Bài học hôn nhân từ hạt gạo
Thủa nhỏ, em lớn lên với bà và mẹ. Bà và mẹ thường ăn cơm gạo đỏ, vốn là thứ gạo giã tay, còn nguyên vỏ cám. Về sau người ta gọi nó trang trọng hơn, là “gạo lứt”.
Ảnh minh họa
Thật ra, trong sự so sánh của em, nó là “gạo nhà nghèo”, bởi người phụ nữ thôn quê chỉ biết dùng thứ gạo giã tay và nấu bữa cơm bằng những giọt mồ hôi của mình. Ông hi sinh, rồi bố hi sinh, hai người đàn bà cứ lặng lẽ.
Những ngày chúng mình rạn nứt chuyện hôn nhân, em trở về ngôi nhà của hai người phụ nữ từ lâu vẫn dõi theo mình. Hai con người mỏng manh mà bền bỉ mở cửa đón em vào nhà. Cơm, vẫn thấy màu gạo đỏ. Mẹ bảo, lọ mọ mãi mới tìm ra nơi còn xát gạo một lần, chỉ làm bong lớp trấu bên ngoài đi thôi! Bà cũng kêu ca, giờ người ta xát gạo trắng tinh, ăn vào miệng lát nhát, vô vị quá!
Video đang HOT
Ăn cơm gạo đỏ thì khó mà ăn tham, cũng khó mà ăn vội. Bởi nó cứng, và khô hơn hẳn cơm gạo trắng. Nhưng tiếp nhận nhẹ nhàng, nghiền ngẫm kỹ vị ngon, sẽ thấy sao ngòn ngọt, bùi bùi, có cái dẻo tan, thêm mằn mặn của vài hạt muối mẹ đã nêm trong lúc đặt nồi.
Em đã ăn những bữa cơm không phải trong tư thế của ồn ào thành phố, không phải theo cách của những người quen hưởng thụ mải mê, ưa cái vị ngọt giả tạo, lười biếng từ mì chính. Không ăn theo cách ồn ào giữa công việc, tiền nong, quạt máy và khói bụi. Mỗi một miếng cơm, với hạt gạo se se, màu nâu sâm sẫm, nhai nuốt từ tốn, em thong thả nhận ra, người ta đã tìm kiếm những thứ quá xa xôi với mình, để kiệt sức.
Mình yêu nhau, có vẻ cũng vội vàng, ở bên nhau theo cách cũng tham lam. Rồi kỳ vọng ở nhau theo cách người ta ưa hương vị của quá nhiều “hương liệu”, sắp đặt cầu kỳ vẫn khó lòng thỏa mãn. Ta đã không nghĩ là ta tìm đến nhau với ý nghĩa của những điều vốn có, mà ta tìm đến cái ta mong muốn và ta yêu cảm giác người kia đem đến cho mình, thay vì yêu người ấy những lúc đơn độc nhất.
Hình như còn có quá nhiều “gia vị” được dư luận và cuộc đời “đóng túi” và trao đổi, để thêm vào cuộc hôn nhân của mình. Phải thế mà ta chán nản về nhau? Như hạt gạo mà ta không muốn hiểu khi nó tồn tại bình yên trong vỏ cám xù xì?
Em đưa anh về thăm mẹ và bà. Em rủ anh vào bếp, cùng nấu cơm gạo đỏ. Mình hít hà mùi lúa trổ cùng nhau, ngẫm về những cọng rơm trơ cằn mà cháy bùng trong lửa. Mình hít hà cơm sôi, như có cả tình yêu cuộc sống trong đó.
Trở về nhà, em nói với anh rằng ta có thể bình tâm cho cả hai phía được không? Có thể nhìn về những điều tốt đẹp tự nhiên, sẵn có trong nhau thay vì đòi hỏi sự màu mè, gia vị được không?
Em biết, anh đồng ý, vì anh con yêu em! Chỉ là bấy lâu, em không cho anh thấy vẻ sần sùi của gạo…
Theo VNE
Vợ hay lôi chuyện tiền nong ra nói
Khi buồn hay cự cãi với tôi, em lại lôi chuyện tiền bạc ra nói. Em bảo tôi chỉ biết lo cho ba mẹ tôi, còn kêu tôi gia trưởng, không biết nghĩ cho gia đình em.
Tôi và vợ 25 tuổi, lấy nhau được gần hai năm. Lúc đầu vợ chồng rất hạnh phúc, khoảng 4-5 tháng trở lại đây chúng tôi lại thường xảy ra mâu thuẫn. Vợ chồng tôi cùng đi làm công ty nên thu nhập tạm ổn. Ba mẹ năm nay ngoài 60 mà thu nhập chính là làm nông nên đôi lúc khó khăn. Là con cả trong gia đình hai anh em, vì thế vấn đề kinh tế nhiều lúc gia đình cũng phụ thuộc vào tôi. Cách đây mấy tháng em tôi tốt nghiệp ra trường nên xin ba mẹ cho cái laptop nhưng ba mẹ không đủ tiền. Ba mẹ hỏi mượn tôi và nói khi có sẽ gửi lại.
Tôi bàn bạc với vợ cho xin một tháng lương để làm việc này (tầm sáu triệu). Em đồng ý. Khi mua lại thấy có loại tám triệu nên tôi thêm tiền vào mà quên không nói với vợ. Em giận và tôi đã xin lỗi. Mọi chuyện cũng qua nhưng gần đây kinh tế ba mẹ tôi khó khăn, mẹ thường xuyên đau ốm. Những lúc đó tôi gọi điện hỏi thăm, vợ tôi cũng biết. Nghe mẹ nói thế nên chúng tôi khi thì gửi một triệu, lúc lại gửi hai triệu cho mẹ mua thuốc với đồ tẩm bổ. Nhiều lúc tiền bạc của hai vợ chồng cũng hao hụt.
Rồi những khi buồn bực hay có việc cự cãi với tôi em lại lôi chuyện tiền bạc ra nói, em bảo tôi chỉ biết lo cho ba mẹ tôi, rồi còn kêu tôi gia trưởng, không biết nghĩ cho gia đình em. Thực tế tiền bạc tôi để em giữ, chỉ có điều khi cần em mới bảo tôi đi rút vì em không biết đi xe máy. Tôi luôn nói nếu ba mẹ vợ kẹt thì em cứ đưa cho các cụ, tôi có giữ cho riêng mình đâu.
Thật lòng nhiều lúc tôi buồn nhưng không biết nói sao cho em hiểu. Từ lúc mới quen cho đến khi lấy nhau tôi không bao giờ phân chia công việc với em, nhiều khi em nói mệt tôi nói em nghỉ đi tôi làm tất. Ở nhà trọ nhiều người lúc nào cũng thấy tôi đi chợ, cứ hỏi vợ anh đâu sao không thấy đi. Tôi chỉ nói là vợ mệt rồi cười cho qua thế thôi. Tôi nghĩ vợ chồng đâu cần so đo những chuyện đó.
Giờ đây tôi với em đang mạnh ai nấy lo, dù vẫn sống chung. Tôi nói với em nếu cảm thấy không hợp thì đường ai nấy đi, em chấp nhận và nói để sang năm sẽ giải quyết mọi chuyện. Tôi phân vân nên giảng hòa hay sẽ để mọi chuyện cứ diễn ra tự nhiên đây? Mong mọi người cho lời khuyên?
Theo VNE
Nhận món quà tình yêu, vợ hỏi "hết bao tiền em trả" Vơ chông tôi đên vơi nhau trong hoan canh "rô ra cap lai" khi bươc qua lưa tuôi đa sông gân môt nưa cuôc đơi. Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân trước, cô ấy luôn yêu cầu tôi phải sòng phẳng trong mọi khoản chi tiêu. Thậm chí món quà 8/3 tôi tặng, cô ấy cũng đề nghị: "Anh mua hết bao...