Bài học lớn thức tỉnh thiếu nữ nhẹ dạ
Chân ướt chân ráo lên thành phố học tập, lập nghiệp nhiều cô gái đã không làm chủ được mình sa ngã vào lối sống buông thả, trụy lạc. Để rồi khi có hậu quả, những tên Sở Khanh cao chạy xa bay.
Mỗi ngày tại các bệnh viện lớn ở Hà Nội, có hàng chục ca nạo phá thai, thậm chí những hôm cao điểm có thể lên tới hàng trăm ca. Đa số là những cô gái mặt non nớt, sợ sệt khi bước tới nơi gọi là “đường cùng” này.
Bi kịch gặp phải kẻ thích ăn ốc, nhưng không chịu đổ vỏ
Đa số giới trẻ ngày nay đều cho rằng, sống thử là việc rất đỗi bình thường. Với sinh viên thì lại càng dễ dàng rơi vào con đường sống thử. Cùng cảnh xa nhà, không người thân, các em dễ tìm đến nhau để góp gạo cùng thổi cơm chung. Một khi đã cùng góp gạo, thì những cái khác các em cũng dễ chung đụng với nhau. Do đó, những hậu quả đáng tiếc là không tránh khỏi.
Hầu hết, các bạn nam trẻ tuổi khi đã “trót lỡ” gây hậu quả, các em sợ sệt không dám nhận trách nhiệm về phía mình. Thậm chí có kẻ khi biết bạn gái mang bầu, tìm đường lẩn trốn, cao chạy xa bay, hoặc tìm cách chối bỏ trách nhiệm bằng cách đe dọa, lăng mạ người yêu của mình.
Chị K. L (bác sĩ) chia sẻ: “Thực tế, cứ 10 ca nạo phá thai thì lại có 7 hoặc 8 ca là các em sinh viên. Có những em còn ngô nghê tới mức không nhớ nổi chu kỳ kinh nguyệt cuối cùng của mình. Có khi tôi hỏi, em và bạn trai đã quan hệ bao nhiêu lần cũng lắc đầu. Điều đó, chứng tỏ một lối sống buông thả, vô trách nhiệm với chính bản thân mình. Và hầu hết các bạn nữ đều đi một mình tới bệnh viện sau khi đã bị bạn trai bỏ rơi, chối bỏ trách nhiệm”.
Điều chị K.L nói là hoàn toàn chính xác. Hầu hết, các bác sĩ đều rất có trách nhiệm, tình thương với các sinh linh bé bỏng. Trước khi quyết định cuối cùng được đưa ra, đa số bác sĩ đều khuyên răn các em hãy giữ lại tình yêu thương, hãy suy nghĩ trước khi quyết định, bởi rồi những sinh linh đó sẽ lớn lên thành người.
Chị Thu Hiền chia sẻ: “Mình vào thăm cô bạn bị thai lưu 10 tháng, chứng kiến nhiều cảnh các em sinh viên, thanh niên trẻ tuổi nạo phá thai trong sự sợ hãi mà mình cũng mủi lòng. Khi mình hỏi thăm, nhiều em chia sẻ bị bạn trai lừa dối, chối bỏ trách nhiệm nên mới quyết định bỏ đi. Có em còn khóc khi nói rằng “Em cũng muốn lắm, nhưng anh ấy nói, mình đều là sinh viên thân chưa nuôi nổi huống chi là con. Chưa hết, anh còn dọa em nếu không làm theo lời anh ấy thì chuyện sẽ đến tai bố mẹ em, bạn bè em. Xấu hổ lắm chị ạ”.
Video đang HOT
Các cô gái trẻ đừng dại mà trao thân cho đàn ông có vợ (Ảnh minh họa)
Chị Hiền còn chia sẻ thêm, một số bạn sinh viên vì nhẹ dạ cả tin, mà làm nô lệ tình dục cho những tay chơi đã có gia đình. Thậm chí khi no xôi chán chè, biết người yêu có thai còn đánh đập, sỉ vả thậm chí còn lăng mạ tình nhân, một mực chối bỏ trách nhiệm. Thế nên cha ông mới đúc rút kinh nghiệm xương máu, đàn ông có thể vui chơi, nhưng đa số không bỏ vợ theo bồ, đừng dại mà trao thân cho đàn ông có vợ.
Có lẽ, đó là những câu chuyện đắng lòng, là tiếng chuông cảnh tỉnh cho giới trẻ trước khi quyết định trao thân cho ai đó.
Bài học lớn thức tỉnh lòng người
Là phụ nữ, đừng quá tin những lời mật ngọt thốt ra từ miệng đàn ông. Bởi khi đã trao thân cho ai đó, chúng ta sẽ khó giữ mình trong bước đường đời tiếp theo. Cạm bẫy ái tình là vô lối, một khi đã có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần tiếp theo. Rồi khi hậu quả đến, những người phụ nữ sẽ là người đau khổ nhất. Đa số đàn ông chưa có ý định trói buộc mình vào cuộc sống gia đình, họ sẽ chối bỏ trách nhiệm.
Và hậu quả đổ vỏ sẽ là áp lực lớn cho người phụ nữ. Một số người vì quá thương con, nên chọn cách tìm người “đổ vỏ” thay cho tình cũ. Nhưng có lẽ đó là việc làm thiếu lương tâm nhất. Việc tìm người “đổ vỏ” thay không chỉ làm tổn thương người khác, mà họ khiến chính bản thân mình cũng phải sống trong sự lừa dối, giày vò.
Thà cứ ở vậy nuôi con, răn đe bản thân có khi còn tốt hơn. Việc đó, cho thấy người phụ nữ dám làm, dám đương đầu với sai lầm và đủ bản lĩnh chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.
Theo VNE
Không ở nữa thì ly dị có sao đâu?
Vợ tôi gào lên: "Anh chết đi! Sao lại hành hạ vợ con thế này". Nhưng cô ấy càng nói, tôi càng hăng. Hình như có một thứ gì đó đang cuồn cuộn chảy trong tôi khiến tay chân không chịu ở yên một chỗ. Và thế là tôi cứ vung tay lên.
Sau mỗi lần như vậy, khuôn mặt thường ngày vốn trắng trẻo, xinh xắn của vợ tôi lại có thêm vài vết bầm. Nhưng cũng tại cô ta. Ai bảo cứ thích nói làm gì?
Lan là cuộc hôn nhân thứ ba của tôi. Chúng tôi yêu nhau khi tôi đang hục hặc với người vợ thứ hai của mình. Nói cho công bằng, Lan không phải người thứ ba. Chỉ là tôi quá chán cô vợ thứ hai lè phè của mình nên đi tìm cái mới. Và tôi gặp Lan. Tôi ly hôn rồi mới tiến tới với người vợ hiện thời của mình.
Chúng tôi sống êm đềm được chừng 1 năm. Nói êm đềm hoàn toàn không có nghĩa là không có chuyện gì. Lan nói nhiều. Nói liên hồi kỳ trận. Mà tôi thì rất ghét phụ nữ nói nhiều. Lúc mới yêu có thể chiều chuộng, nhịn nhục được, chứ ở lâu với nhau thì làm sao mà kềm chế? Mà thói đời, cái gì làm được lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba... Tôi càng đánh, Lan càng nói. Lúc đầu nói nhỏ, sau nói to, sau nữa thì cả làng, cả xóm đều biết...
Nhưng dù đánh thì đánh nhưng tôi biết Lan không dám bỏ tôi. Đơn giản vì tôi có tiền. Cũng đơn giản là vì tôi làm cho cô ấy sung sướng trên giường. Chính Lan đã thừa nhận như vậy. "Em rất yêu anh" là câu tôi thường nghe vợ nói mỗi khi yêu cầu của cô được tôi đáp ứng. Mà tính tôi rất rộng rãi. Tôi chưa bao giờ tiếc gì với vợ. Không phải với Lan mà ngay cả hai người vợ trước cũng vậy. Tôi nghĩ, vợ chồng mà, hồi nào còn ở với nhau thì cứ hết lòng, hết dạ; khi nào không ở được thì ly hôn. Dễ mà.
Cuối cùng, tôi nhận ra một điều: Hình như tôi sinh ra không phải để dành cho gia đình. Tôi nói với Lan: "Thôi, mình chia tay đi chớ sống như vầy mệt mỏi quá". (ảnh minh họa)
Nhưng rồi mọi thứ bỗng trở nên khó khăn khi công việc làm ăn của tôi thất bại. Vợ tôi vẫn vui sướng khi lên giường nhưng không còn hân hoan mọi lúc, mọi nơi khi có tôi. Thấy rõ nhất là khi lên bàn ăn. Những bữa cơm không còn thừa mứa thức ăn khiến tôi khó chịu.
Đến lúc đó, không phải Lan mà là tôi bỗng trở nên lắm lời. Tôi không quen chịu cực, không quen ăn uống kham khổ dù vợ tôi đã nhường hết thức ăn cho tôi. Nhưng sức chịu đựng của cô ấy cũng có hạn. Ban đầu khi tôi nói thì Lan im lặng, nhưng tôi lại rất ghét khi mình nói mà không ai trả lời. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng lời nói của mình bị xem thường. Thế là tôi bắt đầu dằn mâm, xán chén; bắt đầu càm ràm, bắt đầu la mắng...
Tất cả những điều này có lẽ tôi thừa hưởng của ông nội tôi, một ông hương lý nổi tiếng ở vùng Quảng Nam xưa. Rồi Lan cũng lên tiếng. Lời qua, tiếng lại, tay chân tôi lại ngứa ngáy. Và máu nóng bốc lên. Tôi không thể bỏ được thói quen đánh vợ. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra. Vợ tôi không ngồi yên. Cô ấy phản ứng lại. Và do bị bất ngờ nên tôi lãnh đủ cả chén canh vô mặt. Tất nhiên là cô ấy cũng nhận lại tương xứng. Những lần sau, bữa ăn thành chiến trường là chuyện thường xuyên. Có lần Lan chọi cả cái chén kiểu vô đầu tôi phun máu...
Bây giờ tôi mới hiểu khủng hoảng kinh tế nó len lỏi vào từng bữa cơm, từng ngôi nhà là như thế nào! May mà tôi chưa có con. Mà có lẽ tôi không có con được bởi cả ba người vợ đều không ai thai nghén dù thời gian ăn ở với nhau không phải là ngắn.
Cuối cùng, tôi nhận ra một điều: Hình như tôi sinh ra không phải để dành cho gia đình. Tôi nói với Lan: "Thôi, mình chia tay đi chớ sống như vầy mệt mỏi quá". Nhưng Lan không chịu. Cô ấy bảo lúc sung sướng có nhau thì khi hoạn nạn cũng không được bỏ nhau.
Nói thì nói vậy thôi chứ tôi thấy Lan bây giờ đã thay đổi. Cô ấy không còn vui vẻ, không thích nói nhiều, không hân hoan mỗi khi lên giường... Còn tôi thì hình như cũng bắt đầu chán ngán với những bữa ăn rau nhiều hơn thịt cá, người cùng ăn thì buồn bã lặng thinh. Tôi cũng không còn đủ sức để sáng tạo, làm cho vợ vui sướng mỗi khi đêm về.
Cuộc sống như vậy thì có còn là gia đình không? Có nên duy trì hay không? Tôi bảo vợ: "Em suy nghĩ kỹ đi. Sống không được thì ly hôn, có sao đâu mà ngại?".
Nhưng vợ tôi vẫn sợ mang tiếng có hai đời chồng...
Theo VNE
Kẻ ngoài cuộc Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao Hạnh lại yêu hắn. Hai người như hai thái cực riêng biệt, đối lập hoàn toàn. Đành rằng tình yêu có lý lẽ riêng của nó và cuộc sống vốn dĩ là những mảnh ghép không mấy hoàn thiện, nhưng... Hạnh không đẹp song có duyên thầm, cuốn hút người ta ngay từ lần gặp...