Bài học hay từ buổi họp lớp khiến tôi yêu vợ mình hơn
Trong buổi họp lớp chiều nay, trong cuộc nói chuyện của mình, anh lộ rõ bản chất của một người đàn ông thiếu lịch sự.
Anh lặng lẽ rời khỏi nhà hàng mà không để tâm đến những lời mọi người gọi. Anh đi thẳng ra bãi để xe, bất chợt một giọt nước mắt rơi vội trên bờ mi. Thì ra, bao năm nay anh là người chồng không chu đáo, anh thiếu quan tâm tới vợ mình và chưa một lần hiểu cô ấy.
Trong buổi họp lớp chiều nay, trong cuộc nói chuyện của mình, anh lộ rõ bản chất của một người đàn ông thiếu lịch sự. Anh thẳng thắn khen ngợi vợ bạn đẹp mà không quên ch.ê v.ợ mình ngày càng già càng xấu xí đi. Anh còn nói thẳng “Nói thật các cậu vợ tớ giờ vừa già, vừa xấu nên tớ không dám cho đi đâu, chỉ sợ mất mặt thôi. Cô ta không biết chưng diện, lại suốt ngày lúi húi trong bếp, tóc toàn mùi hành tỏi khiến tôi phát ớn”.
Đúng là anh luôn ỷ lại vào vợ, bất kỳ việc gì trong gia đình cũng đến tay vợ anh hết. Có lẽ vì thế mà khoảng cách vợ chồng anh ngày càng xa cách (Ảnh minh họa)
Trước thái độ của anh, Tuấn lớp trưởng đã thẳng thắn: “Anh sai rồi, không phải vợ anh không biết chưng diện mà cô ấy không có thời gian chưng diện thì đúng hơn. Anh nói chẳng hiểu sao cô ấy mới ngoài 30 đã trông như một bà già đúng không? Anh biết lỗi tại ai không?”.
Cậu Bách một bên xen vào: “Lỗi là ở người đàn ông đấy”.
Anh gật gù chưa hiểu: “Sao lại là do tôi chứ”.
Tuấn đưa tay ngậm một hơi thuố.c rồi nói tiếp: “Người phụ nữ là tấm gương phản chiếu cuộc đời người đàn ông. Vì sao vợ của các đại gia đều là các cô gái xinh đẹp, chân dài. Càng già càng đẹp? Đúng vậy, cũng bởi họ biết cách chăm vợ, chiều vợ. Họ hiểu được nhu cầu của cô ấy, và tạo điều kiện để cô ấy luôn đẹp. Ví như cậu Bách đây, anh hỏi vì sao vợ cậu ta đẹp mãi, trẻ mãi đúng không?”.
Bách cười tiếp câu chuyện: “Vợ tôi cùng tuổ.i với vợ anh nhưng trông cô ấy trẻ trung bởi vì tôi rất hiểu cô ấy. Tôi không bao giờ chê cô ấy xấu hay béo mà luôn động viên khích lệ việc cô ấy làm đẹp. Tuần nào tôi cũng dành cho cô ấy một quỹ thời gian để đi làm đẹp. Dịp lễ tết, tôi đều đưa cô ấy đi mua sắm những món đồ cô ấy thích. Và tôi đặc biệt…không bao giờ quát mắng khi cô ấy quên bất kỳ điều gì cả. Liệu anh có làm được như tôi không?”.
Video đang HOT
Lần đầu tiên anh thấy tóc vợ mình thơm đến vậy, nó cho anh một cảm giác dễ chịu (Ảnh minh họa)
Anh nghe xong lắc đầu: Đúng là tôi chưa làm được như vậy. Vợ tôi lúc nào cũng tất bật, cô ấy đi làm 8 tiếng về còn lo cơm nước, tắm giặt và chăm cho hai đứa con. Còn tôi đi làm về thì nằm xem ti vi, đán.h cầu, thậm chí là đi đá bóng miết tới khuya.
Tuấn tiếp lời, thực ra chúng ta cứ quan niệm đàn ông không làm việc nhà cũng chưa phải. Người phụ nữ ngày nay họ phải lo việc nhà, phải ra ngoài bươn chải lo lắng kinh tế như những người đàn ông, chưa kể họ mang nặng đẻ đau. Vậy sao chúng ta không hỗ trợ họ nhỉ?
Anh nghe thế bỗng dưng nghĩ ngợi. Đúng là vợ anh vất vả thật, vì đồng lương anh cũng không cao. Tiề.n ăn học của con, vợ anh phải lo lắng hết. Thế mà anh ỷ lại cô ấy quá nhiều, anh còn lớn tiếng quát mắng khi cô ấy mắc hội chứng “quên”, thậm chí anh còn chê cô ấy lù xù không gọn gàng. Cũng bởi vợ anh nào có thời gian làm đẹp. Hôm nào cũng 10 giờ đêm mới bắt đầu tắm gội thì còn thời gian đâu nữa?
Chưa kể việc anh nhiều lần trốn vợ ra ngoài cặp với hết cô này cô khác, dù vợ anh biết chuyện nhưng cô ấy chưa một lần làm ầm lên. Cũng vì hai đứa con nhỏ mà bao đêm vợ anh khóc. Phải chăng anh quá tệ, anh quá ích kỷ chỉ biết sống cho mình. Anh quen với mùi nước hoa thơm nức trên người những cô gái anh gặp mà không nghĩ rằng mùi dầu ăn, hành tỏi trên tóc vợ mình dễ chịu và đáng trân trọng tới mức nào…
Tiệc chưa tàn, anh chạy vội ra bãi lấy xe, rồi về thẳng nhà. Vợ anh đang rửa bát, cô ấy thấy chồng mỉm cười. Lần đầu tiên anh cảm thấy day dứt đến như vậy? Anh khẽ ôm vợ vào lòng, tóc vợ anh có mùi dầu ăn, nhưng lần đầu tiên anh thấy mùi quen thuộc đến vậy?
Theo Doisongphapluat
Nghèo thì hạnh phúc, giàu thì đòi ... li dị
Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiề.n bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng...
Mình và chồng đến với nhau khi cả hai đều không có gì trong tay. Nhưng mình là một cô gái có chút nhan sắc nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi, trong đó có cả những người được liệt vào danh sách đại gia.
Nhưng mình yêu Kha, chồng mình bởi mình tìm thấy ở anh ấy những thứ mà nhiều người đàn ông khác không có. Kha đàn ông nhưng cũng đầy tình cảm, nhiều quan tâm, thông minh hài hước, mình và Kha nói chuyện rất hợp nhau.
7 năm yêu nhau, với nhiều người là nhàm chán, nhưng mình với Kha thì lúc nào cũng như mới yêu, lúc nào cũng dính với nhau như đôi chim ri. 7 năm yêu nhau, hai đứa chưa từng một lần giận nhau quá 2 ngày.
Sáng sáng, Kha đến đưa mình đến chỗ làm, dù công ty anh làm ngược đường với cơ quan mình. Buổi trưa rảnh là hai đứa lại lên mạng chát chít, nhắn tin qua điện thoại. Chiều tan làm Kha lại đến đón mình, rồi hai đứa đi ăn, đi chơi tối. Đêm về trước khi ngủ lại "buôn" điện thoại đến lúc chiếc điện thoại nóng ran mới chịu đi ngủ.
Ngày nào cũng như ngày nào trong 7 năm liền mà chưa bao giờ mình và Kha thấy chán nhau.
Với cả hai, lúc nào cũng thấy không đủ thời gian để dành cho nhau, không có đủ thời gian để hôn nhau cho đã dù gần như ngày nào cũng gặp.
7 năm yêu nhau, chúng tôi dính với nhau như đôi chim ri
Rồi sự "chịu đựng" lên đến đỉnh điểm, cả hai đều cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa. Vậy là, dù ở nhà đi thuê, công việc bập bõm, lương thấp, hai đứa vẫn quyết định xin gia đình cho tổ chức đám cưới.
Ngày cưới, lúc trao nhẫn mình đã hỏi chồng: "anh sẽ yêu thương vợ con mãi mãi chứ?" Chồng mình đã nhìn vào mắt vợ và gật đầu cả quyết.
Hai năm đầu hôn nhân là hai năm mà mình thấy hạnh phúc nhất. Cả hai "yêu nhau" không biết chán, yêu bất cứ chỗ nào có thể: tranh thủ ở quê chồng một ngày mưa tầm tã; ở ban công khách sạn một sáng bình minh,... Tối nào căn phòng thuê cũng ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Giống như nắng hạn gặp mưa rào, cả hai lại càng quấn quýt nhau hơn hồi chưa cưới.
Rồi những tối mình nằm gối đầu lên tay chồng "vẽ" lên những viễn cảnh tốt đẹp cho tương lai. Hay những buổi chiều, đi làm về, vừa bước chân vào phòng đã nhận được cái ôm chặt cùng nụ hôn nồng say của chồng...
Hạnh phúc luôn đủ đầy dù nỗi lo cơm áo gạo tiề.n đè chặt lên đôi vai cả hai vợ chồng. Có những thời điểm hai vợ chồng chỉ ăn cơm trộn nước mắm vì trong nhà không còn đến vài đồng bạc lẻ, hay những bữa cơm chồng gắp cho mình miếng rau bắp cải luộc và tếu "miếng đùi gà này ngon, nhường cho vợ!".
Ba năm sau ngày cưới, hai vợ chồng vẫn chẳng tích cóp được gì nhưng hạnh phúc thì lúc nào cũng dư giả. Rồi mình có thai, mình không thể quên tiếng cười sung sướng của chồng khi mình điện thoại thông báo "hai vạch rồi anh ạ".
Đứa con đầu ra đời trong tình yêu thương của cả hai gia đình. Kể từ khi con trai ra đời, như có "thần hộ mệnh" (cách nói tếu của chồng mình), công việc làm ăn của chồng mình lên như diều gặp gió. Anh trở thành giám đốc kinh doanh của một công ty liên doanh với Nhật. Lương của chồng mình từ mức vài trăm nghìn khi hai vợ chồng mới cưới giờ được tính bằng tiề.n đô.
Nhưng 4 năm sau ngày cưới, khi đã có của ăn của để thì tiếng nói chung đã không còn
4 năm sau ngày cưới, hai vợ chồng có được ngôi nhà riêng ở khu phố sầm uất bậc nhất của Hà Nội. Nỗi lo cơm áo gạo tiề.n chỉ còn trong quá khứ. Nhưng cũng từ đó, những ngày tháng hạnh phúc cũng "lên xe" về vùng kỉ niệm.
Những bữa cơm gia đình ngày càng trở lên hiếm hoi, chồng mình luôn về nhà trong tình trạng say xỉn, rồi những "dấu vết lạ" cũng thường xuyên xuất hiện trên áo, trên cổ hay ở một nơi nào đó trên người anh ấy. Sáng hôm sau mình có hỏi thì chồng chỉ lạnh lùng "Đàn bà chỉ giỏi ghen bóng ghen gió, có phúc mà không biết hưởng, đừng để tôi phát khùng".
Cứ vậy, tiếng nói chung của hai vợ chồng không còn. Kỉ niệm 5 năm ngày cưới, mình đã tốn bao công sức chuẩn bị một bữa tối lãng mạn, mặc bộ váy đẹp, gợi cảm nhất ngồi chờ chồng. 9 giờ...10 giờ... rồi 1 giờ đêm mà chồng vẫn như "bóng chim tăm cá". Điện thoại của chồng thì luôn không liên lạc được. Cả đêm mình không thể ngủ, cứ ngồi như một cái xác không hồn ở bàn ăn.
Sáng hôm sau chồng về, mình hỏi thì anh ấy nói "Tôi đi đâu là việc của tôi, ở nhà để đói dã họng ra cả lũ à. Kỉ với chả niệm, có mài ra mà ăn được không. Đúng là nhàn dỗi sinh nông nổi".
Tôi không thể ngờ người chồng từng vô cùng lãng mạn, chưa bao giờ quên bất kì ngày lễ, ngày kỉ niệm nào giờ lại thốt ra những lời vô tình đến vậy. Với anh ấy, mọi cố gắng hàn gắn của tôi chỉ giống như hành động của một kẻ ngốc.
Bỗng nhiên tôi ước, giá những thứ phù phiếm sa hoa này biến mất, trả về cho tôi một người chồng biết quan tâm đến gia đình. Tôi thà sống trong thiếu thốn mà gia đình luôn rộn rã tiếng cười chứ không ham giàu sang mà luôn thấy lạnh lẽo.
Mình đề nghị li hôn, chồng cười nhạt "Tôi cũng chả thiết tha gì cái gia đình này nữa, nhưng nếu muốn tôi kí đơn li hôn, cô phải cam đoan không tơ hào một đồng nào ở cái gia đình này thì tôi mới đồng ý. Cô muốn nuôi con thì cứ đem nó đi theo mình, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ đến việc moi được đồng nào từ tôi".
Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiề.n bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng...
Theo VNE
Li hôn vì vợ cứ mở miệng là 'tiề.n... tiề.n' Vợ chồng đâu có khó khăn, kham khổ gì cho cam mà lúc nào mở miệng em cũng "tiề.n, tiề.n". Đôi khi em cáu giận vô cớ nhưng miễn anh mang tiề.n về là em lại cười hề hề, khen chồng ngoan ngay tức khắc! Cưới nhau 3 năm, chưa lúc nào em để trong ví anh được quá 500 ngàn đồng. Lý...