ôm con ngủ gục, la liệt xung quanh nào là chậu tắm, bình sữa, quần áo... Tôi đã cố ý xem camera 1 ngày của cô ấy và nhận ra cô ấy không hề được nghỉ ngơi lúc nào. Đi làm vẫn còn sướng chán so với việc quanh quẩn với 1 đứa nhỏ chỉ ọ ẹ không nói, không cười.
Sau này Mít, Mật lớn lên thì nào là lo cho con cái ăn uống, cô ấy thường là người ăn sau cùng. Tôi cũng đã muốn tranh phần cho con ăn thay cô ấy nhưng lũ trẻ lại chỉ thích mẹ. Tuy nhiên, có tôi ở nhà cùng, cùng làm mọi việc thì cô ấy vui hẳn. Ánh mắt lấp lánh như thể mọi việc mình làm đều là có ích vậy. Nhưng có 1 lần tôi cũng vì mải vui và cố dấn ngồi với chiến hữu, lúc tôi về nhà đúng là mọi việc xong xuôi hết thật, nhưng cô ấy chưa hề ăn cơm, tôi chảy nước mắt quên rằng mình đã từng nghĩ không khi nào để cô ấy phải buồn.
Vợ không chỉ là vợ mà còn là chuyên gia
Tôi cũng phục cô ấy vì cách xử lý công việc 3 đầu 6 tay. Cô ấy có thể như chuyên gia giáo dục biết trường nào có ưu điểm gì, cô nào là cô giáo tốt. Lúc khác cô ấy lại là chuyên gia sức khỏe khi đọc đúng bệnh của con y xì như bác sĩ. Thậm chí đơn thuốc mà cô nói cũng không khác gì so với bác sĩ kê.
Cô ấy bảo tìm hiểu là biết thôi, nhưng trẻ con khó nói, mình cũng chỉ là chẩn đoán, có thể đúng, có thể sai nên phải cậy nhờ vào bác sĩ. Lúc sửa nhà cô ấy nói vanh vách các loại sàn gỗ với ưu nhược điểm của từng loại, kết hợp màu sắc nội thất ra sao... khiến tôi cứ mắt chữ A, mồm chữ O vì phục. 1 cô vợ mà kiêm hết cả chuyên gia các thể loại từ chuyên gia tiêu dùng, chuyên gia tâm lý, chuyên gia giáo dục, chuyên gia làm mẹ... Có vẻ điều gì cô ấy muốn là cô ấy sẽ tìm hiểu và có thể xử lý mọi việc. Đó là việc tôi không thể hoặc rất khó khăn để làm. Vì thế tôi phải dành cho cô ấy 1 chữ phục.
Từ sau khi lấy chồng, sinh con cô ấy đã phải gạt bỏ các cuộc vui với bạn bè để về nấu cơm tối, bỏ thú vui mua sắm cho mình để mua sắm cho chồng con. Thời gian nằm đắp mặt, dưỡng da nay đã dành cho việc cân đối thu chi trong nhà, dạy dỗ con cái học tập, dọn dẹp sắp xếp nhà cửa... Thời gian dường như là chẳng bao giờ đủ cả, hết giờ làm là cô ấy lại làm vợ, làm mẹ mà đâu có lương đâu.
Vậy lý gì các ông chồng hết giờ làm là bia bọt, bóng đá, tập gym, tennis, golf còn thì kệ vợ xoay con xoay cái, xoay bếp núc, dọn dẹp nhà cửa. Có ông hết giờ còn ngồi nán lại chơi vài ván game chờ đường bớt tắc, chờ cơm nước xong xuôi, chờ cho đỡ phải làm việc nhà, đâu để ý đến vợ mình vừa cố hoàn thành xong cái báo cáo cho kịp giờ đón con.
Xưa kia vợ tôi cũng xinh đẹp như hoa khôi mà đến 1 ngày tôi nhận ra khóe mắt vợ có nếp nhăn, trên gò má đã xuất hiện thêm vài vết nám, vẻ tàn phai của sắc đẹp hiện rõ. Lấy chồng, sinh con rồi cuộc đời cứ cuốn trôi theo những lo toan, cơm áo, gạo tiền, theo những bận bịu gia đình, mưu sinh mà còn chẳng để ý được mình đã không còn xinh đẹp được như xưa.
Lúc các ông vỗ đùi nói rằng là như bị lừa, khi lấy vợ thì eo thon, mông nở, quần áo đẹp, nước hoa thơm, rồi lấy về bỗng thành vợ thành bà nội trợ bụng ngấn mỡ và mặc những bộ quần áo tuềnh toàng. Các ông có nghĩ đến 9 tháng mang nặng đẻ đau, đến những khi sấp ngửa đến nhà vơ tạm cái gì để mặc mà tất tả cơm nước, miễn đồ mặc phải thoải mái để vừa tiện nấu cơm vừa tiện trông con. Ối ông lại so sánh vợ với cô Mơ, cô Mận khi xưa, 15 năm sau vẫn ngời ngời như gái 18, còn vợ mình thì... Hãy hỏi chồng cô ấy là ai để cho cô ấy 1 dung nhan như thế?
Phụ nữ, họ bỏ quên cái tuổi xuân tươi đẹp sau khi lấy chồng, sinh con. Ngoại hình ấy là đánh đổi cho những đứa trẻ đáng yêu mà ông gọi là con. Họ chấp nhận ngoại hình thay đổi, gác lại những đam mê để làm vợ, làm mẹ, lo cho gia đình. Còn các ông lại chê bai cái thân hình ngấn mỡ, cái bụng đã chảy xệ theo thời gian mà chẳng chịu nghĩ đến vì đâu vợ mình thành ra thế.
Có hôm tôi ốm, mẹ tôi đã già không thể chăm sóc. Vẫn chỉ là cô ấy, tất tả gửi con sang nhà ngoại, rồi chăm sóc chồng kĩ càng đến mức ông bệnh nhân bên cạnh cô đơn 1 mình chảy nước mắt bảo: "Ông thật may mắn, tôi đã không còn cái diễm phúc ấy".
Khi xưa các ông hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho vợ mình, thế rồi có được cô ấy rồi, đến lúc như 1 thói quen các ông chẳng hề để ý đến cảm nhận của cô ấy, nói gì đến việc đem lại niềm vui. Không ít các ông còn gia trưởng cho rằng vợ là thứ có thể thay thế còn mẹ các ông mới là duy nhất. Nhìn người ta khổ sở vì cảnh mẹ chồng - nàng dâu các ông cũng mặc kệ như mình là kẻ vô can.
Cô ấy còn hạnh phúc là chúng ta còn có cơ hội được hạnh phúc
Người ta bảo phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, câu này cũng không phiến diện đâu nhé. Phận đàn bà may mắn gặp được ông chồng tâm lý thì nở mày nở mặt, dù có vất vả có cực nhọc họ cũng thấy đáng. Còn nếu gặp phải gã đàn ông tồi thì tự mình mà lau nước mắt, tự mình mà mạnh mẽ, tự mình mà học cách yêu thương mình.
Đàn bà ấy mà họ không ngại hy sinh chỉ có điều rằng nó có đáng không. Nếu họ cảm thấy hạnh phúc thì việc họ làm chẳng gọi là hy sinh. Còn nếu họ thấy đau khổ thì kể cả gọi nó là hy sinh cũng không đáng.
Các ông cố ngồi với nhau mấy bữa nhậu rồi chẳng để ý đến cảm giác của vợ rồi có ngày khi đã cạn kiệt sức lực và yêu thương có lẽ cô ấy sẽ chẳng cần, tội gì mà yêu thêm 1 thằng đàn ông vô tâm nữa. Thà yêu lấy chính mình còn nhẹ nhàng hơn nhiều. Rồi các ông sẽ có cơ hội ngồi nhậu hết ngày này qua ngày khác, đến mức có lẽ chẳng buồn trở về, vì còn NHÀ đâu mà về. Căn nhà khi xưa chỉ còn lại cái xác chứ hơi ấm thì cô ấy đã mang đi cả rồi.
Nói thế để thấy các ông có gọi tôi là "hèn" thì tôi cũng chấp nhận. Hãy về sớm, san sẻ với vợ từ việc nhỏ đến việc lớn, cô ấy còn hạnh phúc là mình có cơ hội được hạnh phúc. Mà còn giữ được vợ, giữ được mẹ cho con thì còn lý tưởng để phấn đấu. Còn nếu mất tất cả, mọi việc ông làm chẳng phải vô nghĩa sao, ngay cả bữa nhậu hôm ấy cũng vậy thôi!
Các ông cứ thấy phụ nữ đòi nữ quyền là hậm hực nhưng nếu còn giữ thái độ kiểu như vậy thì hỏi sao phụ nữ không phải đấu tranh nữ quyền.
Còn nói gần hơn, chẳng người phụ nữ nào muốn làm 1 nữ cường nhân đâu, hãy chìa bờ vai ra để cô ấy dựa vào, đừng để cô ấy sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã từng nắm tay ai đó bước vào lễ đường.
Nhiều ông than phiền phụ nữ có đến 2 ngày để tôn vinh, còn đàn ông chẳng có lấy 1 ngày. Cô ấy chắc cũng chẳng mong ngày 8/3 hay 20/10 để được tôn vinh đâu. Phụ nữ ấy mà họ cần gì tôn vinh một ngày, họ cần tôn trọng hàng ngày cơ!
Độ tuổi tới 99% đàn ông đều dễ ngoại tình, lý do số 3 khiến vợ phải xót xa Các chuyên gia cho biết, đàn ông ở độ tuổi này đều dễ vập vào các mối quan hệ ngoài luồng. Một cuộc nghiên cứu đã chỉ ra, đàn ông ở độ tuổi 33 và 49 là có nguy cơ ngoại tình cao nhất so với các độ tuổi còn lại. Đặc biệt trong khoảng độ tuổi từ 40 - 42 là giai...