Bài toán hôn nhân giữa cưới chồng già giàu hay trẻ nghèo
Em năm nay 25 tuổ.i, làm việc trong một cơ quan nhà nước. Đầu năm nay em yêu một anh bạn cùng quê, năm nay 26 tuổ.i.
Ảnh minh họa
Em đang công tác tại Sài Gòn còn anh thì vẫn ở Đà Nẵng để lấy bằng tốt nghiệp đại học, sau đó anh sẽ vào Sài Gòn công tác cùng với em. Tết âm lịch, anh đã dẫn em ra mắt gia đình, dòng họ và ngỏ ý muốn kết hôn trong thời gian tới.
Gần đây có một người đầy đủ điều kiện kinh tế vật chất, đã ly dị vợ khoảng 15 năm ngỏ ý muốn kết hôn với em thông qua sự mai mối của sếp em. Người đó khoảng 50 tuổ.i, làm chức to. Ông họ em cũng quen biết người đó. Gia đình muốn em kết hôn cùng người đó vì ông ta có đầy đủ điều kiện để em không phải khổ. Nhưng em lo sợ nếu lấy ông ta rồi sinh con, khi con chưa kịp lớn lên thì bố đã gần đất xa trời, tội nghiệp cho con cái. Người yêu của em hiện tại chưa có gì trong tay, em và anh ấy vẫn còn yêu nhau. Mong chuyên gia tư vấn giùm em. Em cảm ơn. ( Sao)
Trả lời:
Cuộc sống tình yêu và hôn nhân có rất nhiều sự lựa chọn, có người chọn sắc đẹp, có người chọn tình cảm sâu sắc, có người chọn nghề nghiệp, có người chọn đạo đức và có người chọn tiề.n… tùy vào cảm xúc, suy nghĩ, tính toán và hoàn cảnh để người ta quyết định như thế nào.
Bạn đang phải băn khoăn giữa một anh bạn học cấp 3 cùng quê, năm nay 26 tuổ.i, với một người 50 tuổ.i, chức to, đầy đủ điều kiện kinh tế vật chất, đã ly dị vợ khoảng 15 năm. Đây là bài toán rất khó giải. Nếu bạn theo đuổi tình yêu thì nhất định phải chọn người cùng lứa tuổ.i dù điều kiện kinh tế có khó khăn nhưng “thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn”.
Còn nếu bạn chọn người 50 tuổ.i thì rất khó “thuận vợ thuận chồng” vì tuổ.i lớn có những tính cách, cách sống, cách suy nghĩ rất khác tuổ.i trẻ nên có thể xảy ra xung đột tình cảm và lý trí khi sống chung. Tuy nhiên, bù lại ông ta có chức to, có điều kiện vật chất để bạn không phải khổ về vật chất.
Video đang HOT
Trong cái khổ của con người, có cái khổ về vật chất và có cái khổ về tinh thần. Nếu lấy người 50 tuổ.i không khổ về vật chất nhưng sẽ khổ về tinh thần, trái lại lấy người 26 tuổ.i không khổ về tinh thần nhưng sẽ khổ về vật chất. Vậy bạn chọn cái nào?
Chưa kể đến việc người 50 tuổ.i có con cái thế nào, những vấn đề này cũng khá phức tạp. Bạn phân vân về “sinh con ra, khi con chưa kịp lớn lên thì bố đã gần đất xa trời” cũng là một vấn đề. Quan trọng hơn là khi ông ấy già rồi mà bạn còn quá trẻ thì vấn đề sinh lý cũng có thể xảy ra những bất hòa. Những lý do này để bạn lựa tình yêu hay vật chất.
Bạn xem lại tâm lý của bạn, nếu bạn có sự lãng mạn thì không nên lấy người 50 tuổ.i, vì sự lãng mạn có thể làm cho bạn đau khổ về tinh thần rất nặng nề mà có thể dẫn đến tan vỡ gia đình. Nếu bạn là người sống chấp nhận thì có thể lấy người 50 tuổ.i, vì khi đó bạn không buồn phiền gì khi ở bên người lớn tuổ.i.
Còn với bạn trai 26 tuổ.i, nếu bạn có tình yêu thật sự thì mọi khó khăn về kinh tế khi biết lo toan sẽ có thể cùng nhau vượt qua vì tình yêu là sức mạnh để người ta đi đến tương lai.
Chúc sự sáng suốt.
Theo VNE
Sự nổi loạn của một gái trẻ lấy chồng già
Từ khi lấy chồng, mình chưa bao giờ hối hận vì đã lấy một ông chồng già cho đến khi một ông bạn của chồng đến nhà hỏi mình rất thành thật và nghiêm túc: "Bố có nhà không cháu?"
"Chàng" hơn mình 18 tuổ.i, vốn là... thầy giáo của mình. Đang xưng hô giữ lễ "tôi" và "em", chỉ sau gần một học kỳ hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp, bỗng một ngày nọ thầy lúng túng tặng hoa cho trò (trong khi theo lẽ thường thì... ngược lại mới phải!). Sau hoa là sách, rồi đến vé xem phim. Ngồi sau xe thầy trên đường đến rạp chiếu phim, tim trò nhiều phen muốn rớt ra khỏi lồng ngực vì sợ bạn bè... phát hiện (!?).
Khi chuyện tình thầy trò cứ như vết dầu loang, lan nhanh khắp cả khoa thì cũng là lúc ra trường. Bạn bè ghen tị, sướng nhé, chả phải lo xin việc, chẳng phải sợ về quê, đã có thầy lo hộ... Nhưng mình yêu thầy, chẳng phải vì mấy lí do ấy, mà đơn giản, chẳng vì lí do nào hết. Đến khi cưới cũng chẳng biết vì sao! Thầy - đã quen dẫn dắt kiến thức, nay dẫn dắt luôn tương lai cho trò. Còn trò - mới chỉ vừa hai mốt tuổ.i, vốn được giáo dục phải nghe lời cha mẹ và thầy cô, nay vẫn răm rắp nghe theo lời thầy một cách... vô điều kiện.
Ảnh minh họa
Cưới xong, thành vợ, nhiều khi vẫn cứ quen miệng, gọi chồng bằng "thầy". Chuyện! "Nửa chữ cũng là thầy", nữa là đây dạy cả năm học, lại thêm một tập luận văn, dễ gì mà tự nhiên thành... chồng (!?). Trò (là vợ) còn quen thêm nhiều "lệ" nữa, coi chồng cứ như... thầy, bất cứ chuyện gì, chỉ nghe kết luận từ chồng. Bạn bè thắc mắc, sao cứ nghe chồng răm rắp thì "phản biện" tắp lự: "Chồng nói đúng thì phải nghe chứ sao?". Chồng (hình như) cũng đã quen làm thầy trên lớp, nay ở nhà vẫn giữ nguyên phong độ, nào giảng giải, lập luận, rồi tiện đà "hướng dẫn dư luận" luôn. Nhà mình lúc nào cũng thuận hòa, "trên kính dưới nhường", khiến mấy đứa lấy chồng trẻ lần nào đến chơi cũng xuýt xoa ganh tị.
Con thì hai gái, công việc thì chẳng kiếm được nhiều tiề.n, đã thế lại nghỉ việc gần chục năm chỉ ở nhà chăm con, chồng nuôi. Ấy thế mà chồng chẳng kêu ca một lời! Hễ nhắc đến con rể, là mẹ mình lại tỏ ra thành kính (chả gì thì rể cũng chỉ kém mẹ vợ có... nửa con giáp): "Dễ gì mà kiếm được người chồng hiểu biết, tốt tính như thế. Cố mà vun vén vào con ạ!"
Vun vén mãi, thì cũng đến lúc con cái lớn khôn, cũng phải có việc làm cho khỏi thấy mình thừa thãi. Mình lại tiếp tục đi làm trong ánh mắt nhìn đầy vẻ... bất an của chồng.
Ảnh minh họa
Chồng khi ấy đã vừa tròn... "ngũ thập tri thiên mệnh"! Còn mình, mới ba mươi hai. Chẳng quen vất vả, chẳng phải toan tính (đã có chồng lo hộ), sẵn bản tính hồn nhiên vô lo. Thế nên ra ngoài, nhiều người cứ tưởng... chưa chồng. Ai săn đón, ai vồ vập, tuy ở nhà mà chồng biết cả. Hễ cứ tin nhắn là chồng lại lộ rõ bồn chồn, hễ nghe điện thoại là chồng lại tỏ vẻ quan tâm. Hóa ra, chồng cắm "chân rết" khắp nơi quanh vợ, rặt những học trò cũ mẫn cán, tỏ rõ nhiệt tình "tay trong" ngầm cảm ơn thầy ngày xưa cho em điểm...
Rồi một ngày, mình bỗng thấy tù túng, bỗng muốn... phá cách. Vì thấy chẳng có lý do gì để mình phải cố làm mình già đi, cho vừa vặn với... chồng. Mình vừa từ tiệm cắt tóc về, chồng đã tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi... khó chịu ra mặt. Tối, chồng cằn nhằn: "Em cắt tóc trông như trẻ con ấy. Là mẹ trẻ con rồi, nghĩ gì mà để kiểu đầu kỳ cục!". Rồi chừng như bức xúc dồn nén, chồng bồi thêm: "Mà em chọn màu sắc cũng rất có vấn đề, sao lại có thể mặc cái quần đỏ chót cứ như để dụ bò tót ấy ra đường được nhỉ?"
Cơn giận bùng lên nhưng mình cố kìm lại được. Thao thức cả đêm, nghĩ cách tháo dần cái vòng kim cô tự xiết vào đầu mình (và từng thỏa mãn khi làm thế). Chẳng lẽ đã ngoài ba mươi tuổ.i, mà mình vẫn chưa đủ trưởng thành để được quyền tự quyết định kiểu tóc hay phong cách thời trang của riêng mình?
Ảnh minh họa
Chiến dịch làm đẹp với tiêu chí "trẻ, trẻ nữa, trẻ mãi" bùng lên một thông điệp ẩn chứa mầm khiêu chiến của cô vợ trẻ chưa từng một lần làm trái lời chồng đã khiến nhà mình giống như vừa có một cơn lốc quét qua. Chồng từ chỗ cáu bẳn, bực bội đã chuyển thành lo lắng, buồn bã. Bạn mình đến chơi thì thào, trông ông xã cậu dạo này "tan hoang" quá...
Mải mê đi tìm "chính kiến", mình chả kịp nhận ra, chồng đã thôi không còn nhìn vợ âu lo, ngừng tỉ tê với mẹ vợ, hết tâm tình với bạn vợ và chẳng thèm thủ thỉ với con gái. Mỗi khi thấy mình bày tỏ quá đà, chồng chỉ im lặng đầy độ lượng. Nhìn vợ ăn diện se sua, ánh mắt của chồng ánh lên vẻ bao dung, tuồng như chồng đang nheo mắt: "Để xem bao giờ thì em chán!"
Rồi mình chán thật! Vì dù có cố mấy, ở nhà mình vẫn cứ... trẻ hơn chồng (chừng 18 tuổ.i) nhưng ra đường vẫn chỉ là đàn bà ba mươi. Trẻ nữa cũng chẳng thể làm gì được, khi còn hai cô con gái và cả một người chồng chẳng có nhiều cớ để mà ghét bỏ.
Đứa bạn thân cười rúc rích, thế giờ cho làm lại thì có lấy "chồng già" nữa không?
Nghĩ mãi vẫn không ra, thế lấy chồng trẻ thì mình được thêm gì?
Theo PNTĐ
Nỗi niềm của người phụ nữ sống trong biệt thự của chồng già Chấp nhận lấy chồng đại gia già, cứ ngỡ sẽ được hạnh phúc nhưng ngay cả ham muốn đơn thuần nhất của một người vợ tôi cũng phải kìm nén. Tôi quen chồng của mình bây giờ khi còn là sinh viên năm thứ 2. Ông ấy là cậu ruột của Vân, bạn cùng phòng mới đến ở cùng. Lần đầu gặp tôi...